In no jitsury okusha ni naritakute!

chap 146: tên hắn ta là kageno minoru (kiếp trước của sid)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

TN: Ngoại truyện nhân dịp phát hành tập mới

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Nishino Akane, nữ sinh năm hai của trường trung học phổ thông Sakurazaka, không thể ưa nổi một cậu bạn cùng lớp.

Cậu ta sở hữu mái tóc màu đen, đôi mắt và gương mặt lại chẳng có điểm gì hấp dẫn người đối diện, hơn nữa, cậu trông lúc nào cũng mệt mỏi với hai quầng mắt đen xì xì trên mặt.

Cậu là Kageno Minoru, người bạn cùng lớp mà Nishino Akane ghét cay ghét đắng, và ông trời như thích trêu ngươi cô khi đã sắp xếp cho họ thành bạn cùng bàn của nhau.

Kageno Minoru, hệt như cái tên của mình, sự tồn tại của cậu bình thường và mờ nhạt tới mức chỉ có thể làm nền cho người khác. [note26397]

Vì học tập lẫn thể thao đều dưới mức trung bình nên cậu không hề tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào sau giờ học, cũng gần như còn chẳng có lấy một người bạn, nhưng bất ngờ thay, cậu lại không hề lúng túng khi nói chuyện với người khác.

Đúng chuẩn một cậu học sinh trung học bình thường mà ta có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi.

Thật ra thì ban đầu Akane chẳng hề ghét cậu, và đồng thời cô cũng chẳng có thứ tình cảm đặc biệt nào dành cho cậu cả.

Tất cả những gì cô biết về cậu chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường, chỉ thế thôi.

Song, sau nhiều lần nói chuyện, Akane đã phát hiện ra một mặt trái mà cô cực kỳ ghét ở cậu.

Và điều đáng ghét ấy chính là lời chào hỏi mỗi ngày của cậu với cô.

Cậu trai đáng ghét Kageno Minoru và cô nữ sinh trung học Nishino Akane đến trường vào mỗi buổi sáng, vào lúc cánh cổng trường gần như đã đóng lại.

Vừa kịp giờ học, ngày nào cũng vậy.

Và cũng vì thế, họ sẽ chạm mặt nhau ở cổng trường và bắt đầu màn chào hỏi nhạt nhẽo.

“Chào cậu, Kageno-kun.”

Hôm nay cũng vậy, Akane lại chào cậu trai đáng ghét này ở cổng trường.

“Chào cậu, Nishimura-san “

Kageno đáp lại với ngữ điệu ngang phè phè thường ngày.

Bà nó, tôi là Nishino cơ!!

Akane hét ầm lên trong đầu mình nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng trên môi khi cô cất giày vào tủ đồ.

Họ là bạn cùng lớp cũng được ba tháng rồi. Và chuyện này cứ tiếp diễn vào mỗi buổi sáng trong suốt cả ba tháng ấy.

Tháng đầu tiên, cô đã nghĩ rằng kiểu gì cậu ta cũng sửa thôi, nên cứ để mặc mọi chuyện xảy ra mãi cho tới khi Tuần Lễ Vàng trôi qua, cô đã gần như mất hết kiên nhẫn với cậu.

Cô vẫn còn nhớ như in cuộc trò chuyện ngày ấy.

◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇

“Um, Kageno-kun, tên mình không phải là Nishimura đâu, cậu biết chứ?”

“Huh?”

Kageno chớp mắt liên tục, hệt như Akane vừa nói một điều không tưởng vậy.

“Từ từ, tên cậu không phải là Nishimura sao?”

“Không, tên mình là- “

“À, giờ thì mình nhớ ra rồi. Dù gì thì cậu cũng không phải là một NPC mà.”

“NPC?”

Akane hơi khó hiểu trước những lời cậu nói.

“Ừ thì, không có gì. Đừng lo, mình chắc chắn sẽ nhớ hết tên của bất kỳ nhân vật quan trọng nào, nhưng cũng nhiều lúc tôi có nhầm lẫn một chút, chán thật.”

“Không sao đâu, ai cũng có lúc như thế mà.”

Akane mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy sự chân thành trong lời xin lỗi của Kageno.

Nhưng nụ cười đó không kéo dài được lâu.

“Xin lỗi nhé, Nishitani-san.“

Akane giờ chỉ muốn đập cho tên ngốc trước mặt mình một trận. Hai nắm tay cô siết chặt, thiếu chút nữa là cô đã đấm tên ngốc ấy rồi.

“...Nishino.”

“...Huh?”

“Tên mình, là Nishino.”

Cả hai nhìn nhau trong sự im lặng ngượng ngùng.

Akane quay mặt về tủ đựng giày của mình và không thèm nói chuyện với cậu Kageno này cả ngày hôm đó.

Sáng ngày hôm sau.

Như thường lệ, họ lại gặp nhau tại cổng trường.

Sau một đêm dài suy nghĩ, Akane cho rằng mình đã làm hơi quá. Kageno không có ý xấu gì khi làm như vậy cả, và cô cũng thật trẻ con khi đã làm quá lên khi ai đó gọi nhầm tên cô.

Sau khi nghĩ thế, Akane mở lời chào trước.

“Chào cậu, Kageno-kun.”

“Chào cậu, Nishimura-san.”

Bà nó, tôi tên là Nishino!! Đầu cậu bị cái quái gì thế hả!!

Akane muốn hét thẳng vào mặt Kageno như thế, nhưng nụ cười toả nắng trên môi cô đã khoá chặt ham muốn đó một cách hoàn hảo.

Cô cực kỳ tức giận khi Kageno vẫn cố tình làm vậy, giống như cuộc trò chuyện ngày hôm qua chẳng hề xảy ra vậy.

Cậu chỉ muốn gọi cô là Nishimura, và chẳng bao giờ chịu nhìn thẳng vào cô.

Mỗi lần họ chào nhau, mỗi lần họ nói chuyện, trông cậu có vẻ đang nhìn cô, nhưng ánh mắt ấy dường như đang nhìn một thứ gì đó khác, hệt như thể cậu đang nhìn xuyên qua cô vậy.

Cô ghét điều ấy.

Đây, đây mới chính là điều khiến cô ghét cậu. Việc cậu cứ gọi sai tên cô chỉ là một cái cớ thôi.

Akane ghét cay ghét đắng cậu vì cậu không bao giờ chịu nhìn thẳng vào cô.

Chính vì nhận ra điều đó nên cô mới ghét cậu như vậy.

Vì thế, kể từ ngày ấy, cô quyết định chẳng thèm dành thời gian quý báu của mình cho một người như cậu nữa.

Họ vẫn chào nhau vào mỗi buổi sáng, nhưng chỉ đến đó là hết.

Akane đã từ bỏ việc bắt cậu nói đúng tên mình rồi.

Họ là bạn cùng bàn của nhau, nhưng lại không hề trò chuyện chút nào cả.

Nếu trong trường hợp buộc phải giao tiếp với nhau về mấy việc trong lớp, Akane sẽ cố gắng giữ nó ở mức tối thiểu nhất có thể.

Cô hoàn toàn chỉ muốn phớt lờ cậu mãi mãi.

Nhưng cô không làm được.

Vì hình tượng của mình, cô không thể làm việc đó quá rõ ràng.

Nishino Akane là một nữ sinh rất nổi tiếng ở trường.

Mái tóc đen dài suôn mượt cùng vẻ ngoài lộng lẫy của cô đã đánh cắp trái tim của không biết bao nhiêu chàng trai lẫn các cô gái.

Ngoài việc dành phần lớn thời gian để học tập trên trường, cô còn là một diễn viên.

Mọi người trong lớp ai ai cũng biết chuyện cô là một diễn viên tài năng.

Nên nếu chuyện cô, Akane, có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Kageno, thì chắc chắn những tin đồn, dù là thật hay bịa đặt, sẽ mọc lên như nấm.

Akane đương nhiên muốn tránh xa những tai tiếng không đáng có ấy.

Akane đã theo nghiệp diễn từ khi còn rất nhỏ.

Tuy nhiên, vì một số tai tiếng hồi cấp hai của mình nên cô buộc phải tránh đi ánh đèn sân khấu một thời gian.

Chính vì biến cố đó, Akane luôn phải mang trên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo để che đi những cảm xúc thật của mình.

Cô đạt điểm tốt trong các kỳ kiểm tra để được thầy cô quý mến, cô hoà đồng, thân thiện nhất có thể để chúng bạn trong lớp không kì thị, ghen ghét.

Cô cố gắng làm mọi thứ chỉ để chắc rằng không một ai ghét mình.

Vì lẽ đó, cô không thể để Kageno đáng ghét kia ghét mình được.

Cô cũng không thể để bất kỳ ai phát hiện ra sự thật này.

Cô đã bóp chết cảm xúc của chính mình vì mục đích kia.

Và cứ thế, cô tiếp tục đeo lên chiếc mặt nạ hoàn hảo ấy từng ngày, từng ngày một.

◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆

Hôm nay cũng vậy, Akane chẳng thèm nói gì khi Kageno lại gọi sai tên cô lần thứ n liên tiếp.

Sau khi cuộc chào hỏi nhạt nhẽo ấy kết thúc, Akane dành hết thời gian của mình ở lớp mà không thèm mở lời với cậu một lần nào nữa.

Akane cũng không tham gia các câu lạc bộ của trường.

Cô thường đi thẳng về nhà sau khi tiếng chuông tan trường reo lên.

Nhưng hôm nay lại khác, cô phải học các lớp phụ đạo.

Vì là một diễn viên nên Akane đã nghỉ học nhiều ngày liền, và để có thể bắt kịp bạn bè trong lớp, cô buộc phải học phụ đạo.

Cũng vì giữ trọn nghĩa vụ của một học sinh gương mẫu đấy, lúc trời đã tối thì cô mới được ra về.

“Vààààà điện thoại mình hết pin…“

Cô thở dài một lần nữa khi ra khỏi trường.

Thường thì cô sẽ gọi tài xế đến đón mình, nhưng pin điện thoại bây giờ là 0% mất rồi.

Từ đây mà đi bộ về nhà mất tầm 30 phút. Cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Buổi tối mát mẻ ngày hè khiến Akane thoải mái hơn, vậy nên cô quyết định đi bộ.

Nói thật thì, đã rất lâu rồi kể từ ngày cuối cùng cô đi bộ về nhà.

Đi bộ về nhà dưới sự hướng dẫn của giáo viên hồi tiểu học hình như là lần cuối rồi, nếu cô nhớ chính xác.

Từ khi vào cấp 2, gia đình Akane đã mua xe hơi và bắt đầu lái xe đưa đón cô đi học từ dạo đó.

Vì thế, sau một quãng thời gian dài, được đi bộ về nhà khiến cô cảm thấy thật tuyệt, thậm chí lại còn thư giãn.

Cô chẳng còn quan tâm rằng trời thật sự đã tối rồi nữa.

Chính vì thế mà cô đã mất cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình.

Đột nhiên, một gã đàn ông khả nghi nhảy ra khỏi chiếc van màu đen đằng sau Akane.

Cô có để ý, nhưng vẫn quá trễ.

“Eh?”

Trước khi kịp nhận ra mình đang trong tình thế nguy hiểm, gã đàn ông kia đã bóp cổ Akane.

“Ah…“

Cổ cô đang bị siết lại, và chỉ trong vài giây chớp nhoáng, cơn ớn lạnh chạy dọc cả người cô.

Điều cuối cùng cô nhớ được khi ấy là khuôn mặt của một người bạn học quen thuộc đang chạy nhanh về phía mình.

◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇

“...Ư.”

Akane tỉnh dậy trong một cái nhà kho tối tăm.

Tay chân đều bị trói chặt và miệng cô cũng bị nhét giẻ bịt kín.

Đầu cô vẫn còn quay cuồng một chút.

Đúng rồi, chiếc van màu đen, gã đàn ông to con, hắn siết cổ cô và… ai đó đang chạy tới, cô nhớ ra rồi.

“Mm! Mmm!!”

Cô la lên kêu cứu, hoặc ít nhất đã cố làm vậy.

Cái giẻ chết tiệt.

“Oh! Tiểu thư tỉnh rồi.“

Một giọng nói xa lạ vang lên từ đằng sau.

Ngay sau khi giọng nói khàn đặc ấy vang lên, cả người Akane lạnh ngắt.

“Im lặng nào. Không ai trong chúng ta muốn bị thương cả, phải không nào? “

Một gã đàn ông to cao, hẳn là phải hơn 1m8.

Quần áo ôm sát thân hình để lộ ra từng múi cơ săn chắc.

Đứng sau hắn là một gã khác. Chính gã khốn ấy đã siết cổ và bắt cóc cô.

“Tụi này đã gửi giấy yêu cầu tiền chuộc đến gia đình yêu quý của cô rồi, tiểu thư xinh đẹp. Tụi này lấy tiền, còn cô về nhà lành lặn. Rất đơn giản, đúng không?”

Gã đô con nhìn cô cười đầy quỷ quyệt.

“May mắn nhỉ? Đứa con cưng của chủ tịch Tập đoàn Nishino đi bộ một mình giữa trời tối mịt. Tiểu thư đây là đang mời gọi kẻ xấu đến bắt sao? Hehehehe.”

Gã cười mỉa mai trong khi cố tiếp cận Akana, người giờ đây gần như không thể cử động được.

“Mmm!!”

Tránh xa tôi ra!!

Cô không thể gào to được.

Akane quằn cả người cố gắng lết ra xa gã nhất có thể.

“Nằm im nào.”

Gã nắm lấy đôi chân thon dài của Akane và dùng sức kéo cô về phía mình.

Rồi gã đưa tay nâng cằm cô lên và nhìn sát vào mặt cô.

“Chà, ta đây rất sẵn lòng. Gương mặt diễn viên đáng giá đấy. Thưa tiểu thư xinh đẹp.”

“Mm! Mmmm!!“

Cô quằn người cố hất tay gã ra khỏi mặt mình.

“Nằm im!”

Gã tát cô, tát rất mạnh.

“…!!”

“Tao đã nói, là bảo mày nằm im rồi cơ mà!”

Akane nhận ra mùi máu tanh nồng lan đầy khoang miệng.

Những giọt nước mắt cô kìm lại nãy giờ nay chảy thành dòng trên mặt.

Gã đô con thở từng ngụm nặng nhọc khi dời bàn tay ghê tởm của gã từ cằm xuống cổ, và từ cổ xuống vai cô.

“Tiểu thư xinh đẹp như cô đây không nên bất cẩn thế chứ. À phải rồi, đây đâu phải lần đầu tiên tiểu thư đây bị bắt cóc nhỉ?“

Akane đột ngột dừng lại sau câu nói ấy.

“Đúng rồi, hồi tiểu thư còn học cấp hai nhỉ. Một thằng biến thái đã bám đuôi tiểu thư mà, đúng chứ?“

Những kí ức mà cô muốn quên đi nhất đang tái hiện trước mắt như một thước phim quay chậm.

Cả người Akane run bần bật trong lo sợ.

“Heck, với cái gương mặt xinh đẹp này, tới tao cũng tưởng tượng ra được vụ ấy. Nào nào, tiểu thư của tôi ơi, điều gì khiến cô sợ hãi thế?”

“… Mm! MmmMmmMmm!!”

“Giữ sức đi tiểu thư, chẳng ma nào tới đây đâu.“

Akane dùng hết sức lực để vùng vẫy chống lại cánh tay đầy cơ bắp của gã khốn kia.

--Ai đó cứu tôi với!

Cô hét lên, và rồi,

Tiếng kính vỡ vang vọng khắp cái nhà kho này.

“Ai đó!?“

Xoay người lại, gã thấy kính cửa sổ vỡ nát.

Ánh trăng le lói len qua khung cửa sổ tàn mà chiếu xuống người đàn ông đứng hiên ngang trên đống kính vụn.

Hắn mặc một cái áo hoodie đen, quần thể thao màu đen, chân đi một đôi bốt đen và trên mặt mang một các mặt nạ trượt tuyết cũng đen nốt.

Tên mặc đồ đen khả nghi này có lẽ là một trong những kẻ bắt cóc.

Rắc, rắc, rắc.

Tiếng kính vỡ vụn cứ vang lên đều đều mỗi lần hắn cất bước tiến lại đây.

“Mày là thằng chó nào!!”

Tên đô con gào lên.

“À, ta ư…? Chà, ta là... Quý ngài sành điệu chuyên diệt kẻ ác.“

Hắn dừng bước và đưa tay chỉnh lại cái mặt nạ trượt tuyết của mình.

“Thằng chó này khôn đấy! Bắt lấy nó!“

Ngay sau khi tên đô con ra lệnh, tên đồng loã với gã, kẻ đã lén lút núp sau lưng tên đeo mặt nạ từ lúc nào, vụt mạnh cây gậy bóng chày xuống.

Đòn đánh ngay điểm mù… song, hệt như sở hữu đôi mắt sau gáy, tên đeo mặt nạ dễ dàng tránh được đòn hiểm ấy.

“...Cái quái!?”

“Ta có thể nhìn thấy cái bóng của ngươi dưới ánh trăng đấy… một lỗi cơ bản của bọn nghiệp dư.” Người đeo mặt nạ nói.

Dứt lời, anh xoay người đấm mạnh vào gã đánh lén đằng sau lưng. Với nguyên bộ đồ đen từ trên xuống dưới ở một nơi tăm tối thế này, đòn đánh mà anh tung ra gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đồng bọn của gã to con ngã sầm xuống sàn. Bất tỉnh nhân sự.

“Một cú móc hàm. Mày… Mày không phải là dân nghiệp dư.”

Gã đô con thả Akane ra rồi từ từ đứng dậy. Hắn vươn tay bẻ cổ khởi động, cặp mắt hắn dán chặt vào người đeo mặt nạ.

“Xui cho mày, tao đây từng phục vụ trong quân đội đấy.“

Gã đô con rút dao ra và hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống thủ thế. Dĩ nhiên, gã này cũng không phải dân nghiệp dư.

“Cựu chiến binh à… được đấy. Ta đã luôn muốn được so tài với một tên quân nhân.”

Nói xong, tên mặt nạ cúi người thủ thế. Tư thế sẵn sàng tấn công.

Hai đối thủ gườm nhau dưới ánh trăng mờ ảo.

Họ dần rút ngắn khoảng cách, và rồi…

“Chết đi!!“

Gã đô con vung dao.

Cựu quân nhân có khác, tốc độ của hắn tỷ lệ thuận với thân hình vạm vỡ. Các bước di chuyển của hắn đều nhanh gọn và chuẩn xác.

Người đeo mặt nạ, mặt khác, đưa tay lên chặn lại lưỡi dao đang nhắm đến cổ anh.

Khi con dao chém tới, nó lại vang lên một tiếng khô khốc của kim loại.

“Không thể nào!?”

Tên mặt nạ vừa chặn một con dao bằng tay không.

Không, nhìn kỹ hơn, dường như anh đang cầm cái gì đấy.

Anh đang cầm… một cái xà beng màu đen.

Người đeo mặt nạ đang cầm cái xà beng như một cái tonfa.

“M-mày đang dùng một cái xà beng!?”

“Xà beng rất xịn. Nó cực kỳ cứng và bền chắc. Dễ dàng mua được nó ở bất cứ đâu, và để trả lời câu hỏi của ngươi, vì nó không quá nổi bật và dễ dàng tạo một cái cớ tốt để nguỵ biện. Điều tuyệt nhất là… ta có thể dùng nó như một cái Quải.” [note26400]

“Cái gì!?”

Khi gã đô con còn ngạc nhiên, người đeo mặt nạ đã giật tay về rồi.

Cái xà beng quay một vòng hệt như chiếc quải thật và đập mạnh vào tay gã bắt cóc.

Gã đã không còn vũ khí nào nữa từ lúc con dao bị hất bay đi mất.

“Má nó!”

Gã đô con liền đổi sang thế đấm bốc.

Lần này cuộc chiến giữa xà beng và nắm đấm.

Những thớ cơ căng cứng đập thẳng vào một trụ sắt.

Cả hai tấn công nhau không ngừng trong màn đêm le lói ánh trăng.

Tuy nhiên, người đeo mặt nạ dần dần thất thế, cứ mỗi lần đỡ đòn từ nắm tay chắc khoẻ của gã đô con, anh lại lùi lại 1 bước. Cứ thế lùi lại từng bước một.

“Hể. Tao đánh nganh cơ với mày rồi.”

Gã nói sau khi tung ra hàng loạt những quả đấm.

“Mày cũng không tệ. Tao đoán là mày đã đánh nhau kha khá rồi nhỉ. Tuy vậy điều đó không giúp mày thắng ở đây đâu. Mày tầm 1m65, nặng 60kg là cùng. Còn tao, tao cao tận 1m93, nặng hơn 113 kg. Tao to hơn mày, chỉ vậy thôi. Mày có thể dùng xà beng, nhưng miễn là tao bảo vệ được phần đầu thì tao chẳng hề hấn gì cả. Tóm lại, mày sẽ chết nếu trúng một đấm của tao. Mày chết chắc rồi, thằng chó.”

Gã cười gằn sau lời tuyên bố hùng hồn kia.

Tên mặt nạ từ tốn trả lời.

“Đúng thôi. Với ta bây giờ mà nói, vẫn chưa thể hạ được một tên cựu quân nhân. Chán thật… Vậy, giờ nghiêm túc nào.“

Người mặt nạ đổi thế đứng.

“Mày nói cái gì?”

“Ta nhìn thấy được tiềm năng lớn trong thanh xà beng này. Nó gần như là một cây Quải hoàn hảo, nó nhẹ, nó cứng và dễ dàng mang theo. Nó thật sự là một vũ khí tuyệt vời. Đêm này qua đêm khác, ta đã dùng nó phang cả chục thằng hội Bosozoku, chỉ để tìm ra giá trị thật sự ẩn giấu bên trong nó…”

“Từ từ! Mày, mày là thằng điên chuyên đập mấy tay hội Bosozoku chỉ với một cây xà beng, mày là Thằng Điên Mang Mặt Nạ Trượt Tuyết!?“

Có tin đồn rằng tại vì hắn mà mấy thằng hội Bosozoku đều đội mũ bảo hiểm. Mũ bảo hiểm ít ra cũng bảo vệ được cái đầu của chúng.

“Điều mà ta đã khám phá ra khi dùng thanh xà beng này phang không biết bao nhiêu hội Bosozoku là… thay vì dùng nó như một cái tonfa, dùng nó để đập vẫn là tốt nhất!!”

Người đeo mặt nạ dùng sức quật mạnh thanh xà beng trên tay vào mặt gã đô con.

Một đòn rộng, nhưng cực manh.

Hắn giơ tay theo bản năng để đỡ đòn-một tiếng rắc lớn vang lên.

“Má, tay, tao…“

Gã đô con ôm lấy cánh tay trái của mình mà rên rỉ.

“Gãy rồi, phải không? Đây mới chính là tiềm năng lớn nhất của xà beng. Bí quyết là phải đập người khác bằng cái góc chữ L này. Bao nhiêu lực đều được dồn hết vào đây cả.”

Dứt lời, anh đập tiếp.

“Gah!! Từ từ, không…”

Và đập tiếp.

“Dừng, làm ơn dừng lại…”

Và đập tiếp, tiếp và tiếp.

“Ư...ô…”

Và anh ta cứ thế đập, đập nữa, đập mãi!

Tiếng xương vỡ cứ vang lên khắp cả nhà kho.

Một cơn bão bạo lực thuần tuý đổ bộ lên người gã đô con.

Người đeo mặt nạ được đà đập mãi, mãi cho đến khi gã đô con không hề di chuyển nữa.

Máu nhỏ xuống từng giọt từng giọt một từ thanh xà beng đen nhánh.

“Vẫn chưa đủ… Mình vẫn chưa thể đánh bại một tên cựu binh… Mình, cần, sức mạnh…“

Anh xoay người về phía ô cửa kính vỡ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng cô độc trên nền trời đêm.

“I need more power…“ [note26398]

Anh thốt lên đầy cay đắng.

Hệt như thể đang vươn tay chạm vào mặt trăng, một điều không thể nào thực hiện được.

Anh lắc đầu ngao ngán như thể đang đối đầu với sự thật khắc nghiệt này.

Anh cúi người nhặt con dao của gã đô con lên rồi tiến đến chỗ Akane.

“Mmmm!!”

Cảm thấy mạng sống của mình đang bị đe dọa, Akane cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng con dao đã vung lên.

“Mm?“

Lưỡi dao vung lên cắt đứt toàn bộ dây trói quanh người Akane.

Giờ đã tự do, Akane ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ trượt tuyết, tay cầm xà beng, một người đáng ngờ khoác lên mình một màu đen huyền bí.

Anh cũng đưa mắt nhìn cô.

“Hãy cẩn thận hơn trên đường về nhà.“

Anh nói xong và bỏ đi.

Akane không khỏi bàng hoàng nhìn bóng anh ta rời đi. Mãi cho đến khi người đó đã khuất bóng, cô mới nhận ra là anh ấy vừa cứu cô.

“Quý ngài sành điệu chuyên diệt kẻ ác… anh là ai…“ [note26399]

Tiếng lẩm bẩm vang lên trong nhà kho quạnh quẽ.

◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇◆ ◇

Ngày hôm sau, bất chấp ba mẹ mình lo lắng, Akane vẫn đi học bình thường.

Cô vẫn còn thấy sợ mỗi khi nhớ về vụ việc ngày hôm qua, nhưng mỗi khi nhớ về Quý ngài sành điệu chuyên diệt kẻ ác lại khiến cô cười thầm.

“Hehe… Quý ngài sành điệu chuyên diệt kẻ ác, thật là sến mà.”

Vừa bước vào cổng trường, lại một lần nữa, cậu ta đây, bạn cùng bàn đáng ghét.

“Chào cậu, kageno-kun.“

“Chào cậu, Nishino-san.”

“Gì cơ?”

Akane giật mình dừng lại.

Cậu ta, Kageno, không nhầm tên cô nữa rồi. Hơn nữa, cô nhận ra lần này cậu thật sự chịu nhìn vào cô.

“Không lẽ nào là… chắc không đâu.“

Akane mỉm cười và bước nhanh theo cậu.

“Chờ mình với! Kageno-kun!”

Cô nghĩ rằng mình cũng nên thử nói chuyện với cậu ấy, dù chỉ một chút thôi.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Truyện Chữ Hay