Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Họ kiểm tra thân thể tôi khá là qua loa.
Vương quốc Oriana đang trong tình thế rất nghiêm trọng, chỉ cần một mâu thuẫn nhỏ nữa thôi cũng đủ để gây ra nội chiến ở khắp nơi.
Vì thế, đương nhiên họ sẽ không dành quá nhiều thời gian cho một tên thường dân như tôi rồi.
Mấy tên lính ép tôi mang một cái vòng khoá ma lực lên cổ và đưa tôi đến một toà nhà rộng lớn.
“Mày sẽ ở tại trại giam này.”
“Trại giam?”
“Doem-sama đang thực hiện kế hoạch thanh trừng Hoàng tộc. Tất cả các nhà tù khác đều nhồi nhét đầy tù nhân hết rồi.”
“Tôi hiểu rồi thưa ngài.”
“Dù gì thì, nhóc, chúc mày may mắn. Sống hoặc chết tại nơi đây, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của mày.”
“Gì cơ, lựa chọn gì-“
Tên lính dẫn tôi đến đây đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý, hắn mở cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng ra rồi xô tôi vào trong đó.
Cánh cửa sắt nặng nề kia bị đóng chặt sau lưng trong 3lúc tôi còn đang bận nhìn ngó xung quanh căn phòng.
Tôi những tưởng đây là một cái nhà giam lạnh lẽo, tiêu điều được làm bằng đá tảng như mấy cái hầm ngục thời trung cổ trong mấy quyển tiểu thuyết giả tưởng.
Chà, có vẻ như nó không hề như tôi tưởng tượng.
Ngắn gọn mà nói, nó là một khoảng sân rộng được vây quanh bởi những bức tường vừa dày vừa cao.
Phần sân được lát đá và nơi này cũng chật kín tù nhân.
Một vài người ngủ gà ngủ gật trong bộ đồ rách rưới, vài người khác giương cặp mắt trắng dã, vô hồn về phía tôi.
Số còn lại đứng túm tụm thành từng nhóm và đang thảo luận gì đấy.
Dường như nơi này cũng có chia bé phái nhỉ.
Tên quản ngục của chúng tôi đang đứng trên bức tường cao kia và quan sát hết thảy.
Thật ra thì, hình như bên trong mấy bức tường có phòng thì phải.
Tù nhân nơi này được phép ra vào nơi đó thoải mái.
Cũng không tới nỗi quá nghiêm như tôi tưởng.
Trước hết cần tìm một nơi an toàn đễ ngả lưng cái đã.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu dạo quanh nơi này tìm chỗ thích hợp.
Và rồi đột nhiên, từ một góc nào đó, một giọng nói vang lên.
“Ê, ma mới.”
Tôi quay người nhìn lại, chủ nhân của giọng nói ấy là một gã côn đồ to con với mái tóc bù xù.
Rada dò cướp của tôi liền nhấp nháy liên tục.
Tôi cá với các bạn 100% tên này là cướp.
“Anh là…“
“Taoo là Zack. Không dài dòng lôi thôi, taoo là người tốt bụng sẵn sàng chỉ dạy những tên ma mới như mày cách để sống sót ở đây.“
Zack nói trong khi ánh mắt của hắn không hề thân thiện chút nào, nó là ánh mắt của những kẻ săn mồi dữ tợn.
“T, tôi là Sid. Được vậy thì tốt quá, tôi không biết phải là gì ở đây cả…“
“Taoo hiểu mà, bạn hiền. Lũ mật thám đột nhiên chộp lấy rồi tống mày vào cái chỗ tồi tàn này mà mày còn chẳng thể chống cự. Taoo biết là mày đang hoảng lắm mà.”
Zack vỗ vai tôi an ủi.
Hắn áp sát tôi và bắt đầu thì thầm những lời mà chỉ mình tôi nghe được.
“Nghe này Sid. Thức ăn nước uống, chăn ấm nệm êm và mấy trò giải trí, chúng chẳng qua giờ được phân chia công bằng trong này đâu. Nhìn đằng kia đi.”
Zack chỉ tay vào đám người ngồi co ro ở góc tường. Trông bọn họ thật gầy yếu và tàn tạ.
“Trong cái nơi thối nát này tồn tại ba loại người. Những tên mà mày thấy đằng kia là thứ hạ đẳng nhất và cũng chiếm phần đông nhất trong tất cả. Chúng là thứ mà tao gọi là Rác. Thứ rác rưởi vô dụng chẳng ai thèm động tới. Uống được vài ngụm nước cầm hơi là nhiều lắm rồi chứ làm gì có thức ăn được ban phát cho lũ ấy. Chúng chỉ còn nước chờ chết. Một lũ vô dụng, không trí cũng không quyền, thậm chí còn chẳng có thông tin… Mà thôi, giờ thì nhìn ra đằng kia.”
Nói xong, Zack chỉ tay về phía một đám người đang đứng và bàn luận với nhau.
“Hoàng tộc, một lũ ngu xuẩn dám chống lại ngài Doem và giờ thì cả lũ đều vào đây. Chúng được phát cho một lượng thức ăn nước uống vừa đủ cùng một cái giường. Chúng cũng chính là con mồi của chúng ta đấy.
“Chúng ta ư?”
“Đúng vậy, hội của tao, Phe Doem. Hội là nơi tập hợp những kẻ đã phản bội Hoàng tộc, như tao chẳng hạn, những tên tội phạm chính cống. Phe Doem chúng tao được phát thức ăn ngon, một chiếc giường êm ái, thậm chí còn có một thứ to lớn hơn thế nữa, những đặc quyền chỉ chúng tao mới có.
“… Đặc quyền?”
“Đây, để tao cho mày xem. Mày thấy đấy, chẳng ai thèm quan tâm nếu mày đánh hay giết lũ Rác cả-như thế này này!”
Gã Zack giơ chân đạp mạnh vào một người gần đấy.
Người đàn ông tàn tạ hét lên rồi nhanh chóng bỏ chạy, bọn lính gác đứng trên cao quan sát tất cả.
Chúng chẳng thèm nói lời răn đe nào với Zack cả.
Nở nụ cười đắc thắng, Zack lại một lần nữa thì thầm vào tai tôi.
“Không phải đánh nhau hay chém giết được cho phép trong này đâu. Nhưng mấy thằng trên kia đều chọn cách ngó lơ. Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là chúng tao có thể giết hết mấy lũ Rác vì chúng ngứa mắt được. Ngay cả Rác cũng có cái ích của rác mà. Và việc đánh nhau vô nghĩa ấy chẳng lợi lộc gì cả. Mày vẫn theo tao phải không, Sid? Tò mò chứ hả? Rằng làm sao chúng ta có thể thoát khỏi mọi rắc rối ấy.
“V,vâng.“
“Mọi chuyện là thế này… Bọn tao chỉ cần theo dõi bọn Hoàng tộc đó và truyền ra bất kỳ thông tin nào có được cho bọn lính. Làm thế, chúng ta sẽ dễ dàng nhận được thức ăn, giường ngủ và những đặc quyền mà ta muốn. Sao, hấp dẫn chứ hả?
“Nhưng mà, ừ thì, thông tin ấy…“
“Mọi thứ mà chúng không muốn tao biết. Lấy thông tin tốt về đây và mày chính thức là người của Doem, ma mới. Và nếu mày lấy được vài tin thực sự đắt giá, mày có thể có vài thứ để giải trí. Chúng tao thậm chí còn chơi gái nữa đấy.”
“N,nhưng mà, làm sao tôi có thể…”
“Hiểu rồi, thật là. Làm sao mày có thể biết cái gì đang diễn ra đúng chứ? Nghĩ đi thằng ngốc. Mày thật sự làm tao sôi máu mà. Chỉ những thằng phản bội Hoàng tộc mới có thứ thông tin đó, biết chưa? Giờ thì, làm sao một người như tao có thể trà trộn vào được?
“Tôi, ừ thì…”
“Thật luôn hả trời, có hàng tá cách để trà trộn vào đám người đó mà. Cách thứ nhất, mày có thể chộp đại một đứa, kéo ra một góc rồi cố moi thông tin từ nó, dù có phải động tay động chân chút cũng được. Tuy nhiên, giờ lũ ấy đang cảnh giác cao độ nên làm việc đó bây giờ khá là khó khăn. Cả bọn lính gác cũng không thể để yên được nếu mày làm quá lộ liễu.”
“Cách thứ hai, mày có thể trà trộn vào phe chúng rồi cuỗm mớ thông tin đó đi. Chúng cũng đã cảnh giác với những tên như thế, nên muốn làm được thì mày phải thực sự rất giỏi.”
“Thứ ba là nghe trộm. Dù khá là khó nhưng mày có thể thử.”
“Và thứ tư, có vài kẻ sẵn sàng bán rẻ phẩm giá của mình trong số chúng. Thật đấy, cuối cùng thì ai cũng phải mệt mỏi vì chuyện này. Chúng muốn đồ để ăn, muốn có rượu để uống. Chúng muốn được thoã mãn ham muốn tình dục của bản thân. Nhưng cuối cùng, chúng vẫn là Hoàng tộc và vì thế bọn lính chẳng thể nào tin chúng một cách mù quáng được. Đó là lý do bọn tao ở đây. Bọn tao làm thế này để chúng được chạm tay vào đồ ăn, rượu chè và gái gú, thứ mà chúng đã thèm khát bấy lâu nay.
“Tôi, tôi hiểu rồi…“
“Tao mong là mày hiểu, Sid. Giờ mày đã hiểu chứ, nếu chẳng chịu làm gì, mày sẽ trở thành Rác. Thứ rác rưởi bẩn thủi và vô dụng. Cách duy nhất để sống sót nơi ngục tù này là mày phải hoặc lấy thông tin cho bọn tao hoặc là lấy được lòng tin của bọn Hoàng tộc kia.”
“N, nhưng mà làm sao…”
“Sid, tao là một người tốt bụng. Đây là tất cả những gì tao có thể chỉ mày. Nói cho mày biết, nếu có được thông tin tốt thì báo ngay với tao. Tao quen với vài tên tốt tính trong đám lính kia nên chúng ta chắc chắn sẽ làm nên chuyện thôi.”
Zack nói kèm theo đó một nụ cười cực kỳ mờ ám.
“Zack, cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Chúc mày may mắn, ma mới.”
“A, Zack này, xin chờ đã!“
Tôi gọi với lại lúc hắn định quay bước đi.
“Gì thế ma mới.”
“Tôi… Thật ra thì, có lẽ tôi biết vài thứ rất rất tốt.“
Tôi ghé tao hắn thì thầm.
“… Gì cơ. Mày biết đấy, nếu đó là tin giả, mấy tên quản ngục kia sẽ không để mày đi dễ dàng với vài vết bầm trên người đâu. Để cho chắc, trước khi mày nói với chúng, mày nói với tao trước đi.”
“Liệu hai ta có thể, ừ thì… đến một nơi nào đó kín đáo hơn không?” [note25959]
“Đương nhiên rồi. Theo tao.”
Tôi theo chân Zack đến phía bên kia bức tường.
Bên trong là một dãy hành lang được bao bọc với những song sắt ở hai bên, những buồng sắt chứa tù nhân ở khắp nơi.
“Những người duy nhất được vào nơi này là hội Doem và vài tên Hoàng tộc. Lũ Rác phải chen chúc nhau ở nơi hành lang chật hẹp kia hoặc là ngủ ở ngoài sân ban nãy. Có nghĩa là, ở nơi này và ngoài kia có sự phân chia lãnh thổ giữa các nhóm người với nhau. Mày ngủ ở đó chỉ vì nó trống trải và… mày có thể ngủ luôn không chừng. Hiểu chứ?
“… Đương nhiên rồi.”
“Vào đây.”
Chúng tôi rẽ vài lần trong khu hành lang và Zack đưa tay mở cửa phòng.
“Phòng tao đấy. Không tệ, đúng không?””
Zack khép cửa lại, cười nói.
Một căn phòng ngủ tầm trung. Một căn phòng tuyệt vời để một người có thể sống thoải mái. Bên trong có một cái giường sạch sẽ, vài bộ quần áo, vài cuốn sách, một cái board game, thậm chí còn có vài quyển tạp chí khiêu dâm cùng một giá đựng đầy đồ ăn vặt.
“Chà, nhiêu đây còn chưa thấm vào đâu so với phòng thượng hạng đâu. Mẹ nó, sếp của bọn này còn tổ chức được cả show nhảy thoát y ở chỗ hắn nữa đấy.“
Zack vừa nói vừa nở nụ cười dâm đãng.
“Rồi đấy, tuyệt đối an toàn. Mày nói đi.“
“Vâng, tin tốt là… ừ, chẳng có cái gì đâu.”
“Gì-Mày nói gì!?”
Chỉ với một bước, tôi rút ngắn khoảng cách của cả hai còn khoảng một cánh tay tên Zack, bóp chặt cổ và nhấc bổng hắn lên cao. Cả hai chân hắn giờ đang lơ lửng giữa không trung.
“Thằng, chó, mày,sẽ, phải, trả, giá, đắt….“
Mặt hắn méo xệch đi vì đau đớn.
“Có thực mới vực được đạo. Ý tao là, tao có thể sống sót mà không ăn gì cả trong một tháng, nhưng tao sẽ bị yếu đi đôi chút nếu làm thế. Thế nên tao không muốn phải bỏ bữa đâu. Chắc là phải lén vào thị trấn ăn tạm thôi. Và, ngủ bên ngoài với tao mà nói cũng chả phải vấn đề gì lớn… À mà tao không muốn ngủ ngoài trời trong lúc mưa bão. Chắc thế.”
Tôi vừa nói vừa siết chặt những ngón tay trên cổ Zack lại.
“Dừng, dừng lạiiiiiii….”
“Zack-sama, ngài có hai sự lựa chọn. Sống, hay là chết. Ngay bây giờ, dùng cái đầu mà chọn đi.”
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇