Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Bên dưới căn hầm bí mật, 5 gã đàn ông vây quanh chiếc đèn lồng đang lóe lên những tia sáng yếu ớt.
“Mày nghĩ thằng đó có làm được không?”
“Trông thì có vẻ hơi đần. Mà kệ thây nó, nếu thất bại thì tụi mình giết nó thôi. Xong chuyện.”
“Dù gì đi nữa thì đêm nay vẫn có trò hay đấy. Sắp đến giờ mở màn rồi. Mà thằng Zack biến đâu được nhỉ?”
“Chết dí trong phòng. Nó bảo bị đau bụng.“
“Cái quái gì thế? Thằng khốn ấy dạo này lạ lắm. Mày có nghĩ nó đang bán thông tin cho lũ Hoàng tộc…
“Ê, tới giờ rồi.”
Khi thấy có ai đó mở cửa, tên đứng chờ cậu sẵn ở đấy liền gọi to.
Trong căn hầm tối tăm, tồi tàn, một bóng hình từ từ tiến đến chỗ năm gã đàn ông.
Dcậu tính của người kia dần hiện ra khi cậu tiếp cận với nguồn sáng.
“Mày đến một mình là sao. Con bé đâu?“
“Chậc. Quả nhiên là không làm được.“
Cả đám năm người cực kì thất vọng.
Chỉ mỗi chàng trai với mái tóc đen tuyền đang đứng trước lũ tù nhân đáng sợ này là trông có vẻ bình thường.
Đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào những cái bóng chạy dài trên sàn nhà.
“Này thằng kia, mày tốt nhất là không nên nói là vì sợ hỏng việc nhé.“
Một trong số chúng rút dao đe dọa.
“Này! Nói mau! Con công chúa đâu!?”
Hắn vừa nói vừa dí dao vào cổ chàng trai tội nghiệp.
Chàng trai ấy run bắn lên như một gã yếu nhớt sợ sệt… hoặc như chúng đã tưởng tượng ra như vậy.
Cậu chẳng làm gì cả. Không run lẩy bẩy, cũng không di chuyển dù chỉ một bước. Chỉ nhìn chằm chằm xuống bóng đen đang ẩn hiện trên sàn nhà.
“Công chúa, Clara…”
Chàng trai mở miệng nói lí nhí.
Giọng của cậu không lớn nhưng đủ để những kẻ có mặt ở đó nghe được.
“Không đến đâu…”
Đôi mắt cậu dán chặt xuống sàn nhà.
Tuy nhiên, khoé miệng cậu lại khẽ nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
“Mày vừa nói cái quái gì thế hả!? Mày sợ đến nỗi không làm được việc và chỉ biết vác mặt đến đây một mình, chỉ vậy thôi á!?”
Chàng trai không nói gì cả.
“Giờ sao đây? Thịt nó?”
“Ít nhất cũng phải dạy cho nó một bài học nhớ đời đã.”
“Ờ ha. Đập ra bã rồi bắt nó thử lại lần nữa.”
Cả 5 gã đều đứng dậy và bao vây lấy chàng trai tội nghiệp.
“Dám đùa với tụi tao hả, thằng nhãi?” [note30559]
Gã cầm dao ban nãy liền dùng tay còn lại túm lấy tóc cậu, kéo ngược ra sau đế ép cậu ngửa mặt lên.
Nhưng thứ mà gã nhìn thấy lại là một đôi mắt đen kịt, không chút cảm xúc.
“Tao không thích ánh mắt đó.”
Bực bội trước ánh mắt ấy, gã liền lia mũi dao một vòng quanh cổ cậu.
Một dòng máu đỏ chảy nhẹ ra từ vết cắt nông ấy.
“Tao lặp lại lần nữa, tao éo ánh mắt đó.”
Thế nhưng chàng trai không thèm nghe. Cậu cứ thế giương đôi mắt vô hồn về phía hắn.
À, không đúng lắm. Cái nhếch mép ban nãy giờ đã thành một nụ cười tươi trên đôi môi kia.
“Mày cười cái gì hả!!”
Gã liền thúc mạnh cán dao vào mặt cậu.
Thế nhưng nụ cười ấy chẳng hề dừng.
“Mày vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại của bản thân à thằng nhãi.”
Hắn lại thục cho một cú nữa.
Lần này lực mạnh hơn rất nhiều. Mạnh đến mức đủ để đập vỡ xương gò má, thậm chí có thể làm rụng răng luôn.
Nhưng chàng trai ấy vẫn không hề manh động.
Cậu ta chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn với nụ cười mỉa mai trên môi.
“…!”
“Ê, mày nhẹ tay với nó hay sao thế?”
Từ bên hông, một trong số đồng bọn của hắn tiến tới rồi đấm một cú trời giáng vào mặt cậu.
“Vậy mới là đấm đấy. Đấm cho sắp chết tới nơi thì chúng mới không… Gì thế này!?”
Cú đấm ban nãy đáng lẽ ra đã khiến cậu bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà.
Song, chàng trai vẫn đứng đấy như thể chẳng có gì xảy ra. Ngay cả chỗ bị đấm ban nãy cũng không có lấy một vết trầy nào.
Đôi mắt vô cảm vẫn dán chặt vào năm gã đàn ông ấy.
Điều ấy khiến chúng hoảng sợ.
“… Nhiêu đó là hết?”
Cuối cùng, chàng trai lên tiếng.
“…!! Mày sẽ phải hối hận vì dám chơi tụi tao!!”
Tức giận tột độ, một tên nhào đến, liên tục tung những cú đấm tàn bạo vào mặt cậu.
Hắn đấm như chưa từng được đấm, đấm mãi cho đến khi thở không ra hơi.
“Thấy chưa, đó là hậu quả của việc… GÌ?”
“… Ngươi xong chưa?“
Cậu trai cười hỏi.
Khuôn mặt vẫn nhẵn nhụi như trước, không có lấy một vết bầm.
“Thằng này quái đản thế không biết!”
“Chậc. Đưa tao con dao.”
Một tên đứng bên cạnh nhận lấy con dao rồi đâm mạnh vào phía mạn sườn của cậu.
… Ấy vậy mà,
“Cái quái, làm thế nào…!?”
Con dao chỉ xuyên qua mỗi chỗ quần áo của cậu, rồi dừng hẳn tại đó. Dù hắn có vận sức tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể cắt xuyên qua phần da thịt của cậu.
“Ê, ê, tụi mày đang làm cái quái gì thế?”
“Đâm nó, làm đi!”
“C-câm mồm! Con dao không vào sâu thêm được nữa!!”
Gã cứ thế đâm đi đâm lại mấy nhát nữa.
Nhưng con dao không bao giờ tiến vào sâu trong lớp da thịt ấy.
Cậu trai thở dài ngao ngán khi thấy gã lùi ra chỗ khác. Gã thật sự không thể tin vào những gì bản thân vừa thấy nữa.
“M-mày là thằng quái n…”
“… Vậy giờ ngươi xong rồi hả?”
Dứt lời, chàng trai vung mạnh nắm đấm.
Thế nhưng chẳng ai nhìn thấy nó cả. Tốc độ của quá nhanh để mắt thường có thể kịp phản ứng.
Thứ họ thấy chỉ là kết quả sau cú đấm ấy.
Nó xuyên thẳng qua ngực gã cầm dao.
“A...ahyauu…”
Gã đổ gục xuống sàn, máu chảy ra lênh láng từ cái lỗ trên ngực.
“Cái gì!?”
“K-không, cái quái gì…”
“N-nó vừa đấm xuyên qua người thằng đó…”
“Hyai…“
Tách. Tách
Tiếng chân vang lên khi cậu bước qua vũng máu kia.
“… Xong chưa?”
Cậu vừa giễu cợt cả lũ ấy vừa cười.
Mặt cả bọn cứng đờ lại.
“Khốn nạn… tụi tao sẽ làm gỏi mày!!”
“Đ-đừng có đùa với tao!!”
“C-chết đi, thằng khốn, chết điiiiii!!”
“H-hyi-hyeeeeeeee!!”
Bốn cái bóng nhanh chóng vọt về phía cậu. Ánh lửa đèn đột nhiên bùng lên một chút.
--Ảnh vũ.
Khi ánh lửa êm dịu trở lại, trên sàn nhà có năm cái xác bị đục lỗ trên ngực nằm rải rác quanh đấy.
“… Có vẻ xong rồi nhỉ.”
Không hề có tiếng đáp lại.
Tách. Tách.
Chàng trai dẫm lên vũng máu lênh láng dưới chân rồi bước khỏi căn hầm bí mật.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇