Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Tôi cực kỳ tò mò về tên CÚ này nên đã dạo một vòng quanh trại giam này cả đêm qua.
Kết quả là: chẳng có gì mới.
Tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu cả, cứ dạo quanh khắp nơi như thằng mù vậy.
Thông tin duy nhất có được là tên CÚ này có vẻ khá mạnh.
Tôi không thể nào đi kiểm tra hết từng người một trong cái trại này được, song, khá chắc rằng có khoảng 10 người phù hợp với tiêu chí trên.
Tôi đoán được thế thông qua cách họ bước đi và cách họ tự chăm sóc bản thân mình, nhưng thế cũng chẳng nói lên được gì nhiều.
Thật đấy.
Đôi lúc một gã thư sinh mỏng manh dễ vỡ lại mạnh đến không tưởng hoặc một kẻ cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại yếu như sên.
Vì thế nên tôi quyết định bỏ cuộc.
Với lượng thông tin ít đến đáng thương kia thì tôi cũng chẳng làm được gì nhiều hơn.
Tôi có nên lẻn vào thị trấn đêm nay và hỏi mọi người ở đó không?
Chuyện đó để sau vậy.
Được rồi, dẹp nó sang một bên, tôi tiến về phòng Zack để ăn bữa sáng ngon lành mà ngài ấy đã chuẩn bị chu đáo, và hiện tại tôi đang đắm mình dưới vạn tia nắng ấm áp ở trong sân của trại giam tập thể này.
Tôi rất thích cái lành lạnh của mùa đông vào một ngày đầy nắng.
Bầu trời luôn trong và xanh ngắt, cơ mà không biết phải diễn giải thế nào, nhưng tôi cứ có cảm giác giống như linh hồn được thanh tẩy vậy. [note28902]
“Mmm.”
Đi ngang qua những tên tù nhân rách rưới hệt như đám người vô gia cư đang ăn món súp dở tệ cùng một ổ bánh mì cứng ngắc, tôi đột nhiên nhận ra mình chẳng giống một tên “thường dân" trong này chút nào cả.
Đừng vội hiểu lầm.
Tôi có thể diễn rất tốt vai một tên thường dân trong thị trấn.
Nhưng so với những người ở đây thì tôi vẫn chưa đủ độ bẩn thỉu và rách rưới.
Mà thôi, dù gì cũng là ma mới, việc hoà nhập vào đám người ở đây dần dần sẽ tự diễn ra thôi, vậy nên…
Tôi nhìn thấy ai đó đang la hét.
“Sao mày dám đổ tội cho chúng tao hả!?”
Một đám đông tụ họp lại.
Tôi chen lấn qua đám người ấy để vượt lên trên.
Vì cảm giác chuyện sắp xảy ra sẽ rất thú vị nên tôi muốn được ngồi hàng ghế đầu để chứng kiến rõ nhất sự việc.
“Các ngươi còn dám chối à.”
Clara Oriana nói với một gã nào đấy ở trung tâm của đám đông.
Và “gã nào đấy" cũng là một trong những kẻ có mặt ở căn hầm ngày hôm qua.
Những người đứng sau Clara có lẽ là người của phe Hoàng gia, còn những kẻ đứng sau lưng gã kia là người phe Doem.
Trong số chúng, tôi dễ dàng nhận ra Zack và sếp của hắn.
“Hoàng gia và phe Doem lại sắp sửa…“
“Lại sắp đổ máu rồi đây…“
Những lời bán tán vang lên khắp nơi.
“Một người trong phe chúng tôi đã bị giết vào đêm hôm qua. Khi tìm thấy xác anh ấy, trên đó vẫn còn nhiều dấu vết của một vụ bạo hành và tra tấn.”
Chết thật.
Bởi vì mải mê tìm tên CÚ quá nên tôi lỡ mất một sự kiện quan trọng rồi.
“Tụi tao chẳng làm gì hết!!”
“Anh ta đã bị tra tấn đến chết! Chỉ có mỗi các ngươi mới sử dụng biện pháp đó mà thôi, hãy thú tội đi!“
Clara giận dữ hét lên.
“Đáng đời! Tao nói rồi đấy, con chó khốn nạn!!”
“...Khốn khiếp!!”
Trong cơn nóng giận ,Clara tát mạnh vào mặt “gã nào đấy".
Đột nhiên, tất cả mọi người đều im lặng, hệt như ai đó thời gian vừa dừng trôi vậy.
… Rồi sau đó.
“Mày được lắm, con chó!”
Gã bị tát chộp lấy cây gậy giắt ở thắt lưng và vung nó lên thật cao.
Chà, có vẻ không ổn rồi.
Clara không chịu nổi đòn đó đâu. Tệ nhất là cô ấy bị đập bể sọ và chết.
Chà, xin lỗi nhé, nhưng tôi không thích việc một tên ất ơ nào đấy đột nhiên đập chết nhân vật chính đâu.
“… Huh?“
Clara lầm bầm gì đó, hai mắt cô mở to vì sốc.
Ngay trước mắt Clara, cái gã định đập mạnh cây gậy ấy vào người cô, đột nhiên ngã gục.
Cây gậy hắn cầm ban nãy đang bay cao trên không trung.
“...Huh!? Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”
“Sao mà hắn lại!?”
Mọi người ở đó đều bối rối và sợ hãi.
“Không lẽ là… CÚ?“
“Tìm hắn ngay! Hắn chắc chắn đang ở gần đây!”
“… Cú?”
Cả phe Hoàng gia lẫn Doem đều đề cao cảnh giác.
Tôi là thủ phạm đây nè.
Cũng đơn giản thôi.
Tôi giấu slime dưới đế giày mình và điều khiển nó đào một cái lỗ dưới đất.
Xong xuôi thì chỉ việc bắn nó lên ngay dưới chỗ gã đó đang đứng một phát vào hàm
Không ai nhận ra cả, nhưng vậy là ổn rồi.
Đó chỉ là một phần nhỏ những việc một tên trùm thế giới ngầm có thể làm mà thôi.
Hoặc đó chỉ là những gì tôi nghĩ, vì ngài Zack đây đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ nghi ngờ lộ rõ trên mặt.
Tôi lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, và cố tình nhìn ra chỗ khác… Hoàn hảo.
Thế mới là cách hoàn thành xuất sắc công việc.
Tới giờ tôi mới để ý.
Cây gậy đang bay ban nãy giờ đang bay tới chỗ tôi.
Rồi đột nhiên, một sáng kiến tuyệt vời hiện ra trong đầu.
…Vở diễn vẫn chưa đến hồi kết đâu nhé.
Vai diễn tên trùm thế giới ngầm đã kết thúc êm đẹp từ ban nãy rồi.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa diễn tròn vai một tên thường dân ở đây!
Sau một lúc tính toán quỹ đạo rơi của cây gậy và nhận ra nó sẽ không đập vào tôi nếu cứ đúng ở đây, vì vậy, tôi ngay lập tức di chuyển đến điểm rơi của nó.
Biết trước rằng rồi có ngày nó sẽ trở nên hữu dụng, tôi đã giấu một lượng máu nhỏ vào miệng và ngước mặt lên.
Rồi cây gập đập thẳng vào mũi tôi. [note28903]
“Hự!?”
Tôi đẩy hết lượng máu trong miệng lên mũi và ngã ra đằng sau.
Mãu mũi tuôn ra như đài phun nước sáng lấp lánh dưới hàng vạn tia nắng.
Tôi phải thừa nhận cảnh tượng này khá là nghệ thuật.
Nghệ thuật dân thường: Máu mũi tung toé
Một kỹ năng thuộc hàng cao cấp đấy.
“Ugh! Chắc tôi ói quá!!”
“Aaa, nó bắn cả lên mặt tôi rồi!”
Này những kẻ tại trại giam muốn xem cảnh máu me, tôi xin giới thiệu với các người: đài phun máu mũi.
… Và xong chuyện.
Khi tên trùm thế giới ngầm đang giúp đỡ nhân vật chính, kiểu gì cũng có một vài tên dân thường phải đảm nhận vai kẻ đi đường xui xẻo!
“Từ từ, anh có sao không!?”
Tôi ngã ngửa ra sau, hoàn toàn thoả mãn với màn trình diễn vừa rồi, nhưng sau khi thấy Clara chạy tới, tôi liền nhanh chóng giả vờ ngất xỉu.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇