Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Tôi được người đưa vào phòng và hiện tại đang nằm nghỉ dưỡng trên giường.
Máu mũi cũng đã khô hết do không khí lành lạnh bên ngoài và một phần cũng nhờ ai đó đang dùng khăn lau sạch chúng hộ tôi
Tôi liền lợi dụng lúc này để “tỉnh dậy".
“Ư… Tôi đang ở đâu đây…?”
Tôi giả vờ bối rối nhìn quanh căn phòng.
Đây là một căn phòng riêng. Dù có cùng diện tích với phòng tên Zack nhưng nơi này lại khiêm tốn hơi nhiều, ngoài các vật dụng thiết yếu ra thì chẳng có lấy một quyển sách để giải trí.
Clara đứng cạnh giường nơi tôi nằm, một người đàn ông thuộc phe Hoàng gia đang đứng ở cửa và tia ánh nhìn chết chóc về phía tôi.
“Tôi mừng vì cậu vẫn ổn. Cậu vừa bị cây gậy đó đập trúng khá nặng nên đừng vội di chuyển ngay nhé.”
“Ơ, chẳng phải ngài là…“
“Xin thứ lỗi vì vẫn chưa cho cậu biết tên. Dù chắc cậu đã biết rồi, nhưng xin tự giới thiệu, tôi là Clara Oriana.”
“T-thần là Cid Kageno. Thần, à, ngài đã chăm sóc cho thần. Thần xin chân thành cảm tạ…“
Tôi run rẩy nói, giả vờ như đang cố hết sức để không mạo phạm vị hoàng tộc đang đứng trước mặt mình.
“Không sao. Dù gì cũng là do cuộc cãi vã của giữa bọn tôi mà cậu mới bị thương thế này.”
“Không phải đâu, thần…“
Đúng lúc này gã đứng cạnh cửa phòng liền tặc lưỡi khó chịu.
“Thưa công chúa Clara, thần nghĩ người đã làm hết nghĩa vụ của mình rồi. Chúng ta không cần phải quan tâm đến tên này thêm nữa đâu.”
“Guin… tôi hiểu, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể đi lại được sau cú va chạm đó mà.”
“Có thể đây là âm mưu của hắn để tiếp cận người, thưa công chúa. Chúng ta không có thời gian để lo lắng mấy chuyện cỏn con thế này đâu. Không phải chúng ta vẫn còn nghĩa vụ phải làm với những người ủng hộ Hoàng gia sao, thưa công chúa?”
Gã tên Guin nhìn tôi đầy miệt thị.
“Guin, ngươi không sai, nhưng cũng không đúng khi bỏ mặc một người bị thương thế này ở trước mặt được.”
“Xin ngài hãy hiểu…“
“Đủ rồi. Guin, anh tôi không biết gì cả. Hơn nữa, trong mắt tôi, cậu ấy không giống một tội nhân. Đúng không?”
Clara quay sang nhìn tôi.
“Thần, vâng thưa công chúa. Thần chỉ vô tình chạy nhầm vào cái hẻm có vài cái xác do tên CÚ giết thôi. Bọn lính bảo thần là kẻ khả nghi và rồi…”
“Nếu ngay cả một chàng trai đang bị thương mà tôi cũng không thể bảo vệ thì mơ mộng gì đến việc bảo vệ đất nước nữa?”
Clara dõng dạc nói rồi siết chặt lấy tay tôi.
“… Nguyện theo ý ngài. Thần sẽ đứng chờ ở bên ngoài.“
Dứt lời, Guin mở cửa bước ra ngoài.
Trước khi cánh cửa ấy khép lại, gã lại quăng cho tôi ánh nhìn chết chóc lần nữa.
Nhưng, nếu như tôi không nhìn lầm, ánh mắt ấy không chỉ dành cho tôi mà còn dành cho cả Clara nữa.
Khi cánh cửa ấy hoàn toàn khép lại, Clara buông tiếng thở dài.
“Tôi xin lỗi. Anh ấy chỉ muốn tốt cho tôi, nên nó mới…”
“Không sao cả, thần vẫn ổn.”
“Mọi người đều đang phải chịu rất nhiều áp lực. Ngay cả tôi… Người lẽ ra phải gánh vác chuyện này thậm chí còn không phải là tôi, nhưng…“
Clara cau mày nói.
“Vâng…”
“Đừng lo lắng về điều đó nữa. Dù gì đó cũng chẳng phải là điều mà cậu phải bận tâm đâu. Chỉ là, cậu không phải là người Oriana, phải không?”
“V-vâng. Thần là học sinh của Học viện Ma kiếm sĩ ở Midgar…“
“…. Gì cơ? Học viện Ma pháp kiếm sĩ? Vậy, cậu biết chị tôi phải không?”
Clara đột ngột xoay người và nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò.
“À, vâng, thần có biết tiểu thư Rose. Trước đây thần đã từng nói chuyện với cô ấy.”
“Vậy sao? Vậy hẳn cậu cũng biết biến cố đã biến chị tôi thành kẻ giết chết Phụ Vương?”
“… Vâng. Thần cũng có mặt ở đó khi chuyện ấy xảy ra.“
“Thật sao? Vậy chị ấy thật sự là… ?”
“Vâng, là do tiểu thư Rose.“
“Thật vậy à…“
Clara tuyệt vọng buông thõng hai vai.
“Trước đó, Phụ Vương đã cư xử rất lạ, và tôi biết chị ấy đang đi tìm lý do. Tại sao mọi chuyện lại phải kết thúc như thế này chứ… Bây giờ tất cả mọi người trong vương quốc đều gọi chị ấy là kẻ phản quốc. Tôi không tin điều đó, tôi không hề muốn tin…”
Tôi cảm thấy lúng túng khi không biết phải nói gì cho đúng.
Tôi thở dài rồi quyết định nói hết những gì mình đang nghĩ.
“Theo thần nghĩ, cô ấy có lý do chính đáng để làm điều đó. Thần không biết lý do là gì, và thần cũng không dám đảm bảo rằng ngườii có thể chấp nhận lý do đó hay không khi biết được lý do đằng sau hành động ấy. Điều duy nhất thần biết là tiểu thư Rose buộc phải làm như vậy, vì đó là cách giải quyết tốt nhất khi ấy.”
“Cách giải quyết… ra là thế sao? Ha ha, cảm ơn, biết được điều đó khiến tôi cảm thấy khá hơn chút rồi. Cậu biết đấy, tôi rất quý chị mình, người có thể làm bất cứ điều gì trên đời này. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ chị. Cũng chính vì thế, khi biết về thảm kịch ngày hôm đó, tôi đã không thể tin được vào tai mình, tôi vẫn muốn tin vào chị ấy…”
Clara lắc đầu nguây nguẩy như muốn xua tan đi những ý nghĩ tiêu cực trong đầu.
“Chắc cậu thân với chị ấy lắm nhỉ.”
“Thật ra thì, thần đã đối đầu với ngài ấy trong kỳ Giải đấu Senbatsu ở lễ hội Chiến thần.”
“Thật vậy sao! Chuyện gì đã xảy ra tiếp đó?”
“Thần đã hoàn toàn thảm bại dưới tôi ngài ấy.”
“Ừ thì, nhìn cũng biết cậu yếu xìu mà.”
Clara vừa nói vừa nhếch mép cười tinh quái.
“Cid, tôi có thể gọi cậu là Cid không? Cậu có thể gọi tôi là Clara luôn cũng được.”
“Gọi vậy có hơi…“
“À, có gì đâu mà phải ngại. Ở đây tôi cũng là tù nhân như cậu thôi.”
“À, vâng… vậy thì được. Nhưng chỉ khi hai ta ở riêng thôi, được không?”
“Được. Nếu Guin mà biết thì chắc tôi phải nghe anh ấy lải nhải mãi mất. Mà kệ đi, kể cho tôi nghe chị ấy đã làm gì ở học viện nào.”
Và đó là những gì tôi làm trong suốt vài giờ tiếp đó.
Đây có vẻ không giống với việc một tên thường dân thường làm, nhưng không sao hết
Tôi có thể sửa lại bất kì khi nào bản thân muốn.
Vì vậy, bởi chỉ là một trong những người bạn thường dân của tiểu thư Rose nên tôi mới trở thành một tên dân đen mà Clara có thể nói chuyện cùng.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
TN: Chả hiểu sao chứ mấy ông nhật như kiểu bị ám ảnh với việc làm mob ý