Chương 4: Thật tuyệt vời! Bí mật của thiếu nữ là “top secret”
“Hàaa...” Sau khi Hội thao kết thúc được một ngày thì hôm nay là thứ sáu và nhà trường cho nghỉ vì ngày lễ là vào cuối tuần, Tatenashi đang dồn tất cả năng lượng của mình vào việc nằm lười trong phòng. Nằm ngửa ra trên giường và lấy tay che mặt, cô nhìn những ngọn đèn trên trần nhà đang lấp ló giữa những kẽ ngón tay.
Việc sửa chữa IS Mysterious Lady đã hoàn thành. Một con tàu mang theo những bộ phận thay thế đã cập bến từ nước Nga, cùng với đó là những trang bị mới. Lắp đặt, tinh chỉnh và chạy thử chương trình. Những việc đó đã ngốn của cô cả buổi sáng, nhưng Tatenashi không phải đang thở dài vì chuyện đó.
Mình phải làm sao đây? Vấn đề là chuyện xảy ra vào kì Hội thao. Lúc đó, Tatenashi không hề có ý định xen vào sự kiện cuối cùng. Ít nhất thì, đó là sự thật. Cô cũng đã cố gắng hết sức để đứng ngoài cuộc. Nhưng khi Ichika gặp nguy hiểm, bản năng đã chiến thắng lý trí. Cơ thể cô tự chuyển động cứ như nó được sinh ra là để dành cho khoảnh khắc đó vậy.
Lộn xộn hết cả rồi... Cô đã hứa hẹn rằng người chiến thắng sẽ được vào học cùng lớp với Ichika, và để làm được vậy thì phải xử lý rất nhiều việc. Nhưng tệ hơn cả là... Có lẽ chính mình cũng mong muốn điều đó... Được học cùng lớp với Ichika. Được dành nhiều thời gian hơn với cậu ấy.
“Haaa...”
Cô càng suy nghĩ nhiều, tim cô càng đập mạnh. Ngay khi Tatenashi quyết định tạm thời dẹp bỏ những suy nghĩ này sang một bên, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Ai đấy?” Cô yếu ớt hỏi. Nhưng giọng trả lời đã đập tan toàn bộ sự tỉnh táo còn lại của Tatenashi.
“Là em, Orimura Ichika đây. Chị có rảnh không?”
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“C – chờ một chút!”
Cô nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, và nhận ra rằng mình chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần lót. Trong lúc điên cuồng cố mặc thêm một chiếc váy vào, Tatenashi cũng dọn dẹp những bộ quần áo bẩn nằm vương vãi khắp phòng. Có đôi lúc, được may mắn ở một mình một phòng hoàn toàn không phải là may mắn.
“Ah, chết tiệt!” Trong lúc bối rối, cô đã cài áo nhầm nút, và bộ ngực của cô cứ liên tục cản trở cô sửa nó. Khốn nạn! Không thể để cậu ấy buồn chán và bỏ đi được! Nhanh chóng mặc xong đồ, Tatenashi mở cửa.
“Này, chị mới ngủ dậy hay gì à?”
Ừ thì, đây chắc chắn là Ichika rồi. Và cô cũng không có vấn đề gì khi cậu quyết định ghé thăm. Nhưng cô muốn cậu nhanh chóng vào trong trước khi những cô gái khác nhận ra rằng cậu đang ở đây. “Mau vào đi! Chị sẽ pha trà.”
“Ừ, nhưng...”
“Mau lên, mau lên!”
Tatenashi nhanh chóng đẩy cậu vào phòng. Chỉ một cú chạm thông thường cũng đủ khiến cho nhịp tim của cô trở nên hỗn loạn. Một cảm giác chán nản nhè nhẹ đột ngột bao lấy cô. Ugh, tim mình đập nhanh quá... Nhanh đến nỗi ngực cô cảm thấy đau. Sự đau đớn ngọt ngào này đang dần áp đảo cô. Bình tĩnh. Phải bình tĩnh. Cứ giữ cho bản thân mình tỉnh táo. Rồi mình sẽ ổn thôi
“Um, Tatenashi – san. Chị đánh rơi này.” Với một chút xấu hổ, Ichika đưa ra một mẫu quần áo bẩn – và tất nhiên, nó là quần lót.
“Eeeek! Trả lại đây!” Tatenashi giật lấy chiếc quần lót trong tay Ichika, xấu hổ, cô nhét nó vào túi áo. Cậu ấy.... Cậu ấy thấy rồi... Cậu ấy thấy quần lót của mình rồi... Mặc dù trước đây cô cố tình để cho Ichika thấy quần lót của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy khi cô không chuẩn bị trước. Dù cho chúng có bẩn đi nữa, cô cô vẫn cảm thấy xấu hổ. Trái tim thiếu nữ là thứ rất mỏng manh.
“Ichika – kun! Chịu trách nhiệm đi!”
“Chịu trách nhiệm? Cho việc gì chứ?”
“Thì... Thì là...ummmm....” Tatenashi không thể nói ra được. Đời... Đời nào mình có thể nói lớn nó ra được kia chứ! Không phải như thế, hoặc như thế... Trong khi những hình ảnh khủng khiếp đang xẹt qua đầu cô , Tatenashi chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau.
Thấy vậy, Ichika đến gần và nói. “Sao vậy? Chị bị cảm à?”
Ichika gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy khi cậu đặt tay lên trán mình.
“Eep!”
“Không có vẻ gì là chị bị cảm. Hay là chị bị kiệt sức sau chuyện ngày hôm qua?”
“K – K – Không thể nào! Chị vẫn thấy rất khỏe mà!”
Ngay cả Ichika cũng nhận ra được rằng cô ấy đang tỏ vẻ bình thường. “Nếu là vậy, sao chị lại đánh rơi quần lót?”
“Đồ ngốc! Ichika – kun biến thái!” Chỉ nghĩ lại về việc đó thôi cũng đủ khiến Tatenashi đỏ mặt. Tự ý nhìn quanh phòng của một cô gái không phải là chuyện hay ho gì cả. Có lẽ thước đo của một người đàn ông chính là khả năng sẵn sàng bỏ qua tất cả những gì mình thấy. “Trời ạ, Ichika! Chị đã hy vọng em trở thành một quý ông đấy.”
“Vâng, vâng. Nhưng chị cũng rất ra dáng một quý cô đấy. Một quý cô bí ẩn.”
Mặc dù biết rõ là Ichika đang nhắc đến tên IS của mình, Tatenashi cũng không ngại nghe những từ đó từ miệng cậu ấy. Đúng rồi, nhớ lại thì... Cô có nhớ là đã yêu cầu cậu ấy gọi cô bằng tên thật khi cả hai chỉ đang ở một mình.
“Coi nào, Ichik...”
“Katana.”
Tim cô đã lỡ mất một nhịp.
“Em biết đây không phải món quà mà chị xứng đáng có được, nhưng sao chúng ta không ra ngoài nhỉ?” Vào lúc đó, trong mắt cô chỉ còn ngập tràn tình yêu. Cố gắng giữ bình tĩnh, Tatenashi – Katana – nuốt nước bọt và gật đầu.
“Được thôi.”
“Vậy chị muốn đi đâu?”
“Nếu vậy thì...”
***
“Vậy là chị muốn ăn tối tại Khách sạn Grand Imperial à?” Ichika săm soi chiếc vé mời mà Tatenashi đưa cho cậu trong khi đang dạo bước qua khu mua sắm.
“Mm...” Tatenashi nhỏ nhẹ trả lời trong khi đang bước đi bên cạnh cậu, mặt cô hơi ửng đỏ.
“Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà.”
“Mm...”
“Bộ chị không nói được gì khác à?”
“Mm... Ah?!” Khi đang dạo bước bên cạnh Ichika, Tatenashi đã lạc vào dòng suy nghĩ. Nhưng cô không thể phí hoài quãng thời gian ít ỏi được ở cùng crush của mình như thế được. Lắc đầu nguầy nguậy, cô cố lấy lại tập trung. “Um, Ichika – kun? Chúng ta đã đến khu trung tâm rồi nhỉ?”
“Vâng.”
“Vậy sao chúng ta không đi mua sắm một chút nhỉ?” Một nơi rất lý tưởng để mua nhẫn. Cho ngón tay cô. Với cái giá bằng ba tháng lương. “Đi nào, Ichika – kun!”
“Được, nhưng đi đâu?”
Tatenashi “mm” thêm một cái rồi chìa tay ra.
“Mm!”
“Oh, chị muốn nắm tay à?”
“Hay em muốn chị dùng nó để tát em?”
“... Đã hiểu, thưa tiểu thư.” Bằng một động tác cúi chào lịch lãm, Ichika nắm lấy tay Tatenashi. Ngay khi những ngón tay của họ lồng vào nhau, cô ấy siết chặt tay lại và cất bước.
“Được rồi, Ichika! Đi nào!”
“Cái!? Này, chờ đã!”
“Ahaha!” Ichika thở dài. “Hãy cùng đi mua sắm, rồi dừng lại để ăn vặt, và rồi... Hmm, có một cặp bông tai mà chị muốn xem qua.”
“Sẽ là một ngày khổ cực đây.”
“Vậy em thích sự điên loạn hơn à?” Tatenashi cười khúc khích một cách tinh quái.
Cảm thấy mình đang gặp rắc rối, Ichika căng thẳng nói. “Umm, vậy thì bình thường thì sao? Hay thậm chí là đơn giản nữa.”
Tatenashi kéo cậu đi, cô hào hứng đi đến khắp mọi nơi và nhìn ngắm tất cả mọi thứ.
“Không phải em có hơi già cho chuyện đó rồi à?”
“... Nhẹ nhàng thôi chị. Làm ơn đi.” Nhớ lại cái cách mà chị mình có vẻ như luôn là người ra quyết định cuối cùng, Ichika cẩn thận lựa chọn lời nói. Nhìn thấy sự ấp úng của cậu, Tatenashi mỉm cười một cách khó hiểu, nó ở đâu đó nằm giữa vui vẻ, tử tế và tinh quái. Ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng họ là người yêu, nhưng chỉ có hai người họ là không hề nhận ra.
“Chiếc này thì sao?” Tatenashi giơ một chiếc áo khoác mùa đông có trang trí một lớp lông lên.
“Em không biết nó đáng ra phải là ấm hay là nhẹ nữa?”
“Mà, đúng là mặc nó thì dễ di chuyển đấy. Nhưng chị không chắc là có muốn đem theo nó đến Nga hay không nữa.” Ichika biết rằng Tatenashi, một phi công IS được tự do chọn quốc gia, là phi công chính thức của Nga. Chứ không phải chỉ là đại diện.
“Ở Nga chắc là lạnh lắm.”
“Phải, nhưng cũng có vài nơi có mùa xuân và mùa hè tuyệt lắm đấy.”
“Hể.” Hình ảnh Tatenashi mặc chiếc áo khoác bằng lông dài cùng một chiếc nón bằng lông hiện lên trong tâm trí Ichika, và bỗng nhiên cậu hứng thú với cuộc trò chuyện về nước Nga. “Thỉnh thoảng chị dẫn em đến đó nhé?”
Cô cứng đờ, chỉ có thể trả lời bằng một tiếng “Ể?”
“Tới Nga ấy. Em muốn nhìn thấy nó.”
“Đ – Được thôi. Một ngày nào đó. Một ngày nào đó nhé.”
Ánh mắt Tatenashi trở nên lấp lánh trong khi cô nắm chặt chiếc áo khoác, còn Ichika thì đang cau mày. Hmm, nước Nga chắc sẽ thú vị lắm đây...
Trong khi đó, Tatenashi thì – Một kì nghỉ chỉ có hai người! Mình không thể chờ được!
Cô đang cực kì vui vẻ. Những người đi mua sắm khác bước ngang qua, nhìn thấy họ, vậy đều nghĩ rằng. “Quả là một cặp đôi dễ thương!”
“Ah.”Đúng lúc đó, Tatenashi đột nhiên nhận ra rằng họ đang ở gần khu trò chơi. “Này, nhìn kìa, Ichika – kun!
“Huh?”
“Muốn vào đó không?”
“’Đó’ ý là...” Cậu nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ. “Đó không phải chỉ là một trung tâm trò chơi bình thường sao?” Gần đây, họ đã đổi tên nó thành “trung tâm giải trí” hay đại loại vậy, nhưng Ichika vẫn thích cái tên cũ hơn.
“Thôi mà, sẽ vui lắm đấy. Đi nào!”
“Vâng!”
Hoàn toàn mất hết hứng thú với chiếc áo khoác, Tatenashi trả nó lại cho người nhân viên cửa hàng và ra khỏi đó.
“”Tatenashi – san! Cẩn thận!”
Tatenashi đang sắp sửa băng qua đường, thì một truck – kun lao đến. Không một chút do dự, Ichika nhào ra theo sau cô, vòng tay quanh người cô để giữ cô được an toàn.
“Ah...”
“Thiệt tình, Tatenashi – san. Cẩn thận một chút chứ!”
“Được.... Xin lỗi...”
Tatenashi đang rất hoảng loạn bởi ý nghĩ rằng Ichika có thể nghe được tiếng tim cô đang đập thình thịch. Cậu ấy vạm vỡ thật... Cậu đã ôm cô ấy bao lâu rồi? Nếu có thể, cô muốn được như thế này mãi mãi. Cảm nhận hơi ấm của cậu, hít lấy mùi hương của cậu, gần gũi với cậu hơn bất kỳ ai khác. Chắc là người mình đang sáng rực rồi... (sự nóng sáng: hiện tượng cơ thể gần như phát sáng bởi sự gia tăng nhiệt độ cơ thể đột ngột). Cô bị đau đầu. Nhưng cơn đau lại rất, rất ngọt ngào.
“Rồi, đèn đỏ rồi. Chúng ta đi thôi.”
“Ah...” Tatenashi thở ra một tiếng buồn bã ngay khi Ichika thả cô ra. “Chúng ta có thể tiếp tục như thế lâu hơn một chút mà...”
“Huh?”
“Ahem. Không có gì. Dù sao thì, Ichika, hãy cùng chơi trò bắn zombie kia đi.”
“Oh, chị thích mấy trò bắn súng điện tử à? Em tưởng chị chỉ giỏi trò giả lập IS thôi chứ. Mấy thứ đó khá khó đấy!”
“Chị thấy chán việc lúc nào cũng thắng rồi. Dù sao thì, zombie, zombie nào!”
“Được rồi, được rồi.” Ichika nắm lấy tay Tatenashi như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới này vậy và để cô dẫn cậu đi. Tatenashi phải cố hết sức để giữ cho tim mình không nhảy ra ngoài.
“Đây là mẫu mới nhất với thiết kế súng không dây, nên khỏi phải lo việc dây bị vướng vào nhau nhé.” Ít nhất thì, đó cũng là một cải tiến tuyệt vời.
“Được rồi, bắt đầu nào.”
Ichika đã quyết định từ bỏ khi nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Tatenashi. Nhưng cô lại bỏ ba đồng xu vào chiếc máy bốn người chơi, rồi mỗi tay cô cầm một khẩu súng.
“Hãy xem kĩ thuật gun kata của chị đây.” Cô bắt chéo hai khẩu súng trước ngực trong khi trò chơi khởi động. Và bằng một cách nào đó, cô trở nên bất khả chiến bại.
“Trời đất, nhìn cô ấy kìa.”
“Cô ấy có bị đánh trúng phát nào chưa vậy? Lũ zombie không tài nào đến gần được luôn.”
“Chúng ta có đang một tay chơi esport chuyên nghiệp ở đây này.”
Những tiếng lầm bầm ngạc nhiên vang khắp khu trò chơi. Trong khi đám đông còn đang tụ họp lại, Tatenashi đã hạ gục con trùm cuối mà không mất mạng nào.
“Hmm, chả có gì khó cả.” Xoay vòng hai khẩu súng trên tay, cô tạo thế. Chắc chắn là tư thế để chụp ảnh.
“Oh wow! Là Orimura Ichika kìa!”
“Ôi trời, đúng rồi! Còn cô gái đó là ai?”
“Thảo nào trông cô ấy quen lắm! Là Sarashiki Tatenashi, người được lên trang bìa tạp chí IS Model Shot số tháng chín đó.”
Những tiếng lẩm nhẩm bắt đầu biến thành những tiếng hét lớn khi tất cả mọi người cùng dán mắt vào hai người họ.
“Cho mình xin chữ ký được không?”
“Mình chụp hình chung với cậu được không, Ichika?”
“Cho mình xin số của cậu đi, mình sẽ cho cậu số của mình.”
Đám đông những người hâm mộ sấn đến.
“Tatenashi – san.”
“Mm?”
“Ra khỏi đây thôi!”
“Được rồi.”
Tâm trạng của Tatenashi chỉ được cải thiện khi cô cùng Ichika thoát khỏi đó. Ước gì họ có thể cùng nhau đi đến tận cùng thế giới.
***
“Ah, vui thật đấy.” Sau khi thoát khỏi khu trò chơi, Tatenashi đã lôi Ichika đi khắp nơi để mua sắm, và bây giờ mặt trời đã gần lặn. Bất thình lình, IS Mysterious Lady nhận được một thông điệp mã hóa.
“Xin chào? Vâng. Vâng. Hiểu rồi. Tôi đến ngay.” Người đứng bên cạnh Ichika không còn là cô gái hoạt bát lúc trước nữa. Ngay bây giờ, chỉ có đặc vụ ngầm Sarashiki Tatenashi mà thôi.
“Um, Tatenashi – san?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ấy của cô, Ichika có hơi ngần ngại trước khi lên tiếng.
“Xin lỗi, Ichika! Đột nhiên có một chuyện quan trọng xảy ra. Hôm nay kết thúc tại đây nhé?”
Trong khi Tatenashi còn đang cố gắng kiếm cớ, Ichika nhìn thẳng vào mắt cô và nói. “Hãy cho em đi cùng.”
“Eh?”
“Em không biết là có chuyện gì, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện chị có thể tự mình giải quyết được.”
Tatenashi bình thường sẽ rất hoang mang trong những tình huống như thế này, nhưng có gì đó trong mắt cậu ta đã khiến cô gật đầu đồng ý.
“Vậy thì... Được rồi! Cảm ơn em.”
“Tất nhiên rồi!”
Và đó là cách Tatenashi và Ichika cùng nhau bắt đầu một nhiệm vụ bí mật.
“Được rồi. Đi nào.” Tatenashi, cùng với Ichika đứng bên cạnh, đang mặc đồng phục của Học viện IS. Họ đang ở trong một công viên ven biển ở gần Học viện. Một nơi đầy rẫy những tin đồn ám muội.
“Vậy... Chúng ta sẽ ăn mặc như thế này à?” Ichika do dự hỏi. Cậu cứ tưởng rằng là sẽ phải trang bị tận răng rồi xông vào, nhưng thế này thì có hơi thất vọng.
“Chứ sao? Ý chị là, mặc như thế này thì thuận tiện hơn.”
“Vâng...”
“Ngoài ra, chúng ta cũng không cần dùng vũ khí trong nhiệm vụ này. Nên là sẽ ổn thôi.”
Đáp lại cái nháy mắt lém lỉnh của cô là ánh mắt nghiêm nghị của Ichika. Nếu có chuyện xấu xảy ra, mình sẽ bảo vệ chị ấy... Sự tập trung của cậu bị ngắt quãng bởi một cú gõ đầu bằng chiếc quạt của Tatenashi.
“Thôi nào, nhóc. Đừng có căng thẳng như thế. Thư giãn, thư giãn đi!”
“Nhưng mà...”
“Trong trường hợp xấu nhất, khởi động IS và rời khỏi đó ngay. Hiểu chưa?”
Giọng điệu nghiêm túc đột ngột của cô ấy khiến Ichika bối rối. Cậu không biết là nên thư giãn như lời của cô hay là nên lo lắng thêm nữa, và trong khi cậu còn đang phân vân giữa hai việc đó, cậu bắt đầu cúi người thấp xuống.
“Mà chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Để trả lời, Tatenashi mỉm cười và chỉ về phía những con sóng. “Ra... Ra biển sao?”
Tatenashi gật đầu và nói tiếp. “Một hàng không mẫu hạm của Mỹ không rõ lai lịch đang neo đậu khoảng vài chục cây số ngoài kia. Chúng ta sẽ ra đó.”
Cô nói ra cứ như thể đây là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng đối với Ichika, đây là một cú sốc. Không thể tin vào tai mình, cậu hỏi lại. “C – chờ chút! Một hàng không mẫu hạm của Mỹ? Chúng ta đang định gây ra một vấn đề quốc tế à?”
“Meh. Thì chị mới nói, nếu như có chuyện xấu gì xảy ra, bộ đồng phục này sẽ hữu dụng lắm đấy.”
Học viện IS không hề phụ thuộc quốc gia, tổ chức hay tín ngưỡng nào. Nghĩa là, dù cho có chuyện gì xảy ra, các biện pháp trả đũa ngoại giao có thể áp dụng được đều sẽ rất hạn chế. Hơn nữa, Tatenashi còn là chủ tịch hộ học sinh. Chỉ cần cô có thể nói đỡ được để Ichika thoát khỏi tình huống éo le, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng mà thế này cũng khá là liều lĩnh. Sau cùng thì, cậu ta là người đàn ông duy nhất trên thế giới có thể điều khiển được IS. Mọi quốc gia đều muốn làm mọi cách để có thể bắt được cậu ta và biến cậu thành vật thí nghiệm. Nếu tình huống tồi tệ nhất xảy ra, có thể quyền công dân nước Nga của mình cũng sẽ hữu dụng. Chính vì những lúc như thế này mà cô sẵn sàng mang tiếng kẻ phản bội.
Cái tên “Tatenashi” – hay “Thuẫn Vô” – nghĩa gốc là bộ giáp kiên định. Là ý chí quyết tâm phải bảo vệ, cho dù không có khiên chắn bên người. Khi Katana tiếp nhận cái tên đó, cô đã thề sẽ tiếp nhận luôn cả ý nghĩa của nó. Để bảo vệ gia đình, quốc gia, và đồng đội. Đó chính là nghĩa vụ của Tatenashi, người đứng đầu gia tộc Sarashiki.
Và có đôi lúc, phương pháp phòng ngự tốt nhất chính là tấn công. Những thông tin về Phantom Task mà phía Mỹ thu thập được, họ đều giữ khư khư cho riêng mình. Nghĩa là cô phải hành động, hoặc cái tên Sarashiki Tatenashi sẽ không còn ý nghĩa gì cả.
“Ichika – kun, em có mặc thêm IS suit bên dưới đồng phục không?”
“Vâng, y như chị đã bảo.”
“Hoàn hảo. Vậy thì đi thôi.” Nói đoạn, Tatenashi nhảy qua hàng rào của công viên, Ichika cũng làm theo, sau đó cậu dừng lại để tập trung và khởi động IS.
“Chờ đã.” Tatenashi tát cậu một cái bằng chiếc quạt của mình.
“Chị làm vậy là sao chứ?”
“Chị cũng đang muốn hỏi em câu đó đây. Nếu em lôi IS ra đây, chúng ta sẽ bị bao vây bởi quân đội của cả Mỹ lẫn Nhật Bản trước khi kịp chạm đến được mặt nước đấy.”
Theo Hiệp định Alaska, việc sử dụng IS bên ngoài Học viện là hoàn toàn bị cấm.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta sẽ làm thế này.” Nắm lấy tay Ichika, Tatenashi nhảy lên cao. Họ bay lượn trên không trong một lúc – rồi với một tiếng tùm ! – họ rơi xuống nước.
“Glub!”
“Được rồi, bơi nào.” Bộ IS suit của Tatenashi bắt đầu chuyển thành trong suốt khi ở trong nước, trông như một kiểu đồ bơi vậy.
“Cái!? Chúng ta sẽ bơi xa như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Thậm chí Ichika cũng không ngờ được là mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.
“Nếu em không thích, thì cứ việc về nhà.”
Cậu ngay lập tức đáp trả. “Không. Em sẽ làm. Em sẽ không thể nào ngừng lo lắng nếu như chị phải ở ngoài này chiến đấu một mình.”
Có lẽ tình yêu sẽ nở rộ trên chiến trường chăng? – Chỉ đùa thôi.
“... Ichika.”
“Vâng?”
“Em không phải ván trượt nước đâu.”
“Ể?”
“Vậy nên đừng để bị chìm đấy.”
Badum-tsh.
***
“Được rồi. Mọi việc có vẻ tiến triển tốt đấy.” Tatenashi thờ ơ nói trong khi rẫy nước khỏi tóc mình. Hai người đã đột nhập lên tàu thành công và đã đến được khoang dưới của nó.
“Ah, chờ đã... Cho em thở... Cái đã...” Trong khi đó, Ichika thì đang thở hổn hển.
“Sức em có bao nhiêu đó thôi à? Tất cả những gì chúng ta vừa làm chỉ là bơi một chút và trèo lên tàu thôi mà.”
“Tât cả những gì vừa làm? Thật sao trời?” Ichika thở dốc.
“Coi nào. Snake (nhân vật trong MGS) lúc nào cũng phải làm mấy chuyện thế này đấy.”
“Chị dùng một nhân vật trong game làm ví dụ hả?” Hơn nữa, Ichika lại yêu thích James Bond hơn.
“Nghe này, mấy vụ lén lút lúc nào cũng rất buồn tẻ, nhưng chúng lại cực kỳ khó đấy, đúng không nào?”
“Vâng, chị không cần phải nói đâu.”
Tatenashi liếc mắt nhìn một Ichika đang thở dốc. “Mạnh mẽ lên nào, nhóc.”
Cô vỗ vào mông cậu.
“Chờ chút... Để... Để em thở cái đã...”
“Chị sẽ bỏ em lại đấy.”
“Chờ... Ở... Ở đây nguy hiểm lắm... Đừng bỏ em lại mà...” Đây là một tàu sân bay của Mỹ, nên ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Một đầu bếp là cựu thành viên của SEAL? Một cái lò vi sóng phát nổ? Đây chắc chắn không phải là nơi để đứng đợi ai đó.
“Giờ nghĩ kĩ lại thì, có gì đó không đúng.” Họ vẫn chưa bắt gặp một người nào cả.
Đây là điềm may, hoặc là... Là điềm gở. Chắc chắn là điềm gở rồi.
“Ta đói quá! Mau làm gì đó cho ta ăn đi – Huh?” Một người đáng tiến vào khoang dưới và đang nằng nặc đòi ăn, đó không phải ai khác ngoài phi công IS của Mỹ, Iris Calling. Cô ta đang mặc một bộ IS suit toàn thân, trông cứ như một bộ đồ lặn vậy.Chết tiệt! Trong khi Tatenashi đã tìm chỗ nấp, Ichika lại đứng chình ình ra đó.
“Ngươi là ai?” Dạo gần đây Iris đã cắt tóc ngắn, một lựa chọn rất được hoan nghênh – mặc dù họ không thừa nhận ra mặt – bởi những thủy thủ trên tàu. Trong khi đang tập trung vào sự thật vô nghĩa đó, Ichika cố nặng ra một lời nói dối. “Tôi là đầu bếp mới.”
“Oh, rõ rồi.” Iris vỗ tay một cái, như thể đã hiểu rõ mọi chuyện. “... Lý nào lại thế, Orimura Ichika!”
Một con dao bay thẳng tới mặt cậu, để lại một vệt cắt trên má. Một giây sau, máu bắt đầu trào ra từ đó.
“Ahaha...” Trên thế giới không ai là không biết mặt Ichika. Không một chương trình phát triển IS độc lập nào không nhắm đến cậu ít nhất là một lần. Việc một phi công IS không nhận ra cậu ngay lập tức mới là chuyện kì lạ.
“Ngươi đang làm gì ở đây? Đây không phải một con tàu bình thường, đây là nhiệm vụ tối mật của tàu Erased... Chắc chắn là phải có người khác ở đây cùng với ngươi.” Tim Ichika đập thình thịch. “Nếu phải đoán thì, có lẽ là Sarashiki Tatenashi? Không, chắc chắn là Orimura Chifuyu.”
Nắm bàn tay trái lại thành nắm đấm, Iris xông đến chỗ Ichika. Cậu cố gắng tìm Tatenashi để nhờ trợ giúp, nhưng mà...
“Chờ đã, cái gì chứ?”
Cô ấy đã biến mất.
Chỉ còn lại chiếc quạt giấy nằm trên sàn tàu, với chữ “chúc may mắn” được in đậm.
“Không công bằng!”
“Ngươi đang lải nhải cái gì thế, Orimura?” Chạy tới, nhảy, và đánh. Thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt, Iris không do dự móc ra một cặp súng lục và xả đạn.
“Whoa! Tôi chết mất! Cô sẽ giết tôi mất!” Trong khi nhảy lùi lại, Ichika đã xoay sở tránh được loạt đạn, nhưng cậu không muốn phải dùng đến đối sách cuối cùng là sử dụng IS. Vậy nghĩa là, lựa chọn duy nhất còn lại cho cậu chính là tuyệt kĩ tối thượng mà đích thân Chifuyu đã truyền dạy.
“Tôi không muốn sử dụng chiêu này đâu, nhưng mà...”
“Huh?”
Hơi thở của Ichika đã chậm lại. Nhận thấy sự thay đổi đó, Iris cũng thận trọng lùi lại.
“Tuyệt kĩ tối thượng - Tẩu vi thượng sách!” Quay lưng lại với Iris, Ichika bỏ chạy.
“Chờ đã, đồ ngốc! Natasha đã hứa sẽ thưởng cho ta nếu như ta bắt được ngươi mà! Ngươi có nghe không thế, đồ ngốc?” Bi rượt đuổi bởi những tiếng la hét giống hệt của Rin, Ichika chạy dọc theo hành lang con tàu. Cậu chạy. Cứ chạy. Rồi lại chạy.
Mình có thể trốn được trong khoang chứa đó! Cố gắng né tránh những loạt đạn từ phía sau, cậu nhảy lên, rồi đóng cánh cửa sập sau lưng mình lại và khóa nó.
“Phew, mình có thể tạm thời xả hơi một lúc rồi.”
Ngay khi vừa cảm thấy nhẹ nhõm... Iris đã đứng trước mặt cậu.
“Tốt, tốt. Ngươi mệt rồi hả?”
“Chuyện quỷ gì thế này?” Ichika đã muốn thét lên như vậy.
“Chuẩn bị chưa?” Những hạt ánh sáng bao trùm lấy Iris, và ngay sau đó, tiếng rền của IS Fang Quake vang vọng trong khoang tàu. “Để ta cảnh báo trước, ta thích mấy người lớn tuổi hơn cơ.”
Vậy là, cô ta không hề có ý định kiềm chế.
“Chết tiệt! Hết cách rồi...” Ichika khởi động Byakushiki. Trong không gian chật hẹp của khoang chứa, hai IS cùng lao vào nhau với Ignition Boosts của mình.
“Không tệ đâu, nhóc con.”
“Cô đừng hòng áp đảo được tôi!”
Tay phải đang nắm lấy tay trái của đối phương, và tay trái cũng đang nắm lấy tay phải. Họ so kè nhau. Bằng tất cả sức mạnh. Không ai chịu nhường ai dù chỉ là một li.
“Ta sẽ tông ngươi vào tường.”
“Tôi mới là người làm việc đó trước!”
Một lần nữa, họ cùng nhau kích hoạt Ignition Boosts, đẩy bộ gia tốc trên chân đến cực hạn. Bộ giáp của họ phát ra những tiếng răn rắc trong khi chúng bị ép vào nhau.
“Mau...”
“...Biến khỏi đây!”
Khi trận chiến ngày một căng thẳng, họ cụng đầu vào nhau một cách mãnh liệt.
“Ăn di này, Orimura!” Có được lợi thế trong phút chốc nhờ Revolving Ignition Boost. Iris nhanh chóng đảo ngược chiều di chuyển của Fang Quake. Nhắm thẳng đến Ichika. (đoạn này hiểu là sau khi cụng đầu thì cả hai bị văng ra, nhưng Iris là người lấy lại thăng bằng trước rồi xông đến Ichika)
“Cái...!?”
“Bắt được ngươi rồi.”
Fwoosh! Fwoosh! Những tiếng gầm rú văng vẳng bên tai cậu trong khi Iris kích hoạt Revolving Ignition Boost thêm lần nữa.
“Gwah!” Ichika, người đã sắp đến giới hạn, khụy gối. Với nụ cười thỏa mãn, Iris... Bay khỏi đó. Bằng sức mạnh của mình. Ý chí của mình. Thẳng đến chỗ bức tường.
“...Eh?”
Bằng một cú đâm sầm đầy sức mạnh, Iris bay xuyên qua bức tường. Trong khi Ichika còn đang im lặng đứng nhìn, một cái lỗ khác bị thổi tung ra ngay bên cạnh cái lỗ thứ nhất khi Iris quay trở lại.
“Gah?!”
“Ngươi đừng hòng trốn thoát!”
Một lần nữa, tiếng va chạm giữa thép và thép, vật liệu tổng hợp với vật liệu tổng hợp, vang vọng khắp hành lang của con tàu.
***
Nghe thấy những tiếng nổ từ đằng xa, biểu cảm của Tatenashi biến thành vẻ mặt bối rối.
“Hai người đó gây huyên náo đến như thế, mà vẫn không có tiếp viện? Có gì đó không đúng ở đây.”
Trong khi đang đi đọc theo khoang tàu bằng thép, cô nghĩ đoạn. Sự xuất hiện của Iris Calling... Chắc chắn chỉ là tình cờ. Không phải là không có khả năng, nhưng rất có thể, cô ta chỉ vô tình gặp phải Ichika trong khi xuống khoang dưới để tìm đồ ăn.
Con tàu này chỉ đứng yên giữa biển... Chắc chắn là do bàn tay của một kẻ nào đó. Không, không phải chỉ là “một kẻ nào đó”. Cô biết rõ thủ phạm là ai.
“Phantom Tasks... Mình biết mà! Chúng đã hành động rồi.”
Nhớ lại sơ đồ của con tàu mà cô đã ghi lại trong kí ức, Tatenashi tiến đến chỗ CVIC, và sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.
Ở đây lại càng đáng sợ hơn khi để đèn mà lại không có một người nào qua lại... Cảm biến nhiệt không hề cho thấy dấu hiệu nào của con người.
“Không lý nào chúng lại giết hết thủy thủ đoàn. Chúng không được lợi gì từ việc đó cả. Chắc chắn là họ đang bị giam giữ ở đâu đó. Nghĩa là...”
Nghĩa là, đây là một cái bẫy.
“Mình phải nhanh lên.” Ngay khi cô định tăng tốc bước chân của mình, một tiếng còi kì lạ cất lên, rồi im lặng, và cô nghiến chặt răng của mình.
[Cảnh báo. Hệ thống vách ngăn khẩn cấp đã được kích hoạt. Toàn bộ thủy thủ, chuẩn bị bỏ tàu. Không được ở lại. Nhắc lại, toàn bộ thủy thủ, chuẩn bị...]
Ahh! Trò đùa kiểu gì thế này? Dù cho có là nhiệm vụ tối mật đi nữa, đây vẫn là một tàu sân bay của Mỹ. Nếu nó bị đánh chìm, lực lượng chống khủng bố sẽ ùa đến đây như ong vỡ tổ. Và từ “Phantom” trong Phantom Tasks được hiểu là chúng có thói quen để và đi như những bóng ma.
Có lẽ nào... Chúng có một thỏa thuận gì đó với phía Mỹ? Khoan, chờ đã, nếu như sự tồn tại của chúng là kết quả của một thỏa thuận gì đó với người Mỹ thì sao? “Mà, mọi chuyện đã từ xấu biến thành tệ rồi.”
Tatenashi cắn môi, tưởng tượng ra tình huống tồi tệ nhất. Tại sao một hàng không mẫu hạm đang làm nhiệm vụ tối mật của Mỹ lại có thông tin về Squall Meusel, thủ lĩnh của Monochrome Avatar, lực lượng chiến đấu đặc biệt của Phantom Tasks. Cô bắt đầu có linh cảm không lành, sắc mặt của Tatenashi đang dần mờ nhạt đi.
“Mình phải nhanh lên mới được.”
Bỏ mặc sự thận trọng, cô chạy dọc theo những hành lang lắc léo bằng thép. Điều đáng sợ nhất chính là cô không gặp phải bất kì sự phản kháng nào cả. Mình phải lấy bằng được thông tin đó. Nhanh chóng xâm nhập vào máy tính, cô mở màn hình lên.
Tìm kiếm: Squall Meusel.
......
.........
............Không có kết quả.
“Không thể nào!” Thậm chí ngay cả khi sự sững sờ đang hiện hữu trên khuôn mặt, Tatenashi vẫn bình tĩnh nghĩ đến một giải pháp khác. “Tìm kiếm danh sách thương vong.”
Việc một nhân viên của lực lượng đặc biệt được cho là đã chết trên giấy tờ cũng không phải là hiếm. Nhưng có gì đó không đúng.
“Cô ta đây rồi.” Tại sao Squall lại được liệt vào dạng KIA(đã chết trong nhiệm vụ) của Mỹ chứ? “Chờ đã... Squall Meusel đã...”
Đã chết từ 12 năm trước rồi. Không phải là một câu chuyện bịa đặt. Mà đó là sự thật. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bức ảnh chụp lúc khám nghiệm tử thi cũng đề là từ 12 năm trước.
“Nhưng cô ta trông trẻ quá... Vậy nghĩa là...” Tatenashi đang quá chú tâm vào bức ảnh mà không để ý đến những ngọn lửa đang bùng lên sau lưng mình.
“—?!”
Đột ngột cảm thấy có chuyện chẳng lành, cô quay lại – để rồi bị nuốt chửng bởi một vụ nổ.
***
“Hahaha...” Squall nhìn xuống con tàu đang chìm dần từ trên bầu trời tối đen như mực. Trông cô tựa như một thiên thần với mái tóc vàng đang tung bay cùng bộ giáp sáng chói của IS Golden Dawn. “Vậy như vậy là kết thúc. Vĩnh biệt nhé, Sarashiki Tatenashi.”
Ngay khi cô ta định rời đi, một ngọn thương bay thẳng vào cô.
“Lần này cô đừng hòng chạy thoát, Squall Meusel!” Là Tatenashi, với IS Mysterious Lady đã được triển khai toàn bộ, đã ra đòn tấn công. Chuyện lo lắng về mấy cái biện pháp trả đũa ngoại giao thì cứ để sau, bản năng đang mách bảo Tatenashi rằng để cho cô ta sống là rất nguy hiểm. “Haaaa!”
Squall nhìn đòn tấn công bằng nước được nén cao áp với vẻ mặt buồn chán.
“Đừng có phí thời gian. IS của ngươi không thể nào đánh bại được Golden Dawn của ta đâu.”
Nhìn kĩ hơn, Tatenashi có thể thấy được những tia nhiệt đang kết thành một bức màn xung quanh Golden Dawn.
“Mấy trò vặt vãnh như thế đừng hòng vượt qua được tường lửa Prominence Coat của ta. Và...” Squall vươn tay ra hướng về phía Tatenashi. Ngay khi đó, những tia lửa bắt đầu tụ hội nơi bàn tay của cô ta và tạo thành một quả cầu lửa. “Aqua Veil của Mysterious Lady không thể chống lại Solid Flare của ta đâu.”
Quả cầu lửa bắn đi ngay khi cô nói xong, xuyên thủng lá chắn của Tatenashi và trúng trực diện vào lớp áo giáp. Bằng cách nào đó mà chức năng hỗ trợ sự sống đã cứu sống cô, nhưng năng lượng cho khiên chắn đã gần như cạn kiệt.
“Vậy tiếp theo ta sẽ nghe thấy gì đây? ‘Tôi sẽ không thua’ hay ‘Tôi sẽ không để cô chạy thoát’? Ta không dễ dãi đến nỗi bị hạ bởi mấy câu sến súa ấy đâu.”
Tatenashi bay lên, tìm cách nới rộng khoảng cách giữa cô và Squall, nhưng một loạt Solid Flare vẫn đuổi theo cô, những vụ nổ thắp sáng bầu trời đêm. Nếu mình cứ tiếp tục chạy, cuối cùng rồi cô ta cũng sẽ bắt được mình. Quay đầu lại và bắn nổ một viên đạn lửa bằng ngọn thương kết hợp súng nòng xoay Azure Gyre, Tatenashi cố gắng dùng vụ nổ làm hoả mù để tiếp cận Squall.
Dùng toàn lực của động cơ đẩy kết hợp với Ignition Boost, cô thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt. Nhưng Golden Dawn, như thể đã chờ đợi từ trước, mở những cái đuôi khổng lồ của nó ra, và bắt lấy Tatenashi như một cái cây bắt ruồi.
“Ugh...!” Ngực của Tatenashi đã bị cỗ máy bắt lấy, trên mặt cô là sự hoảng loạn hoàn toàn không giống cô một chút nào. Trong khi đó, Squall đang từ từ thưởng thức con mồi.
“Ngươi bị sao vậy? Oh, ta hiểu rồi. Orimura Ichika đang ở trên con tàu đó. Nếu vậy thì...” Squall giơ cả hai tay lên trời. “Không biết sẽ ra sao nếu như ta đánh chìm nó ngay lập tức nhỉ? Ahahaha.”
Một quả cầu lửa cực lớn bắt đầu hình thành ở giữa hai bàn tay cô. Nhận ra một phát trúng trực tiếp của nó sẽ gửi con tàu xuống đáy biển sâu, Tatenashi hét lên. “Dừng lại! Cô đừng hòng!”
Những hàm răng khổng lồ đang giữ chặt lấy ngực của Tatenashi bắt đầu nứt khi cô cố gắng thoát khỏi chúng. Nhưng mà...
“Quá muộn rồi!” Với một tiếng hét vui sướng, quả cầu lửa được bắn đi.
“GRAAAAAAHH!” Cùng một tiếng ầm, Tatenashi xé toạt những hàm răng đang giữ chặt mình ra, nhưng trước khi cô hoàn toàn thoát khỏi chúng, quả cầu lửa của Squall đã phát nổ.
“Tiếc thật đấy.”
“Ah... Ahhhh...”
Nhưng đúng lúc đó...
“Chị không sao chứ, Onee – chan?” Bay ra khỏi làn khói là Kanzashi, tấm khiên Fudouzan hay “Bất động sơn” đã được triển khai toàn bộ. Bằng cách nào đó, nó đã chịu được vụ nổ.
“Kanzashi, em làm gì ở đây vậy?”
“Em đã nghe rồi! Về quyết tâm của chị... Về cái tên của chị thật sự có ý nghĩa gì...”
Ngay khi nghe được những lời ấy, Tatenashi đã biết đó là ai. Lão già đó... Thiệt tình mà... Nụ cười ranh mãnh của ông già đó đang hiện lên trong tâm trí cô.
“Em không muốn là người được bảo vệ nữa! Em cũng muốn bảo vệ người khác! Em muốn bảo vệ chị! Em muốn bảo vệ mọi người!” Ánh mắt của Kanzashi tràn đầy quyết tâm, không có lấy một chút do dự nào. Không hề có lý do để mà do dự. “Ngay tại đây!”
Đó là tiềm năng thật sự của gói trang bị Haute Couture dành cho IS cá nhân. Tên nó là Beautiful Krasnaya. Một đôi cánh màu đỏ thẫm hiện ra, và sà xuống lưng Tatenashi. Ngay khi nó bám vào cô, Aqua Veil của cô cũng biến thành màu đỏ thẫm, là bằng chứng cho thấy nó đã chuyển sang chế độ năng lượng cao.
Chị chấp nhận. Hy vọng của em. Nghĩa vụ của chị. Sức mạnh này!
“Và chị sẽ cho em thấy! Quyết tâm của chị... Năng lực độc nhất của chị!”
Tiếng la xung trận của Tatenashi khiến cho Squall cảm thấy lạnh cả sống lưng. Họ vẫn đang ở khá xa nhau, nhưng mà, ngón tay cô vẫn run rẩy...
“......?” Có gì đó không đúng. Nếu có thứ gì đó, nó phải hiện lên trên cảm biến. Nhưng vẫn không có gì cả. Cô ta kiểm tra lại lần nữa bằng mắt mình. Vẫn không có gì cả. Chuyện... Chuyện gì thế này? Cảm giác này... Rất kì lạ... Lần này, đến lượt Squall là người bị hoảng loạn.
“Nhận lấy này! Năng lực độc nhất của ta! Sökkvabekkr!”
Squall nuốt nước bọt. Cô đã nghe cái tên này trước kia, Sökkvabekkr, dựa theo tên một nữ thần trong thần thoại Bắc Âu, vợ thứ hai của Odin. Nghĩa là...
“Ta đang chìm sao? Golden Dawn đang chìm sao?”
“Đúng vậy. Đây là Sökkvabekkr. Một trường ngưng đọng diện rộng.”
Sức mạnh của nó vượt xa cả Active Inertial Canceler của Laura. Một lá chắn hoàn hảo, không thể trốn thoát và cũng không thể né tránh, nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó.
“Urgh. Ngươi đang cố dập lửa của ta...”
“Bingo. Và cô nghĩ mình còn bao nhiêu thời gian?” Tận hưởng việc trả thù, Tatenashi từ từ mỉm cười và nâng Mistilteinn lên. (một cây thương được tạo thành bằng nước sử dụng nanomachine)
“Ngươi còn bao nhiêu năng lượng chứ hả?” Squall vật lộn trong trường ngưng đọng, cố gắng trốn thoát.
Nước đã dâng lên đến ngang eo của cô, làm hỏng động cơ đẩy trên chân.
“Cô biết không, người ta có một câu hoàn hảo để nói vào những lúc thế này đấy. Nó là gì ấy nhỉ?” Tatenashi đặt ngón tay lên cằm, ngay khi Mistilteinn đã nạp xong, cô chĩa nó về phía Squall. “Đúng rõ. Là ‘quá muộn rồi’!”
Tatenashi lẩm nhẩm những từ mà Squall vừa nói với cô một lúc trước, rồi toàn lực đâm tới.
“Mình... Mình sẽ thua sao? Không! Vẫn chưa kết thúc đâu!” Squall giơ tay phải lên hướng về phía Tatenashi, rồi bắn ra một quả cầu lửa khác.
“Cô có vậy thôi à?” Tatenashi vẫn không nao núng và lao tới, tiếp tục tăng tốc cho đến khi cô trở thành một với ngọn thương.
“Pfft.” Ngay khi cô sắp sửa đâm trúng. Squall sử dụng đòn tấn công của cô lên chính mình. “Cái...!?”
Quả cầu lửa mạnh nhất mà Squall có thể bắn ra đã thổi bay cô đi. Cô ta đã thoát khỏi lá chắn, nhưng không phải là hoàn toàn vô sự. Những tia lửa điện đang nhảy nhót nơi trước kia là cánh tay trái của cô.
“Có vẻ bí mật của ta bị lộ rồi.” Cô ta cười gượng.
“Vậy cô là cyborg.” Tatenashi đang xác nhận lại suy đoán trước đó của cô trong đầu mình. Nhưng giữa lúc cô đang bối rối, Squall đã chạy mất, và Mysterious Lady không còn đủ năng lượng để đuổi theo.
“Chúng ta sẽ tiếp tục vào một ngày khác, Quý cô Chủ tịch Hội học sinh ạ!” Cô ta bắn một loạt đạn cuối cùng để cắt đuôi những kẻ bám theo.
“Onee – chan!” Chính Kanzashi là người đã đỡ được đòn tấn công cuối cùng của Squall.
“Cảm ơn em, Kanza...” Tatenashi đột nhiên lảo đảo, mất hết sức lực. Kanzashi nhanh chóng giữ cô lại. “Em đã trở nên mạnh mẽ thật đấy, Kanzashi.”
“Đừng lo về chuyện đó. Cứ nghỉ ngơi đi.”
“Vậy chị làm đây. Mọi chuyện trông cậy vào em...”
Và Tatenashi bất tỉnh.
***
“Bởi vậy ta mới nói! Ngươi cứ dùng Ignition Boost loạn xạ ngầu cả lên.”
“Làm như cô có quyền nói thế ấy, Iris. Tôi có phải người tự đâm đầu vào tường đâu.”
“Nhóc con nhà ngươi cũng lớn gan quá nhỉ?”
“Ow! Được rồi! Được rồi, cô thắng!”
Tatenashi tỉnh giấc ngay khi nghe thấy tiếng cãi nhau om tỏi. Có đang nằm trên băng ghế tại công viên cạnh bờ biển, đầu được gối lên đùi Kanzashi.
“Kanzashi...”
“Onee – chan! Chị tỉnh rồi.”
“Nghe này, chị biết là có hơi thô lỗ, nhưng mà...” Cô giơ ngón tay lên, và chỉ về phía Ichika. “Em đổi chỗ với cậu ấy được không?”
Tatenashi nháy mắt với Kanzashi, người đang thở dài.
“Nếu chị đã đùa được như thế, thì chắc là không sao rồi nhỉ?”
“Haha...” Tatenashi không nói thêm rằng cô không hề đùa, nhưng cô cũng hiểu cái ý tưởng đó, cô tưởng tượng ra việc được nằm trên đùi Ichika sẽ thoải mái thế nào. Không tệ. Không tệ chút nào. Trong khi còn đang chìm trong ảo tưởng, Tatenashi không hề để ý rằng Ichika đang đến gần chỗ cô. Và vì lý do nào đó, Iris cũng đi cùng cậu. Cô không biết tại sao họ lại trở thành một đội sau trận chiến đó, nhưng kệ đi.
“Ichika - kun.” Tatenashi đang lo rằng họ đã bỏ lỡ cuộc hẹn ăn tối.
“Vâng?”
“Um... Thì...” Đọc được bầu không khí, Kanzashi đứng dậy và rời đi, cô ra hiệu cho Iris đi cùng với mình. Nơi đây là công viên, vào ban đêm, hướng nhìn ra biển. Một tình huống hoàn hảo để cô nói cho cậu ấy biết cảm xúc của mình. “Umm...”
“Ah, nếu là về bữa tối, thì bây giờ là quá muộn rồi.” Vai Tatenashi xụ xuống. Tất cả sự căng thẳng đã và đang dâng trào trong lồng ngực cô ngay lập tức biến mất trước nụ cười hồn nhiên của Ichika. Mà, giờ có luyến tiếc cũng không được gì. Cô gật đầu, tự xem đó là cơ hội để chứng tỏ sự chững chạc của mình.
“Vậy thì về nhà nào.”
“Khoan đã, Tatenashi – san! Em biết có một chỗ khá tốt ở gần đây, hãy đến đó đi!”
“Eh?!” Tim của cô một lần nữa loạn nhịp trước lời mời bất ngờ này. Cậu ấy định rủ mình đi đâu? Giữa đêm hôm như thế này. Không lẽ là quán bar, hay thậm chí là... Trí óc cô được lấp đầy bởi những hình ảnh không hề phù hợp với một cuốn sách dành cho mọi lứa tuổi. Cô nắm lấy tay Ichika. “Vậy, đi thôi.”
“Đ – Được rồi.”
“Là chỗ này à?”
“Phải.” Đó là một xe bán ramen đang đậu dưới cầu vượt dành cho xe lửa.
Thất vọng, Tatenashi thở dài, rất dài. “Ichika – kun, em cũng hay dẫn mọi người đến đây à?”
“Huh? Không, đây là bí mật của riêng em. Em chỉ nói cho mấy thằng con trai khác biết thôi.”
“Đó không phải ý của chị, ý chị là...” Tatenashi ấp úng, không thể tìm được đúng từ để nói. Đột nhiên, cô bật cười. “Ahahah. Chắc chắn em là cậu con trai đầu tiên dẫn chị đi ăn ramen tại một quán hàng rong đấy.”
Tatenashi – Katana – sau cùng thì, cũng là con gái lớn trong gia tộc Sarashiki. Cô cũng đã từng được đàn ông mời đi ăn, nhưng lúc nào cũng là mấy cái nhà hàng sang trọng và ảm đạm đến lố bịch.
“Có vẻ vẫn còn ghế trống kìa. Vào thôi.”
“Ghế trống?” Nhưng quán đâu có ai đâu. Tatenashi bắt đầu suy nghĩ lại về chuyện này. “Này!” Ngay khi họ bước vào dưới mái hiên, một người đàn ông trung niên với bộ râu lởm chởm lên tiếng, nhận ra mình có khách, ông hào hứng cất tờ báo đang đọc sang một bên.
“Tưởng gì, không phải là Số Một đây sao.” Ông thở dài, hình như ông ta đã mong chờ một nhóm khách lớn hơn. Có vẻ như bếp trưởng – nếu bạn có thể gọi người chủ của gánh hàng rong này như vậy – quen biết Ichika. (chữ Ichi trong Ichika là chữ “nhất” trong hán việt và ông bác này chơi chữ với tên của Ichika)
“Thôi mà, Burai – san, đừng có gọi cháu như thế nữa.”
“Gì chứ? Được gọi là Số Một thì có sao? Ta thấy nó rất ngầu mà.”
“Mà, sao cũng được.” Chắc họ cũng phải khá thân thiết, bởi vì Ichika nói chuyện mà không cần dùng kính ngữ.
“Tatenashi – san, ngồi đi.”
Tatenashi căng thẳng liếc nhìn xung quanh, cô không biết phải làm gì với mấy cái ghế dài bằng gỗ này.
“Chị phải bước qua nó à?”
“Không. Cứ đi vòng qua từ bên cạnh. Đúng rồi, cứ như thế.”
“Này Số Một, cuối cùng thì nhóc cũng có bồ rồi nhỉ?”
Tatenashi bối rối trong một phút khi được gọi là “bồ”, nhưng sớm thôi, ngay khi nhận ra rằng ông chủ quán xem họ là một cặp, cô lập tức đỏ mặt.
“Nah, không đâu. Chị ấy chỉ là chủ tịch hội học sinh của Học viện IS thôi.” Cô rất thất vọng bởi lời giới thiệu quá đỗi bình thường này, nhưng vì là người lớn tuổi hơn nên cô cố gắng kiềm chế.
“Thật không? Trông con bé hình như là có ý khác đấy.”
“Cái!? Không, không, không phải như thế đâu ạ.” Mặc dù nói thế, nhưng nụ cười của cô lại cho thấy một ý nghĩa hoàn toàn khác.
“Mà nhóc biết đấy. Có lẽ cũng đến lúc nhóc thoát ra khỏi sự bảo bọc của Chi – chan rồi.” Burai xoa xoa bộ râu, và cười khẩy. “Và có lẽ lúc đó ta sẽ có cơ hội.”
“Ahahah. Không đời nào đâu.” Nhưng ánh mắt của Ichika lại không hề cho thấy rằng cậu đang cười.
“Ừ - Ừ thì, chắc vậy. Dù sao thì, hai tô cho Số Một đây!’ Hơi sợ sệt, Burai quay lưng lại và bắt đầu trụng mì. Ichika lấy một chiếc cốc từ trên giá và đặt nó trước mặt Tatenashi.
“Cái này là sao?”
“Huh? Để uống nước chứ còn gì nữa.”
Tatenashi rất ngạc nhiên khi phải tự mình lấy nước uống, nhưng lại vô cùng hào hứng khi được trải nghiệm những điều mới mẻ. Cô liếc ngang liếc dọc y hệt một đứa trẻ được đi công viên giải trí.
“Ichika – kun, em nói rằng chưa bao giờ dẫn cô gái khác đến đây, nhưng chắc chắn em đã dắt Rin đến chỗ này vài lần rồi nhỉ?”
“Không, umm...” Ichika cứ ấp a ấp úng về sự khó xử giữa con trai và con gái ở trường sơ trung. Lý do có vẻ là bọn họ đều cần có không gian, nhưng chi tiết tường tận ra sao thì chỉ có họ mới biết.
“Chị hiểu rồi. Mà, sao cũng được.” Nắm được điểm yếu mới này của Ichika, sự tự tin của cô đã trở lại. Trong khi đó, Ichika đang càng ngày càng cảm thấy khó khăn hơn trong việc nói chuyện trước mặt Burai.
“Này, Số Một, ở trường nhóc cũng ăn nói như thế này à?”
“Không đời nào! Chỉ là, tại chị ấy ở đây, nên...”
“Mm-hmmmmmm.” Cười mỉm, ông ấy vớt mì lên rồi đổ nước dùng vào hai cái tô, tiếp đó, bằng những động tác chuyên nghiệp, ông nhanh chóng cho phần topping lên. “Xong rồi đây!”
Ông đặt hai cái tô xuống trước mặt họ cùng một tiếng cộp, Ichika chỉ biết bật cười.
“Trông ngon quá!”
“Coi nào, Số Một, nói cho đúng vào.”
Ichika chắp tay lại và diễn theo. “Trông không được ngon...”
“Nó rất ngon đấy.”
Họ cùng nhau làm một cú high-five. Quan sát màn diễn trò của hai người đàn ông, Tatenashi nghĩ đoạn, trong lúc này thôi, cô có thể là Katana. Cậu ấy lúc nào cũng cố làm ra vẻ người lớn, nhưng rốt cuộc i vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi.
Trong khi đang thưởng thức hình ảnh của Ichika lúc này, cô nhìn vào trong tô. Nước dùng màu vàng lấp lánh, sợi mì được cắt thủ công, một miếng thịt ba chỉ hầm cỡ đại mà con gái thường hay né tránh trong khi đám con trai thì lại kêu thêm, một núi tỏi tây được xắt theo đường chéo, và một quả trứng lòng đào đang tan chảy. Nhưng thứ gây kích thích vị giác cô nhất chính là mùi hương. Hương thơm đậm đà của thịt lợn, mùi hương đặc trưng của nước tương ẩn trong nước dùng. Mùi hăng của tỏi. Phức tạp nhưng mạnh mẽ, dữ dội mà lại tinh tế. Nó gợi cho cô nhớ về chính bản thân mình.
“Cùng ăn nào.”
“Đũa của chị đây, Tatenashi – san.”
“Là Katana.”
“... À vâng, Katana.”
“Hmm... Đủ tốt rồi đấy.” Cô không phải là fan của sự hay chần chừ của cậu, nhưng cô đáng lẽ phải là người trưởng thành hơn ở đây, nên việc châm chọc cậu là hoàn toàn vô nghĩa. Gật đầu, cô bắt đầu cầm đũa lên.
“Ăn nhanh lên đi kẻo nó nguội mất.” Burai thúc giục, Tatenashi bắt đầu nhẹ nhàng gắp mì lên. Cái cách cô ăn có gì đó khiến ông không hài lòng. “Coi nào, ramen không phải là món mà cô bé cần phải trông thật đẹp khi ăn đâu! Ăn thật lực vào xem!”
Trước sự khăng khăng của Burai, Tatenashi húp mạnh hết sức có thể.
“Wow, ngon quá! Còn ngon hơn ban nãy nữa!” Trong khi nhìn ánh mắt lấp lánh của Katana, Burai xoa cằm, như thể vừa mới chỉ ra một sự thật hiển nhiên.
“Em cũng nên ăn thôi.”
Slurp. Sluuuuurp. Slurp. Những tiếng động đó vang khắp xe bán ramen nhỏ xíu. Burai mỉm cười hài lòng khi nhìn họ cặm cụi ăn.
“Ngon quá! Ichika – kun, rót nước cho chị mau!” Một Katana biết cách kiềm chế thường ngày đã hoàn toàn biến mất. Ăn hết phần thịt, cô húp cạn luôn chỗ nước dùng còn sót lại.
Tình cờ thay, Ichika cũng ăn xong cùng lúc với cô và họ cùng đồng thanh nói. “Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Húp cạn tô luôn à? Này, Số Một, nhóc định để một cô nàng thế này vuột mất sao?”
“Cháu đã bảo rồi...” Katana nở nụ cười chiến thắng trước sự bối rối của Ichika. “Cháu đã bảo rồi, không phải như thế mà...”
“Oh? Thậm chí dù chỉ là tối nay sao?”
“Coi nào, Số Một. Mạnh dạn lên coi!”
Bị áp đảo về số lượng, Ichika chỉ còn nước vẫy cờ trắng.
“Được rồi, sau cũng được! Cô ấy là bạn gái của cháu.”
Tatenashi và Burai nghiêng người lại gần nhau và mỉm cười.
“Cô bé đã ghi âm lại chưa?”
“Tất nhiên là rồi.” Họ cùng thì thầm với nhau, không để cho Ichika nghe thấy.
“Dù sao thì, Burai – san, món ramen ngon lắm! Tiền cho hai tô đây ạ.” Ichika đứng dậy và toan đánh bài chuồn, Burai và Katana chỉ mỉm cười vui vẻ trước sự khó xử của cậu.
“Cảm ơn! Gặp lại sau nhé, Số Một!”
“Chị là bạn gái của em, nên chúng ta phải khoác tay nhau đi về, đúng không nào?”
“... Trời ạ. Cả ngày rồi còn chưa đủ sao?”
***
“Chờ đã, chị thật sự muốn làm thế đấy à?”
“Tất nhiên rồi! Chị có hơi mệt một chút rồi, phải tự thưởng cho mình chứ!” Thật sự thì, nó còn hơn cả “một chút” nữa, nhưng không nói về việc mình đã cố gắng như thế nào cũng là một phần sức mạnh của Tatenashi. Mỉm cười, cô mở một chiếc quạt đề chữ “bất bại”.
“Jeez, chị không cần phải giả vờ mạnh mẽ như thế đâu.” Ichika bắt đầu bế cô lên theo kiểu ẵm công chúa.
Miệng của Tatenashi cứ mở ra ngậm vào như một con cá vàng. “C – C – Cái gì!?”
“Em nghe Kanzashi bảo rằng chị đã tự mình đối mặt với Squall. Chắc chị mệt lắm rồi.”
“C - Chị ổn mà...”
“Rồi, rồi. Nghỉ ngơi đi nhé, Katana.”
Bi mê hoặc bởi những lời ngọt ngào từ miệng của Ichika. Tatenashi thả người mình vào vòng tay cậu. Vì đã mệt mỏi đến gần như kiệt sức, cô áp sát đầu mình vào ngực cậu và thiếp đi.
“Chỉ lần này thôi đấy, Ichika – kun.”
“Vâng, vâng.”
Bế Tatenashi thật nhẹ nhàng để không làm cô tỉnh giấc. Cậu cuốc bộ về lại Học viện IS.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện thật... Cậu không ngờ là sẽ gặp phải Iris, cuộc đụng độ đó đã dạy cho cậu rất nhiều điều về cách sử dụng Ignition Boost đúng đắn. Vậy ra có thể dùng nó liên tục... Mình phải học mới được! Với lòng quyết tâm hoàn toàn mới, Ichika bước qua cánh cổng của Học viện IS.
“Cậu về muộn, Ichika!” Đập ngay vào mặt cậu là những tiếng hét bất thình lình.
“Cậu đã đi đâu đến tận giờ này mới về? - Chờ đã, cái gì đây?”
“Ichika, tên khốn! Cậu đã làm gì Tatenashi rồi?”
“Tại sao, Ichika – san! Như vầy nghĩa là sao ?”
“M – Mau giải thích đi, Ichika!”
“Chấp thuận nhiệm vụ... Sẵn sàng tiêu diệt mục tiêu.”
Ichika run rẫy trước màn hội đồng của Houki, Ling, Cecilia, Charlotte, và Laura. “Chờ đã! Mình có thể giải thích.” Cậu lên tiếng. Ngay khi cả năm người định sấn tới, một chiếc quạt lần lượt gõ vào trán bọn họ.
“Ah?!”
“Eep!”
“I—”
“Oh...”
“Ugh.”
Tatenashi đã tỉnh dậy từ lúc nào không biết, cô mỉm cười và mở một chiếc đang nằm trên tay mình.
“Đúng thế, đúng thế. Tốt hơn rồi đấy~♪”
Một giọng nói phát ra từ chiếc quạt. [Cô ấy là bạn gái của tôi!]
Và trên quạt có đề chữ “chính thức”.
“Vậy, giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi... Gặp lại em ngày mai nhé, Ichika – kun.” Nhảy khỏi vòng tay cậu, Tatenashi nhanh chóng trở về kí túc xá.
“I... chi... ka...!”
Những gì còn lại chỉ là một biển máu. Ôi, số phận! Thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn quá.