Phần kết: Như một tình nhân, như một trinh nữ! Hỏi như thể đang yêu, và trả lời như thể đang yêu.
“Phew. Jeez...” Squall đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo trong một ngôi nhà an toàn của Phantom Tasks, những tia lửa điện đang toé ra từ cánh tay trái của cô. Cô muốn sửa chữa nó ngay lập tức, nhưng mặt trái của việc là một cyborg chính là vết thương phục hồi rất chậm.
“Mình muốn tìm một cánh tay mới... Nhưng giờ nhìn mình xem.” Cô mỉm cười đắng chát, và nhìn xuống cái váy đã rách bươm của mình. “Có vẻ việc dùng cái tên Squall để che đậy thân phận đã phản tác dụng rồi. Cô nghĩ sao, Autumn?”
Autumn im lặng bước ra từ trong bóng tối. Rốt cuộc cô ta đã đứng đó bao lâu rồi?
“Nói tôi biết cô nghĩ gì xem nào?” Squall chĩa cánh tay đã bị hỏng về phía cô ta. “Chắc cô thất vọng về tôi lắm nhỉ?”
Vẫn im lặng, Autunm bước tới bên cạnh Squall, rồi nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô.
“Tôi biết hết rồi.”
“Oh? Tôi ấn tượng đấy.” Squall ngạc nhiên và nở nụ cười nữ tính, có một chút tự ti pha lẫn ở trong đó.
“Đừng cố gắng quá sức. Tuy cơ thể cô được làm từ thép, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đau đớn đấy.” Mắt của Squall mở to ra. “Tôi sẽ khiến cô ta trả giá. Bây giờ thì nghỉ ngơi đi.” Giọng của Autunm tràn đầy sự lo lắng cho tình nhân của mình. Squall không mong muốn gì hơn là có những khoảnh khắc làm nũng như thế này, nhưng cô lại đẩy Autunm ra.
“... Mặc dù có hơi không giống với cách làm thường ngày của chúng ta, nhưng hãy tiến hành bước tiếp theo nào. Chúng ta có thể lấy thêm một số vũ khí mới nữa.”
“Được. Cứ làm vậy đi.” Sau khi gật đầu, Autunm ngồi xuống bên cạnh Squall.
Squall im lặng.
Autunm cũng im lặng.
“Này.” Người phá vỡ sự im lặng trước là Squall. “Hôn tôi đi!”
“Ừ.”
Hai người họ ôm lấy nhau rồi cùng có một nụ hôn thật dài và lãng mạn. (Báo động bách hợp! Báo động!)***
“Ufufu.” Tatenashi đang nằm duỗi chân trên giường, mở đoạn ghi âm mà cô đã nghe đi nghe lại hàng chục lần.
[Cô ấy là bạn gái của tôi!] Đó là giọng của Ichika. Giọng của Ichika, đang nói điều mà cô muốn nghe nhất.
Cô cười tủm tỉm, bật đoạn ghi âm đó lại một lần nữa, trông cô đang rất thỏa mãn với bản thân mình. Không lâu sau đó, cô bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường với gương mặt đỏ ửng, lẩm nhẩm nói. “Ôi, thật quá sức chịu đựng mà!”. Y như một đứa trẻ đang nghĩ về mối tình đầu của mình.
“Whoops, phải bật lại mới được.” Những hành động đó cứ lập đi lập lại cho đến tận khuya. “Mm, mình vừa nghĩ ra một chuyện.” Trong lúc đầu óc cô đang lâng lâng nơi những vì sao, Tatenashi đột ngột ngồi bật dậy và mở điện thoại lên.
“Orimura – sensei! Là em, Sarashiki Tatenashi đây ạ. Em vừa nghĩ ra giải pháp cho vấn đề của chúng ta...”
Cô mỉm cười, và tưởng tượng ra vẻ mặt của Ichika khi cậu biết chuyện.
***
“Vậy nên là... Oh, này Ichika!”
“C – Chào cậu, Ichika!”
Vào buổi sáng thứ hai, Ling và Kanzashi đang ngồi bên trong lớp 1 – A.
“Yamada – sensei, giải thích đi!”
“Vâng. Theo như kết quả của Hội thao, Hiệu trưởng đã quyết định chuyển tất cả học sinh năm nhất có IS cá nhân vào cùng một lớp.”
“Tất nhiên, như vậy nghĩa là những giải đấu giữa các lớp sẽ bị hủy. Nhưng đừng lo, chúng tôi sẽ chuẩn bị những chương trình luyện tập đặc biệt để bù vào.” Chifuyu đã nghĩ rằng căn phòng sẽ ngập tràn những biểu cảm u ám – nhưng những đại diện quốc gia lại đang nhốn nháo về việc Ling được ngồi bên cạnh Ichika.
“Ling, tại sao cô lại được tự tiện quyết định chỗ ngồi hả?”
“Xin phép được ngồi cạnh cô dâu của tôi!”
“Ai dạy cô cách bám dai như đĩa thế hả?”
“Sensei! Em muốn được đổi chỗ!”
Trong khi sự huyên náo lan rộng, Chifuyu thở dài và gân xanh bắt đầu xuất hiện trên trán cô.
“Chà, chà. Có vẻ như đây sẽ là lớp mạnh nhất từ trước đến giờ. Và cũng là lớp phiền phức nhất.”
***
“Xong rồi!” Tabane đã biến căn hộ tầng thượng mà Squall đã đặt trước thành một phòng thí nghiệm, và dùng tay ôm lấy Madoka trong khi đang reo hò. Bắt lấy con dao của Madoka bằng hai ngón tay, cô bẻ nó ra làm hai.
“Em dễ thương quá, Madoka – chan!”
“Dừng lại đi... Dù sao thì, IS của tôi xong chưa?”
Tabane đối xử với Madoka u ám như thể cô là một Chifuyu thứ hai.
“Tất nhiên là rồi! Hãy chiêm ngưỡng đi! Bóng tối làm lu mờ cả ánh sáng! Chị gọi nó là...” Cô kéo tấm màn đang che chiếc IS sang một bên. “Kurokishi! IS của riêng em.”
“Vậy... Đây là của tôi.” Bộ giáp đen tuyền đang phát sáng một cách ma mị. “Với thứ này.... Với thứ này, cuối cùng tôi cũng có thể vượt qua chị ấy rồi.”
“Chờ chút, chờ chút. Dục tốc bất đạt mà. Mọi chuyện phải được thực hiện theo trình tự thích hợp.” Tabane tiến lại gần và nhìn thẳng vào mắt Madoka.
“Vậy... Mục tiêu đầu tiên của tôi là?”
“Tất nhiên là Orimura Ichika rồi.”