Impossible Game

chương 7: không thể, không thể, không thể nào!!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Bican. Edit: _proslimevn

Published: 7:00 11/8/2024. Update: 7:37 11/8/2024

Một tiếng gầm vang vọng khắp hang, đến mức làm rung chuyển trời đất thì rõ ràng không phải tiếng gầm của người bình thường.

Đây chắc hẳn là một thứ nguy hiểm. Giờ có đánh nhau thì tôi không nghĩ mình thắng được…..... hay là có?

Chỉ một tiếng gầm mà đã bị dọa sợ thì thật thảm hại, nhưng đấy cũng cho thấy đối thủ mạnh cỡ nào.

Tôi giục cô mau chóng uống potion, đồng thời dùng khả năng mình để nghênh chiến với chủ nhân của tiếng gầm đang nấp sâu trong hang.

“Ngoạn cổ hoài hạp”

Tôi đã hiện thực hóa một chiếc xe đạp, được gọi là Mamachari. [note61813]

Đó chính là chiếc tôi từng đạp hồi lớp sáu, dù hơi nhỏ nhưng nếu dùng làm chướng ngại, tôi chắc chắn nó sẽ cản trở một chút.

Nhưng sao nó lại là đồ chơi thế.

“Cậu là Siêu phàm giả hệ Hiện thực hóa à…..... Dạng có thể hiện thực hoá miễn nó trong tầm mắt sao. Tốc độ hiện thực hóa cũng quá nhanh. Không có hạn chế gì à?”

“Cảm ơn đã phân tích khả năng của tôi!! Mà cô di chuyển được chưa?!”

Cô ta vẫn bình tĩnh xem xét khả năng tôi, nhưng giờ không phải lúc làm thế đâu. Trong hang tối đến mức tôi không thấy gì phía trước, nhưng thứ nguy hiểm đó đang đến khá gần rồi.

Tôi đã làm nhanh cái rào chắn mamachari đơn giản và hướng mắt về phía cô.

Cô đứng không vững nhưng vẫn đứng dậy được nhờ lấy vách hang làm điểm tựa.

“Cô chạy được không?”

“Không được. Tôi bị dính độc. Phải tốn nhiều thời gian để giải độc........ Khụ.”

Lúc cô ho và lấy tay che miệng, có máu nhỏ ra từ tay cô. Có vẻ cô ta đã dính độc, trong hang này có Quái vật dùng độc sao.

Tôi có mang một potion giải độc nên hỏi cô muốn uống không, nhưng cô bảo “Không cần”. Potion giải độc có thể không có tác dụng tùy chất độc, hoặc phải mất một thời gian nên có lẽ cô uống rồi.

“Nếu cô không chạy được........ chắc tôi phải dùng cái này thôi.”

Sau khi nghĩ một lúc, tôi lại dùng khả năng hiện thực hóa một chiếc xe kéo rồi giục cô lên xe.

Tôi thậm chí còn tạo vài sợi dây kim loại để cố định chiếc xe đạp cho thêm chút cản trở.

Nói cách khác, cả xe đạp và xe kéo đều xếp vào “đồ chơi”. Đúng là tôi có nhớ mình từng chơi hồi nhỏ nên có thể gọi là "đồ chơi", nhưng tôi vẫn thấy hơi kì.

“Cậu biết lái không?”

“Siêu phàm giả hệ Đa dạng Hiện thực hóa........!! Dạng này hiếm. Khụ.”

“Rồi. Nhanh lên xe đi.”

Sau khi xác nhận cô đã lên xe, tôi vội rời đi.

Lằn ranh sinh tử phụ thuộc vào cái rào chắn Mamachari có thể cầm chân được bao lâu.

“........Đến rồi.”

“Gràoooooooo!!”

Tiếng gầm thứ ba.

Tôi không biết vị trí chính xác do nó đang di chuyển, nhưng xét theo độ lớn tiếng gầm thì nó khá gần. Có lẽ trước chỗ Mamachari một chút.

Tôi chỉ cô lấy cây đèn pin dự phòng trong ba lô ra và chiếu ra sau.

“Cô có thấy nó không?!”

“Có. Một con Ogre đột biến thuộc loài

'Xích Tham' [note61814]........ Xui thật đó.”

“Đây là lúc bình tĩnh hả!! Cái rào——————”

Đùng!! (Tiếng con orge phá rào chắn Mamachari)

Vút!! (Mảnh vụn của chiếc Mamachari lao qua tôi với tốc độ kinh khủng)

Rầm!! (Tiếng Mamachari đập vào vách hang)

Mamachari!! Con quái đó lập tức xuyên thủng rào chắn Mamachari!! Tệ hơn tôi tưởng chục lần!!

Đang chạy, tôi bất giác nhìn ra sau. Dưới ngọn đèn chiếu sáng, một con quái vật khủng khiếp đến mức tôi hối hận vì lỡ thấy nó.

Nó có hai sừng, những chiếc nanh hung ác cùng cơ thể vạm vỡ. Cả người nó nhuốm một màu đỏ, tạo một vẻ ngoài đáng sợ, như thể nó đã uống máu những nạn nhân nó đã sát hại đến giờ.

Nó cao khoảng 3 mét. Vừa đủ để di chuyển thoải mái trong cái hang lớn hơn một tí, và sát khí con quái tỏa ra đủ khiến tôi dựng tóc gáy.

“Không, không thể, không thể, không thể nào!!”

Tôi từng nghĩ “Hay là vẫn thắng được”, nhưng sao mà thắng thứ đó nổi chứ.

Tôi cảm giác như mình mới level 1 mà đã gặp Vua Rồng. Hay Quỷ Vương sớm nhận ra mối đe dọa và đến giết tôi.

Không phải đối đầu Boss cuối ngay từ đầu chỉ được phép trong manga và mấy sự kiện không thắng được á?! Đừng có mang vào thực tế chứ!!

Tôi cường hoá toàn bộ cơ thể và tăng tốc độ chạy.

Nhưng nhưng.

Con Quái vật thì không biết đọc bầu không khí, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với bọn tôi.

“Gràoooooooo!!”

Tiếng gầm đã lớn hơn trước. Lớn đến mức tôi cảm tưởng màng nhĩ mình sắp thủng, nó đang muốn giết tôi và cô ta.

“Đ*t con m*!!”

Ngay khi tôi quay lại, tôi lấy khẩu súng lục để ở thắt lưng và bắn.

Pằng pằng!! Viên đạn phép bắn ra với âm thanh khô khốc trúng giữa trán và tim con ogre…..... Tuy nhiên, có vẻ đây không khác gì ném đá vào con ogre. Nó hình như còn chẳng đau đớn.

Ngược lại, nó còn tức điên do chúng tôi chống cự.

“Thiệt luôn.”

“Da con orge đó cứng hơn thép. Không phải đạn phép quân dụng không xuyên nổi…….. Mà tôi nghi có khi còn không nổi.”

“Cái đó, sao không nói sớm!! Thôi, giờ giúp gì đi!!”

“Không được. Hiện giờ tôi không thể dùng khả năng của mình. Tôi thậm chí còn không thể chiến đấu nên cùng lắm là làm mồi nhử thôi.”

“Cứu cho đã rồi ném cô làm mồi nhử thì còn ý nghĩa gì nữa!! Nếu vậy thì bắn và khống chế nó bớt đi!!”

“Hiểu rồi.”

Tôi đưa khẩu súng cho cô đang ngồi sau xe, rồi quay lại chạy hết sức.

Con ogre giận dữ gầm lên không biết nhiêu lần và áp sát bọn tôi với tốc độ chóng mặt.

Do chỉ nhìn về trước nên tôi không thể thấy nó, nhưng tôi có thể biết qua tiếng nó bước chân. Chết tiệt, đáng sợ quá.

“Cái này còn chẳng cản nó nổi. Không có gì mạnh hơn sao?”

“Nếu có là tôi xài rồi!!”

Trong khi chạy trốn khỏi con ogre bằng hết bình sinh, tôi cũng nghĩ cách để thoát khỏi tình hình này bằng những lá bài tôi có.

Tôi có thể dùng những gì? Giờ cái gì sẽ cứu bọn tôi?

Tiếp tục chạy trốn khỏi con orge, tôi cố hết sức nhớ lại những đồ chơi mình đã chơi hồi Tiểu học, nhưng tốc độ nó với chúng tôi khác nhau một trời một vực, hình như sắp vào phạm vi tấn công rồi.

Thêm nữa, chuyện xấu thường xảy ra những lúc thế này.

"Hết đạn rồi........"

“Cô vẫn có thể xài nó nếu đổ thêm chút ma lực mà?!”

“Với tôi, lúc này là không thể. Do dính độc, tôi không thể dùng ma lực bình thường được. Tôi cần hồi phục ít nhất một ngày nữa.”

“Đ*t!! Mẹ kiếp!! Ê, soi đường giùm coi!! Rồi đưa súng đây!!”

Vừa chạy về trước, tôi vừa lấy khẩu súng cô đưa, rồi nhanh nhanh truyền ma lực vào súng để hồi đạn.

Quá trình nạp đạn không tốn nhiều thời gian và xong sau khoảng 5 giây.

“Này, nạp xong rồi!! Giờ bắn đi!!”

“Rõ.”

Khi nhận được súng, cô lại tiếp tục bắn nó.

Do cái lớp da mà có vẻ không hiệu quả lắm, vì tôi nghe tiếng bước chân cứ đến gần thay vì xa ra, nhưng vẫn hơn là chẳng có gì.

“Nó sắp đuổi kịp rồi.”

“Biết rồi!!”

Tôi lập tức kích hoạt khả năng mình, một cây gậy kim loại được tạo ra ngay trước mặt con ogre.

Quyết định này của tôi gần như là một canh bạc khi cho rằng sẽ hù được nó nếu có gì đó bỗng xuất hiện trước mặt nó từ hư không. Đúng hơn là tôi chả nghĩ ra nổi phương án nào khác.

Thật đáng buồn. Đúng là không nên trông mong gì đó đột phá từ một thằng ít IQ chiến đấu như tôi.

“Guo?!”

Dù một hành động đơn giản, nhưng có vẻ hiệu quả với con ogre khiến nó dừng lại và xem xét tình hình.

Chắc tôi nên tranh thủ mà nới rộng khoảng cách xa nhất có thể….….

Cứ tưởng việc đi trong hang có địa hình xấu và trở về lối đã đi là dễ. Tuy nhiên, có vẻ ông Trời đã bỏ rơi tôi.

Đây là chỗ ngã ba hơi rộng. Tôi đã biết đại khái mình đang ở đâu nên không thể nào lạc được.

Phải, nếu đường đi không đổi.

“........Này này, cái quái gì đang diễn ra vậy?”

"Cái hang này là loại hang động có thể thay đổi, trong đó lối đi đổi theo thời gian. Tôi quá tập trung cố gắng khống chế nó mà quên mất cái thời gian…..… Khụ."

Cái đường mà tôi nghĩ đã đi qua thì bị phong tỏa, và cũng chẳng còn đường nào mới được tạo ra.

Đây hoàn toàn là ngõ cụt.

Cách duy nhất để rời cái hang là trở về đường đã đi, nhưng trước mặt lại là con ogre. Và đánh bại con ogre đó là bất khả thi với sức tôi hiện tại.

“Cô biết đường ra không?”

“Biết. Nhưng trước hết phải xử con ogre đã, không thì chẳng làm gì được đâu.”

“Tôi hiểu. Cô──────── Nhắc mới nhớ, cô tên gì?”

Tôi quên hỏi tên cô khi đưa cô potion. Dù đã muộn nhưng tôi vẫn hỏi tên cô ấy. [note61815]

Người thiếu nữ với mái tóc trắng lấm lem bùn và máu, nói tên mình.

“Rīzuheruto Gurinia [note61816]. Đó là tên tôi.”

“Được rồi, Rīzuheruto Gurinia? Dài quá. Gọi Liz [note61817] nha. Dù sao thì ta cũng cần thoát khỏi cái thứ khốn kiếp đó.”

“........? Liz?”

“Nó giống biệt danh ấy. Cô không thích à?”

Thiếu nữ mang tên Rīzuheruto Gurinia lặng lẽ mỉm cười và lắc đầu.

Đôi mắt nàng như toả ra niềm khao khát được sống.

Đẹp. Tôi thích đôi mắt ấy của nàng hơn. [note61818]

“Tôi không ghét đâu. Liz. Tên hay đó, Gray-chan.”

“Gọi bằng 'chan' có hơi... Thôi vậy. Quan trọng hơn, nó đến rồi!!”

Chúng tôi, những người mới thân nhau một chút, cùng hướng mắt vào sâu hang động, nơi vang vọng những bước chân mang theo sự tuyệt vọng.

***

[Ogre đột biến]

Một Quái vật được phân loại vào họ Ogre, chủng bán nhân, với làn da đỏ và vóc dáng to lớn gần 3 mét. Nó hoàn toàn khác Ogre loại thường và cơ thể cường tráng của nó có thể dễ dàng chống đạn. Ngoài loại Ogre đột biến xuất hiện trong tác phẩm, còn rất nhiều loại Ogre đột biến khác, mỗi con đều mạnh hơn Ogre loại thường khoảng 5 đến 10 lần (một party [note61819] gồm 4 Hunter hạng C có thể tiêu diệt một Ogre loại thường khá an toàn).

Cá thể mạnh nhất trong các biến thể Ogre hiện đã được xác nhận đã mình nó phá hủy một thành phố. [note61820]

***

Marseille là thành phố đông dân thứ hai FR. Mặc dù đây là thành phố sôi động, nơi nhiều người đến rồi đi, nhưng thành phố nào cũng có những góc tối tăm.

“Dừng, dừng lại đi…….. Em không biết thật mà.”

“Hở? Có dấu vết qua đây mà không thấy ả là sao? Mắt mày đui hả? Này, nhớ đi!! Moi hết ký ức từ hồi trong bụng mẹ mày ra!!”

“Aaaaaa.......”

Có con hẻm tối tăm không đèn đường. Trong con hẻm ấy, nơi chỉ những kẻ ngoài vòng pháp luật mới đi qua, có gã đàn ông to xác, người bê bết máu gào rống trong đau đớn.

Mắt hắn sưng húp, tay hắn gãy còn chân hắn thì như đã bị nướng.

“Nii-san. Anh làm quá rồi. Em nghĩ thằng này thực sự không biết đâu.”

“Ồ, vậy sao?”

"Tra tấn đến mức này mà vẫn không nói được gì, chắc thật sự không biết gì rồi. Chơi cũng được, nhưng hai ta còn việc phải làm."

“........Tsk, tao không được dùng nó rồi.”

Gã đàn ông với mái tóc đỏ thẫm ném một kẻ thậm chí còn lớn hơn mình ra, rồi nhẹ nhàng sờ đầu em trai mình có màu tóc hoàn toàn khác hắn.

Dưới ánh trăng sáng, mái đầu xanh lạnh lùng và tĩnh lặng như cái hồ huyền bí. Thằng em với mái đầu ấy hơi bối rối nhìn gì đó trông giống chiếc smartphone.

“Nếu Nii-san giết nó trong một đòn thì chuyện này đã chẳng xảy ra.”

“Tao sai, đấy lỗi tao. Nhưng đó chỉ do sức sống ả quá bất thường. Tại sao ả lại không chết kể cả đã thiêu đốt và đóng băng cả người, rồi đâm bằng con dao tẩm độc đặc biệt nữa?" Theo cấp trên, đây phải là chất độc không có kháng thể chứ.” [note61821]

“Ấn tượng thật đấy. Thật không hiểu sao ả vẫn còn sống. Nhưng ả vẫn sống và nếu ta không giết ả, ta có thể là người tiếp theo chăng?”

“Hừ, chúng có thể giết một ‘Thí nghiệm thành công’ [note61822] quý báu à? Do không thể nên chúng mới nhờ ta, những đứa cũng là ‘Thí nghiệm thành công’.”

“Có vẻ chúng đã cài một cơ chế tự hủy để phòng trường hợp nổi loạn, nhưng ta và ả đã vô hiệu hóa nó bằng cách nào đó. Trừ khi có ai đó mạnh cỡ một Hunter hạng S mới có thể giết ta."

Thằng em vừa nói vừa bắn một phát vào đầu tên đàn ông to xác vừa bị ném vào tường đang thở phào vì còn sống và định chạy trốn.

Tiếng pằng khô khốc vang khắp phố đêm, và một lỗ hiện giữa trán gã đàn ông đã chết.

“Máy phát bị lộ rồi, phiền quá…..…”

“Ta không còn cách nào khác ngoài tìm kiếm không ngừng à?”

"Đúng. À, nếu ta truy sát ả khắp thành phố này, sẽ có rất ít chỗ ả có thể trốn."

“Dungeon à?”

“Có lẽ ả đã mở một lối ẩn và trốn trong đó chăng? Giờ chắc ả đang trong tình trạng không thể dùng ma lực, nên nếu bất cẩn thì ả sẽ bị Quái vật ăn tươi nuốt sống."

Nói xong, gã anh tóc đỏ cùng thằng em tóc xanh đi đến Controlled Dungeon duy nhất ở Marseille.

Trans: Bican. Edit: _proslimevn

Published: 7:00 11/8/2024. Update: 7:37 11/8/2024

Truyện Chữ Hay