Isekai Apocalypse Mynoghra

trinh sát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tuyên bố khánh thành lập quốc chỉ có hai người tham dự đã kết thúc; giờ là lúc mở bàn một cuộc họp nội bộ.

Takuto và Atou ngồi trên bệ đá, suy nghĩ về những nước đi đầu tiên của mình.

“Mynoghra là một nền văn minh cai trị cái ác và sự hủy diệt, nhưng cũng hết sức nhẹ nhàng và yêu chuộng hòa bình. Trước tiên chúng ta phải hoạt động theo nguyên tắc đó.”

“Vâng, đúng là thế đấy ạ, thưa đức vua! Nói cách khác thì, chúng ta nên tránh để bị kẻ khác phát hiện càng nhiều càng tốt. Đó là quy tắc cơ bản nhất khi bắt đầu trò chơi!”

“Chính xác thì chúng ta còn không biết mình đang ở đâu cơ, ưu tiên hàng đầu của ta giờ là thu thập thêm thông tin mà không bị người khác phát hiện.”

“Vâng! Thưa Đức Vua!”

Takuto nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Atou, cậu đáp lại bằng một nụ cười cay đắng và đánh giá lại tình hình.

Cách bệ đá ngồi đó khoảng 50m là một bãi đất trống trải đầy hoa nhưng bên ngoài nó thì lại có rất nhiều cây xanh.

Cậu không biết đây là loại cây gì, nhưng rễ của nó khá lớn, chằng chịt, lại còn mọc trên mặt đất một cách rất lạ nên việc di chuyển qua sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Bản thân cái cây cũng không cao lắm, nhưng thật không may làm sao, Takuto không biết trèo cây.

Một tên cựu bệnh nhân như mình mà làm điều đó thì hơi liều quá…

Atou không biết leo cây, mình lo lắng về việc phải để cô ấy một mình ra ngoài tìm kiếm thông tin…

Thông thường thi người chơi thường sẽ có căn cứ và có các đơn vị có sắn từ khi mới bắt đầu game, nhưng hiện tại thì là không.

Atou không thuộc dạng thích hợp để đem đi do thám, cô thuộc đơn vị chiến đấu.

Trước hết là khả năng hiện tại của cô khá thấp, cậu lo rằng điều gì đó có thể xảy ra với cô.

-Nói cách khác thì, chỉ có một vài điều là khả thi để họ làm bây giờ mà thôi.

Kể cả trong những tình huống như này, cũng vẫn phải có một lộ trình có thể ứng dụng được. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi thành quả từ hàng ngàn hành động được cậu lặp đi lặp lại từ những lần chơi trước phát huy tắc dụng với Takuto.

“Tại sao chúng ta không dùng sản phẩm khẩn cấp nhỉ?”

Atou đáp lại kịp thời những lời thì thầm ấy.

Vậy thì sản phẩm khẩn cấp là gì? Thông thường, các đơn vị khác nhau được tạo nên thông qua các hoạt động sản xuất ở thành phố. Đây là cách tạo ra một đơn vị theo hướng cưỡng ép sử dụng nguồn tài nguyên ma thuật, là những thứ tài nguyên thông thường.

Takuto nhìn vào mắt Atou và gật đầu.

Game mô phỏng “Vĩnh Cửu Quốc” có một số loại tài nguyên chính riêng biệt và một vài loại tài nguyên khác.

“Sức mạnh ma thuật” nằm trong số đó. Sức mạnh là nguồn tài nguyên cần được quản lý cẩn thận nhất cùng với “Lương thực” và “Nguyên liệu”.

Hệ thống cơ bản của game là xây dựng một quốc gia bằng cách thực hiện ba tiêu chí khác nhau, đó là xây dựng cơ sở hạ tầng, các đơn vị, và các hoạt động.

Sức mạnh ma thuật có thuộc tính tương tự như với tiền. Sử dụng nguồn năng lượng ấy để sản sinh ra các đơn vị và các tòa nhà một cách trực tiếp là một phương pháp được gọi là Sản phẩm khẩn cấp.

Tuy nhiên, phương pháp này còn có những nhược điểm nhất định.

“Oh, cái thứ sản phẩm khẩn cấp đó sẽ tiêu tốn ma lực của em. Em không muốn sử dụng nó vì vì em không thể tạo ra chúng….”

Sự thật phũ phàng, cậu vò đầu bứt tai, cậu thở dài, nhưng không có ý tưởng hay ho nào nảy ra cả.

Atou cũng khoanh tay càu nhàu, nhưng cô cũng không có cao kiến hay này để giải quyết vụ này được.

Đầu tiên, thì tình hình hiện tại đã khác biệt với trong game, và đương nhiên hai người vừa mới chân ướt chân ráo tới đây sẽ phải tốn kha khá chất xám về vấn đề này.

“Lúc trước ta chưa có nói, nhưng lượng sức mạnh ma thuật của em đạt tới mức nào rồi?”

“Nó vào khoảng 200 nếu tính theo đơn vị của trò chơi. Chúng ta có thể sử dụng nó để bay.”

Đo lược tài nguyên bằng những con số. Cũng giống như trong game, Takuto có thể thích ứng một cách tự nhiên với hệ thống đó dù là ở trong thế giới này.

Mặc dù trước đây cậu đã nhiều lần kéo sức mạnh ma thuật của em ấy lên tới con số hàng chục ngàn khi về cuối game, nhưng việc hiện tại chỉ có mỗi 200 vẫn là điều khiến cậu phải choáng váng.

“Chỉ có 200, ta phải dùng cẩn thận. Trước tiên em nên sản xuất cái gì ạ?”

“Ta đang nghĩ tới việc xây dựng một trụ sở chính và một cơ sở sản xuất ma thuật, nhưng trước tiên ta cần một đơn vị giám sát.”

Nhưng Takuto và Atou hoàn toàn hiểu rằng sẽ chẳng bắt đầu làm được cái gì nếu cứ há miệng chờ sung như thế.

Có một người đồng đội trong tay có lẽ là lý do tại sao họ lại có thể điềm tĩnh tới thế.

Dẫu cho cậu có đột ngột bị kéo sang một thế giới khác, một thế giới mà cậu chẳng hề biết cái gì về nó. Takuto vẫn bắt đầu lập kế hoạch một cách suôn sẻ.

Takuto đảo mắt ý hỏi Atou. Có vấn đề gì không?...... Câu trả lời là không.

Thêm nữa, cô ấy rất tin tưởng vào Atou nên cô chẳng có lí gì đi bác bỏ quyết định của cậu cả….

“Vậy thì…. Sản phẩm khẩn cấp! – Trinh sát!”

Viên xúc xắc đã được đổ.

Một luồng sức mạnh vô hình hội tụ trước mắt Takuto, cậu hét lên, không gian bị bóp méo, và một thứ gì đó xuất hiện.

Hình dạng nó giống một con châu chấu không có càng vậy.

Nhưng phần chân của nó có phần dày và dài hơn những con châu chấu thông thường.

Đôi mắt liếc nhìn trái phải một cách bất đối xứng, nó liên tục phát ra cái tông giọng the thé, lo lắng.

Đó là một đơn vị trinh sát được triệu gọi bởi Takuto – [Bọ Chân dài].

“Tởm thật đấy.”

“À ừ, trông cậu chàng này có hơi rợn thật.”

Những câu từ đầu tiên Takuto dành cho tạo vật đầu tiên của mình lại là một câu công kích mạnh.

Atou cũng có ấn tượng tương tự, mặc dù con bọ này là một phần của hủy diệt quân đoàn sau này, nhưng vẻ ngoài của nó chẳng ai nuốt trôi được cả.

Vì lí do gì đó, Hiroto, người quan sát con Bọ Chân dài đang run rẩy một cách kỳ lạ, lập tứng hướng ánh mắt về phía Atou xinh đẹp.

“Atou, em nhớ được nội dung của trò chơi, nên em đáng lẽ phải quen được với việc này rồi chứ nhỉ?”

“Đối với em hồi đó thì nó từng chỉ là một hình ảnh 3D được hiện thị ở trong game…. Nhưng chạm vào hình dạng thực của nó ở thế giới này có quả thực hơi…”

“hmm…thế bây giờ em chạm vào nó theo cái phong cách kỉ niệm thì sao?”

“Không, em không muốn đâu ạ. Takuto-sama, sao ngài không thử chạm nó chút đi.”

“Ta cũng không muốn nữa!”

“Vậy thì tại sao ngài lại bắt em làm vậy!?”

“Không có gì đâu, thật đấy.”

“Đức Vua thật đê tiện đấy ạ!”

“Ta xin lỗi!”

Cả hai lại bắt đầu vần nhau. Con Bọ Chân dài chỉ đứng yên đó với hai con mắt sáng quắc như đèn pha.

Tất nhiên, con Bọ Chân dài này chỉ đang chờ lệnh thôi….

Với vẻ ngoài khác lạ cùng cặp mắt to tròn nhìn hai người đang đùa vui, trông nó như đang thắc mắc điều gì đó.

Takuto và Atou cuối cùng cũng nhận ra, cả hai ho khan cùng một lúc.

“Giờ thì Bọ Chân dài-kun! Ta sẽ truyền lệnh cho ngươi! Hãy điều tra môi trường xung quanh đây cho ta, tránh tiếp xúc với động vật sống càng nhiều càng tốt. Chỉ ưu tiên thu thập thông tin thôi!”

“Hãy hoàn thành tròn nghĩa vụ của mình để không làm ngài Ira Takuto-sama vĩ đại đây thất vọng.”

“Gigigigigyyeye!!”

Con Bọ Chân dài phái ra một tiếng rít dài nghe phát rợn và sau đó khuất bóng vào sâu trong rừng.

Nhìn thấy nó rời đi, Takuto và Atou thở dài với cả tá suy nghĩ trong đầu.

“Em có hơi lo chút, nhưng có vẻ cậu chàng đó vẫn có thể chấp hành lệnh như một thuộc hạ bình thường. Takuto-sama thấy thế nào?”

“Ừ, ta có thể đồng bộ hóa tầm nhìn với nó. Có vẻ con Bọ Chân dài này sẽ giúp ta bội thu đây….haha, thế này có khác gì trong game đâu chứ.”

Trong não bộ của Takuto, thế giới xung quanh được hiển thị dưới dạng một bản đồ 3D.

Trực giác khiến cậu hiểu được tầm nhìn của Bọ Chân dài lại có thể vẽ ra một tấm bản đồ qua những nơi nó bước qua bằng cách nào, đến mức cậu còn bất giác bật cười.

“Đến giờ mọi thứ vẫn ổn….nhỉ? Nhân tiện thì ta còn lại mao nhiêu ma lực nữa?”

“Chúng ta đã sử dụng hết 100 ma lực và còn lại 100 nữa ạ. Lượng ma lực cần thiết để tạo nên một cơ sở khởi đầu, Khu Định Cư, là 20, chúng ta nên sử dụng nó cẩn thận hơn.”

“Chúng ta có thể lấy lại được, nhưng ta không muốn lãng phí nữa.”

Thông thường thì nếu ta cưỡng chế sản sinh là một đơn vị cần tới các vật chất, thời gian, và tài nguyên thì nó sẽ tiêu tốn một lượng rất lớn ma lực.

Trái ngược với Khu vực Tái Định Cư, loại cơ sở ban đầu cần có, lượng ma lực tiêu thụ của một đơn vị trinh sát yêu cầu cần có cơ sở vật chất và nguồn tài nguồn tài nguyên nhất định cũng sẽ thay đổi đáng kể.

Tất nhiên là chúng tôi không thể bổ sung thêm đơn vị nào nữa cả.

“Thật ra ta muốn triệu hồi một chiến binh để trở thành một nguồn lực chiến đấu chính, nhưng việc đó có vẻ là hơi bất khả thi với lượng ma lực chúng ta hiện có. Chắc chắn sau này chúng ta sẽ gặp khó khăn hơn trong di chuyển đây.”

“Em sẽ cố gắng che giấu lỗ hổng trong lực lượng chiến đấu của chúng ta – nhưng giờ ngay cả việc chiến đấu với động vật hoang dã thôi cũng đã là cả một vấn đề.”

Atou bây giờ có sức mạnh chiến đấu là 3. Dẫu cô ấy là có mạnh hơn Bọ Chân dài, một đơn vị không thuộc lớp chiến đấu chỉ có khả năng đánh đấm bằng 1, nên cô vẫn thấp.

Có thể thấy rõ đều này khi sức chiến đấu của một Chiến binh khởi đầu là 3, còn Sói hoang là 1,5.

Nói cách khác, đơn vị anh hùng “Sulf Atou”, và Mynoghra đang ở trong một tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu kẻ thù xuất hiện, họ có thể bị quét sạch ngay lập tức.

“Độ khó này hơi bị cao rồi đấy…”

Tất nhiên là mình đã trải nghiệm những tình huống tương tự như này vài lần. Nhưng đó là trong game.

Takuto nghĩ, đáng ra thực tế thì độ khó phải dễ hơn thế chút chứ.

Trong sự lo lắng của bản thân, sự động viên của Atou là nguồn động lực duy nhất của cậu.

◇◇◇

Vài phút đã trôi qua.

Có vẻ như Bọ Chân dài đang hoàn thành nghĩa vụ của mình rất tốt, tình hình khu vực xung quanh đây đã được gửi tới tâm trí Takuto.

Đối với họ, thông tin là nguồn tài nguyên không thể thay thế được.

Nhất là trong tình cảnh này, nó còn quý hơn vàng.

Takuto cảm thấy rằng sự thất vọng và lo lắng của bản thân đã giảm đi đôi chút, cậu vuốt ve ngực mình và chia sẻ thông tin với Atou.

“Ngài thấy sao?”

“Oh, đại khái là ta đã nắm được tình hình xung quanh. Ở đây chỉ là một khu rừng, nhưng có là ta đang ở sâu trong một khu rừng rậm. Nhân thiện thì Bọ Chân dài-kun cũng không nhìn thấy bất kì một loài động vật hoang dã nào cả.”

Cậu quan tâm tới những thông tin Bọ Chân dài gửi tới để đảm bảo an toàn cho họ.

Không có gì khác thường cả. Nhưng khu rừng này có vẻ khá rộng lớn.

Có thể vẫn có những điều chưa được tìm ra, nhưng những thứ bị bỏ sót như vậy là do trình độ trinh sát hiện tại vẫn chưa được cao lắm.

Bởi vì chân tay của con bọ đang tùy ý di chuyển, nên bản đồ trong não cậu cũng bị bóp méo đi chút ít.

“Tình trạng của khu rừng như thế nào? Khu rừng rậm rạp này che khuất di tầm nhìn, khiến nó trở thành một điểm ẩn náu hoàn hảo. Thật kì lạ vì không có con quỷ hay loài động vật hoang dã nào quanh đây.”

“Chính xác mà nói hơn là ta đang không có thực phẩm. Chà, vậy ta không còn cách nào khác ngoài điều tra thêm một lúc nữa.”

“Xin lỗi vì em vô dụng quá nhé…”

Atou nhướn mày và cúi đầu.

Cô ấy có lẽ đang cảm thấy rất buồn vì chẳng làm gì giúp ích được cho Takuto.

Trông cô nàng cứ như một chút cún rụt rè vừa bị mắng vậy, làm thế nào mà Takuto không nhận ra được chứ.

“Không sao cả, Atou chỉ cần đồng hành cùng ta là được rồi.”

Chỉ là một câu nói ngắn gọn để phục hồi lại tinh thần cô gái, nhưng nó có lẽ lại là lời nói đầy giá trị tình cảm đối với cô.

Bản thân Takuto cũng không có suy nghĩ sâu sắc về nó lắm nên cậu mới dám nói vậy. Nhưng Atou vừa nghe lập tức nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ….

Takuto cuối cùng cũng hiểu ra rằng Atou thật sự công nhận và yêu cậu như một đấng quân vương.

Cô ấy là kiểu người sẽ hoàn toàn chấp nhận mọi lời nói của Takuto, bất kể nó có là gì.

“Waa, Đức Vua à… Em cảm động quá!”

“Oh, thật à? Vậy thì tốt.”

Cô tới gần cậu, cậu có thể cảm nhận được cái không khí tôn trọng tuyệt đối tỏa ra xung quanh cô đối với cậu.

Đối với một người chưa bao giờ được đối xử chân thành như vậy, trong lòng cậu rất hồi hộp. Dẫu vậy, cậu cũng thực sự rất hạnh phúc khi nhận được một niềm ngưỡng mộ lớn tới vậy.

Atou dễ thương quá, mặc dù được thiết kế là một anh hùng xấu xa đi chăng nữa…

Atou nhìn cậu với đôi mắt sáng ngời. Ngoại trừ cặp mắt đặc biệt ra, Atou cũng không khác những cô gái bình thường khác lắm.

Đáng lẽ cô phải là một tên anh hùng ác độc đến từ một đất nước xấu xa cơ, Takuto không ngờ rằng cô lại có một nhân cách cao đẹp tới vậy.

Nhân tiện thì em ấy là kiểu người thế nào nhỉ? Nó có thật sự giống với trong thiết kế cốt truyện game không…?

Takuto cố gắng nhớ xem kiểu nhân vật của Atou là gì, những phần thiết kế cơ bản của game, nhưng kỳ lạ thay, cậu không nhớ gì cả.

“…sama! Takuto-sama! Ngài có nghe em nói không?!”

“Waa!? Gì cơ!? Xin lỗi, vừa nãy đầu óc ta hơi trên mây tí.”

Mối nghi ngờ nhanh chóng tắt lịm.

Atou đứng ngay trước mắt cậu và chăm chú vào nét mặt của mình khiến cậu ngạc nhiên.

Atou không nhận ra được rằng nhịp tim của cậu đang đập như trống. Có lẽ cô ấy đã hài lòng vì cuối cùng cậu cũng chịu chú ý tới cô.

“Ngày ổn chứ? Ngài cảm thấy đau chỗ nào sao…?”

“Không, ta chỉ hơi mất tập trung tí thôi, đừng lo lắng?....có liên lạc từ ngài Trinh Sát Bọ Chân dài-kun này.”

“Thật tốt, có lẽ nó đã tìm thấy thứ gì rồi chăng?”

Takuto nhìn xuống và bắt đầu tập trung vào việc quan sát những hình ảnh trong đầu.

Bởi vì cậu đã quen với việc sử dụng chia sẻ tầm nhìn nhiều lần, nên cậu không còn gặp khó khăn gì trong việc thực hiện nó nữa. Khung cảnh được nhìn thấy bới Bọ Chân dài ngay lập tức cậu có thể chiêm ngưỡng được.

Vị trí hiện tại của nó là trên một cái cây, cao tới nỗi nếu mà bị rơi xuống thì coi như cậu chàng không chột cũng què ba chân bốn cẳng, thế nên nó cẩn thận nhìn xuống dưới.

Mặc dù không thể nhìn thấy chi tiết vì điểm nhìn di chuyển chậm, nhưng vẫn có những tòa nhà hợp thành giống như một ngôi làng và có người ở trong tầm mắt.

Da trắng pha lẫn chút xanh, tóc bạch kim, tai dài đặc biệt.

Dựa vào trí nhớ của mình, thì đây là một chủng tộc có tên là Dark Elf.

“Họ không phải Dark Elf sao? Cách đây không xa. Một khu đinh cư!? Có vẻ như họ đã tập trung lại.”

Takuto nói ngắn gọn với Atou trong khi vẫn nhắm chặt mắt và tập trung quan sát tình hình được phản chiếu trong tâm trí cậu.

Atou cố gắng không làm phiền chủ nhân của mình, cô xử lý thông tin chỉ cần dựa trên những thông tin nghe được.

“Thế có nghĩa là đây thực sự là một thế giới huyễn tưởng sao? Mặc dù được gọi là quỷ, nhưng thuộc tính của Dark Elf lại là trung lập, vậy nên ta nghĩ nó sẽ ổn thôi.”

Sau khi hoàn thành việc quan sát một cách khách quan, Takuto hủy bỏ chia sẻ tầm nhìn rồi dụi mắt.

Cậu không thể lấy được thêm thông tin gì ngoài việc có một khu định cư của Dark Elf tại đó, nhưng đó là những gì họ đang tìm kiếm.

Điều này làm giảm đáng kể những khúc mắc của họ về thế giới này.

Làm giảm đáng kể sự lựa chọn câu trả lời của bản thân về thế giới mà họ vừa bước chân tới.

Mặc dù thế, số lượng vẫn đề vẫn không vãn đi tí nào…

“Vậy đây thực sự là “Vĩnh Cửu Quốc” sao? Để an toàn được, mình cần phải hành động cẩn thận thôi. Có thể những Dark Elf đó thuộc phe thân thiện, nhưng họ ở quá gần. Sẽ rất tệ nếu đây là lãnh thổ của họ.”

“Sẽ rất rắc rối nếu phải chia biên giới với các nước khác ngay từ cái lúc này….”

“Chết thật, nếu cái vị trí đó không sai…”

“Nếu đã như vậy thì chúng ta nên chạy đi đâu đó thật xa thì hơn, thưa Đức Vua.”

“Đúng thế, chạy thì chúng ta sẽ thắng. Bởi Mynoghra yêu chuộng sự tĩnh lặng và hòa bình.”

“Chiến tranh chỉ mấy tên man rợ mấy thích thôi!”

Hahaha… họ nói cười với nhau và tiếp tục kế hoạch tiếp theo.

Trong trường hợp tồi tệ nhất, tính mạng

của cậu có thể sẽ bị đe dọa, Takuto nghĩ nếu nó phải xảy đến thì cứ để nó đến đi.

Mặc dù ở trong tình cảnh như này, cậu vẫn bình tĩnh, thậm chí là thoải mái dẫu có hơi khó chịu vì cái hào quang tôn trọng quá mức của Atou.

Cuối cùng, dù có thể nào, cậu tin rằng mọi thứ vẫn sẽ ổn miễn là có Atou ở bên cậu.

“Đó là lý do tại sao chúng ta phải đợi cho tới khi có thêm thông tin về Dark Elf! Trước tiên, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục theo dõi Dark Elf, thu thập thêm thông tin. Nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn, chúng ta lập tức bỏ chạy.”

“Một lối thoát chỉ dành cho hai ta! Em hiểu rồi, thưa Đức Vua!”

Yee yee yoo!... Phấn khích, cả hai người họ giơ nắm tay lên.

Trông y hiệt những đứa nhỏ mải mê chơi game, không ai ngăn cấm chúng dừng lại và cả hai vẫn sẽ tiếp tục mà không gặp trở ngại gì.

-Cho tới lúc đó.

Trong lúc Atou đang khen lấy khen để Takuto.

Họ nghe thấy âm thanh xào xạc và đung đưa của mấy cái cây và cành cây.

Atou quay ngoắt về phía nguồn âm thanh với đôi mắt sắc lẹm như rắn độc, khác hẳn với phong thái thường thấy của cô.

Takuto cũng dừng những hành động của mình lại và chuyển tầm mắt lại về phía Atou đang nhìn.

“Ah….”

Một nhóm có nhiều người.

Họ đã nhìn thấy Takuto và Atou.

Cậu mới chỉ gặp họ lần đầu, nhưng họ trông rất quen thuộc.

Họ là những Dark Elf mà Takuto và Atou đang bàn luận.

========================

Đơn vị trinh sát [Bọ Chân dài]

Sức mạnh chiến đấu: 1

Di động: 2

《Trinh Sát》《Tà Ác》

-----------------------------------------

~~

Những cái chân của cậu có thể nhanh chóng vượt qua những đoạn đường gồ ghề, đôi mắt cậu rất nhạy bén cùng với một tầm nhìn xa.

Không có sinh vật nào thích hợp làm trinh sát hơn cậu.

Tuy nhiên, ngoại hình và tiếng rít của cậu thì không được đẹp cho lắm ~

Bọ Chân dài là dạng trinh thám đặc biệt dành cho Mynoghra.

Trinh sát là một đơn vị có thể triệu hồi được từ ngay đầu game, mặc dù sức chiến đấu không cao, nhưng nó có tính cơ động lớn và tầm quan sát rất rộng.

Tùy thuộc vào địa hình, cậu cũng có thể giảm đi cái khó khăn trong việc di chuyển.

-------------------------------------------

Truyện Chữ Hay