“Có con chuột trong đồ ăn của tôi! Nhà hàng này làm ăn kiểu gì vậy hả!”
Một giọng nói uy hiếp vang lên trong nhà hàng.
Khi tôi quay về phía giọng nói giận dữ đó phát ra, tại đó là vài tên đàn ông cùng bàn đang gọi nhân viên và bắt đầu chửi rủa.
Ngoại hình họ trông như du côn vậy. Đám đàn ông đập bàn đe dọa đồng thời không ngừng chửi rủa người nhân viên đang run rẩy.
“Nếu như bọn ta ăn phải thứ này mà bị ốm thì các người định tính sao!? Gọi quản lý ra đây! Thể hiện chút thành ý đi chứ, thành ý ấy!?”
Có vẻ như họ đang yêu cầu tiền đền bù bởi suýt ăn phải con chuột trong đĩa thức ăn.
Thế nhưng làm sao mà con chuột lại bị lẫn vào trong đồ ăn được chứ.
Đây là nhà hàng tuyệt vời mà Sonya đã giới thiệu với chúng tôi. Tôi không thể ngó lơ sự xúc phạm này được và ra mặt.
“Umm, các anh có thể ngừng la hét một chút không?”
“Aa? Có việc gì thế nhóc con?”
“Mấy anh nói có chuột trong đồ ăn của mình, cơ mà điều đó là bất khả thi phải không? Một nhà hàng tử tế như nơi này thường sẽ thuê một người với Phước lành lành nghề có thể phát hiện và tiêu diệt toàn bộ sâu bọ ở đây. Còn chưa kể, mấy anh tự nhận là có nguyên con chuột bị trộn lẫn trong này, nhìn kiểu gì thì chuyện đó cùng không đúng chút nào cả.”
Tôi thử thế chỗ người nhân viên phục vụ để tranh cãi lại.
Thế nhưng có vẻ ngay từ đầu những kẻ này không có ý định tranh luận rồi.
“Haa? Nhóc có biết mình đang cãi nhau với ai không vậy nhóc? Tất cả chúng ta đều có Phước lành loại chiến đấu lv 70 đấy? Mày hăng máu như vậy có lẽ do mới nhận được Phước lành nhưng đừng có cố đóng vai anh hùng trước mặt bọn ta thằng ngu hiểu lầm ạ!”
Người đàn ông nói vậy rổi đứng lên đụng tôi với thân hình to lớn của anh ta.
Đó giống như lời đe dọa hơn là đòn tấn công.
Tôi cho rằng nếu mình né tránh thì bản thân sẽ bị coi thường hơn, thế nên tôi cố tình để hắn đụng vào.
Nhưng,
“Eh?”
“Heh?”
Cả tôi và người đàn ông đồng thời thốt lên sửng sốt.
Bởi tôi chẳng bị lay động chút nào trước tác động của cú đẩy.
Trái ngược lại hắn ta mới là người bị bật ngược lại và ngã dập mông.
Eh? C-Chuyện này là sao đây?
Tôi đã có chút phòng vệ nhưng, về cơ bản thì tôi chỉ đứng im và chẳng làm gì khác thôi mà, ấy vậy.
Gã đàn ông cũng chưa hiểu chuyện vừa diễn ra. Hắn nhìn ngơ ngác với cái mồm há hốc ra, thế nhưng ngay sau đó sự tức giận hiện lên khuôn mặt hắn.
“Thằng khốn, mày hẳn đã sử dụng kĩ năng nào đó phải không! Chứ không thì làm sao một Kiếm sĩ lv70 như tao lại bị…Sao mày dám làm tao bẽ mặt chứ, đừng có mong từ giờ tao sẽ nương tay nữa!”
Nhà hàng tràn ngập tiếng la hét.
Bởi gã đàn ông đã rút vũ khí ra và chém tôi.
“Uwah!? Khoan đã, anh đột ngột làm gì vậy hả──?!”
Quả thực chuyện này tệ rồi đây,
Thế nhưng tôi không thể nghiêm túc chiến đấu ở đây được. Tôi nhanh chóng đỡ đòn tấn công của gã. Thế rồi.
“Ha──!? GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!?”
*DUGOSHAAAAAAAAAAAA!*
Gã đàn ông bay ra đường và kéo theo lũ bạn của hắn.
Hắn ta sùi bọt mép và khiến lũ bạn đứng ngây ra.
Những người hóng hớt từ phía xa cũng cứng người không nói lên lời.
Tôi cũng ở trong trạng thái tương tự.
“……Ha?”
Tôi sững sờ lẩm bẩm, không thể hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng một vài giây sau, tôi nhận thấy sự thay đổi với cơ thể mình và đờ người ra.
Phải rồi. Giờ đây mình đã cấp 140 rồi mà.
“Không nhưng chuyện này, mình đã mạnh lên tới mức nào vậy.”
Kiếm sĩ cấp 70 nghĩa là người đàn ông đó là mạo hiểm giả trung cấp. Gần như có thể coi là lão luyện được rồi.
Sự chênh lệch giữa tác dụng của mỗi Phước lành là rất lớn, thế nên việc so sánh chúng là bất khả thi, thế nhưng nếu xét tới người giám định Rainy cấp 80 thì những người này không thể coi là yếu được.
Thế mà tất cả bọn họ lại bị thổi bay sau khi tôi đỡ đòn một chút như vậy…
Hơn nữa lần này kĩ năng ‘Hiệu quả khác giới’ không có tác dụng.
Có vẻ như khả năng kiểm soát và điều chỉnh sức mạnh không thể theo kịp tốc độ lên cấp khủng khiếp vượt quá 100. Gần đây tôi cũng đã hạn chế tiến vào hầm ngục để đề phòng trường hợp việc kinh doanh dương vật của tôi gặp vấn đề gì đó, chính vì điều đó mà tôi càng ngày càng ít chú ý tới bản thân hơn. Vụ bùng phát hầm ngục cũng gần như khép lại rồi, thế nên tôi cũng chẳng phải vội tiến vào làm gì nữa.
Thế rồi tôi há hốc nhận ra.
Tôi vừa phá hoại nhà hàng khi đẩy lui đám bọn họ.
“Xin lỗi vì gây ra náo loạn! Cháu sẽ trả tiền sửa chữa!”
“Không không, cậu đã làm vậy để bảo vệ nơi này mà !” Chủ nhà hàng nói vậy và kiên quyết từ chối nhưng tôi “Cháu không thể làm như vậy được ạ!” và ép ông ấy nhận tiền đồng thời nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân.
Tôi cần phải nhanh chóng nắm rõ được sức mạnh của mình và luyện tập để điều chỉnh sức mạnh khi chiến đấu thôi…
Bản thân việc trở nên mạnh mẽ không phải là chuyện xấu cho cuộc sống trốn chạy này, thế nhưng tôi sẽ trở nên nổi bật theo chiều hướng tệ hơn khi gây ra mấy vụ huyên náo không cần thiết như vừa rồi nếu tôi phạm sai lầm trong việc kiểm soát sức mạnh của mình.
Thế nhưng kẻ địch có thể chống chịu được sức mạnh cấp 140 của tôi sẽ không dễ tìm được đâu. Ngay khi tôi cảm thấy bối rồi vì việc này.
Nó đột ngột xuất hiện.
Nếu như tôi có đối thủ để kiểm tra sức mạnh của mình….Cứ như thế ý nghĩ đó trở thành hiện thực theo cách tồi tệ nhất có thể vậy. Tiếng còi báo động inh ỏi vang lên khắp thành phố.
“Cảnh báo khẩn cấp ! Cảnh báo khẩn cấp ! Yêu cầu các mạo hiểm giả trang bị và nhanh chóng tới cổng phía bắc !”
“…Eh?”
“Một đàn Armor Ant đang tấn công từ phía bắc thành phố! Số lượng của chúng lớn hơn 400! Là loại quân đội! Yêu cầu mọi nhà mạo hiểm chuẩn bị ngăn chặn bọn chúng ngay lập tức! Những người còn lại di tản tới cổng phía nam!”
“…Tsu!?”
Tôi mở to mắt trước thông báo của người sử dụng ma pháp âm thanh.
Armor Ants loại quân đội ư!?
Và chúng lại còn tới từ phía bắc thành phố…
“…Chúng tới từ phía của làng Algo…nơi diễn ra vụ bùng phát hầm ngục sao…?”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…!?”
Bùng
phát hầm ngục—một thảm hỏa có thể gây ra sự xuất hiện của vô số quái vật gần như đã được giải quyết và bang hội cũng đã xác nhận sự an toàn của khu vực xung quanh rồi, ấy vậy mà
Alicica và tôi nhìn nhau rồi chạy qua khu phố chính lúc này đang bao trùm bởi sự náo loạn.
.
.
.
.Sonya : ──Bởi vậy, tớ đang tính làm một vụ kinh doanh để bán hàng của Eriol nhưng…Alicia nè, ummm, cậu có phản đối gì với việc dương vật của người yêu mình bị bán đi như vậy không?
Alicia :…Tớ không phiền đâu. Trái lại, tớ sẽ nhiệt liệt hoan nghênh nữa.
Sonya: Thật sao!? Thực sự ổn chứ!?”
Alicia: ….Erio….l, dù không thể hiện ra ngoài nhưng, có vẻ như cậu ấy đang gặp rắc rối về vấn đề kiếm tiền cho vũ khí.
Alicia: Tớ không muốn trở thành gánh nặng cho Eriol…Tớ rất vui khi nghe ý tưởng này có thể kiếm được rất nhiều tiền….
Alicia: Bên cạnh đó, phải nói thế nào nhỉ….Khi tớ tưởng tượng đến việc Eriol trở nên nổi tiếng với những người phụ nữ khác…nó khiến tớ nứng.
Alicia: Bởi vậy tớ đồng ý…Tớ cũng sẽ giúp thuyết phục Eriol khi cậu ấy cảm thấy xấu hổ hay khi cậu ấy sắp tỉnh táo trở lại…
Sonya: Đúng như tớ nghĩ, cậu là người có thể thông cảm với người khác !
Sonya: Vậy hẹn gặp lại ngày mai nhé ! Trước hết tớ sẽ đón hai cậu vào sáng mai!
Alicia: …ừm, tớ sẽ chờ.