Impossible Game

chương 5: lẽ nào chế độ khó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans & Edit: Bican

Published: 7:26 1/8/2024. Update: 8:02 1/8/2024

Sau khi được Rubert dạy nhiều thứ, cuối cùng tôi cũng quyết định chinh phục Quái vật đầu tiên.

Giờ, Quái vật đầu tiên mà nhân vật chính đánh bại trong thế giới Fantasy là gì?

Đúng, là goblin đấy.

Ủa? "Cũng có Slime mà, làm đúng đi chứ". Nếu những ai nói vầy thì nên đọc Goblin Slayer đi, chơi Dragon Quest nhiều quá rồi. [note61403]

Vì vậy, Quái vật đầu tiên mà tôi phải hạ gục là goblin, nhưng vẻ ngoài nó đáng sợ thật.

Một con goblin thật sự, không phải trên anime, có khuôn mặt xấu xí và nanh sắc nhọn, thật xứng với cái danh "Quái vật".

Tôi đã mong nó sẽ phần nào giống người như nhỏ bé và đi bằng hai chân. Nhưng không, nó chỉ là một Quái vật xấu xí, ghê tởm với làn da màu lá.

"Chuyện gì vậy, Gray? Cậu sợ goblin à?"

Mặt tôi chắc căng lắm mà Rubert cứ nhìn tôi và cười toe toét.

Ông đúng là xấu xa khi dám lấy một đứa trẻ sợ Quái vật ra làm trò cười. Xuống Địa ngục đi.

Tôi cố hết sức để cho Rubert thấy nụ cười trên môi, dù tôi đã chuẩn bị tinh thần với con goblin đáng sợ tay phải cầm dùi cui có thể tấn công bất kỳ lúc nào. Nói thật, tôi sợ lắm, nhưng giờ không thể bỏ cuộc được. [note61404]

"Đừng có xem thường tôi. Tôi không còn là trẻ thơ sợ mấy này đâu."

“Ồ? Hùng hổ ghê. Nếu cậu dấm đài ở đây rồi mùi amoniac toả tùm lum thì có khi người ta nhầm đó là tôi đấy. Lúc đó thì dù Chúa Jesus có tái sinh thì tôi cũng không chịu được nỗi nhục đó đâu.”

“Rubert, đi mà xin lỗi Chúa Jesus rồi tra lại từ điển đi.” [note61405]

Có lẽ Rubert đang cố làm tôi bớt căng thẳng, nhưng mấy cái ông nói ngu quá.

Nếu tôi là người Thiên Chúa giáo thì ông định sao hả?

Khi được tái sinh, tôi quyết định tin Thần là có thật, nhưng không có nghĩa tôi tôn thờ Thần linh. May thật. Nếu tôi là tín đồ, giờ chắc tôi nhào vào chiến với lũ goblin rồi. Và có thể thua.

Trong suốt cuộc trao đổi, con goblin chỉ lặng lẽ quan sát chúng tôi mà không tấn công.

Tốt. Tôi không ghét những con goblin biết đọc không khí đâu. Chắc mấy con này sẽ chờ cô gái phép thuật biến hình xong luôn.

“Tiền bối có lời khuyên nào cho hậu bối lần đầu đối mặt Quái vật không?”

"Không. Nếu cậu chết do goblin thường, thì chết luôn đi. Nhất là chỉ có một con thì còn hơn thế nữa."

Đúng là Hunter kỳ cựu độc ác! Ông không thể nói gì đó hữu ích à?

Dù hơi thất vọng, tôi vẫn kích hoạt khả năng. Một chút ma lực bay khỏi người tôi và bắt đầu thành hình.

“Ngoạn cổ hoài hạp!”

Thứ tôi tạo ra là một cây gậy kim loại. Tôi từng dùng nó trong giải bóng chày ở phố hồi nhỏ.

Gậy kim loại có phải đồ chơi không? Bạn có thể nghĩ vậy nhưng định nghĩa đồ chơi tùy thuộc mỗi người, nên cũng chẳng sai.

Do là gậy dành cho trẻ em nên nó hơi nhỏ. Tuy vậy, nó lại dễ vung và quay. Với một tân binh như tôi, đây là món vũ khí phù hợp.

Khi Rubert thấy gậy bóng chày kim loại tôi tạo ra, ông đã hơi ấn tượng thán phục.

"Ồ, ra cậu là Siêu phàm giả hiện thực hóa. Và tốc độ vật chất hóa của cậu nhanh nực cười."

“Cảm ơn. Nhân tiện, cây gậy này có thể đập chết con goblin đó không?”

“Gray, này phụ thuộc cậu. Cậu biết cường hóa cơ thể không?”

"Có thể."

“Nếu có thể thì không sao. Cứ giết nó theo ý cậu.”

Cùng lắm, nếu tôi sắp bị goblin giết, Rubert sẽ cứu thôi.

Suốt thời gian qua, ông luôn chăm sóc tôi nên tôi nghĩ ông sẽ không bỏ rơi tôi lúc sắp bị Quái vật giết đâu. Chắc vậy ha? Nếu ông ấy làm vậy, có lẽ tôi sẽ mất niềm tin vào con người quá.

Hai tay nắm chặt gậy kim loại và đối mặt tên goblin.

Thật có lỗi với Goblin-kun biết đọc không khí mà chờ đến giờ, nhưng tôi sẽ cho cậu một cú Home run thật lực như Ōtani Shōhei [note61406] nhé. Tất nhiên, cậu là bóng rồi, Goblin! [note61407]

“Gràooooooo!!”

Thấy có thể tấn công rồi, con goblin lao đến tôi và vung mạnh dùi cui trên tay phải.

Trước sát khí và cái mặt dữ tợn của nó, tôi suýt nữa đã bất động. Nhưng nếu giờ dừng lại, thì khó mà sống tiếp.

Luân chuyển ma lực khắp người, tiến hành cường hóa cơ thể để nâng khả năng thể chất lên một bậc.

Tôi bước sang một bên tránh cây gậy đang vung xuống, rồi vung cây gậy kim loại thật mạnh vào phần sau đầu nó.

Binh, rắc.

Âm thanh gậy kim loại đập vào đầu goblin hoà lẫn với tiếng hộp sọ vỡ.

Não và máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả thảm cỏ cùng mùi tanh của huyết và óc xộc vào mũi. [note61408]

Eww, ghê quá.

Tôi nghĩ mình đã quen độ ghê rợn khi chơi game loại bỏ vũ khí sinh học của công ty ảo do tập đoàn nào đó tạo ra. [note61409] Nhưng ngửi thấy mùi máu thật lại cực kì khó chịu.

"Thế nào?"

Dù cảm thấy buồn nôn, tôi vẫn cố hỏi Rubert đang đứng sau khoanh tay và nhìn tôi.

Đã quen nhìn xác goblin, Rubert vừa tiến đến cái xác vừa bình tĩnh gật đầu.

“Không tệ. Có vẻ cậu biết cường hóa cơ thể. Là một tân binh thì vậy là ổn. Thêm nữa, mặt không biến sắc khi thấy xác goblin, Quái vật dạng người, cũng là điểm cộng lớn.”

"Hả? Không biến sắc sao? Giờ tôi thấy mình như muốn ói ngay và luôn."

“Muốn thì ói đi. Lần đầu giết một sinh linh bao giờ cũng khó, dù đó là người cứng cỏi. Trưởng thành giúp ta hiểu giá trị sinh mạng. Những đứa trẻ thơ không cần biết điều này. Bởi chúng có thể ngày càng tàn ác hay thành những kẻ sát nhân tâm thần. Cậu hãy mừng khi mình hiểu giá trị sinh mạng đi.”

“Ông có thấy khó không?”

“Tiếc là không, tôi đã giết người khi còn là một trẻ thơ không biết giá trị sinh mạng.”

Trước quá khứ khó tin của Rubert, tôi chỉ biết tròn mắt.

Mặc dù không nhìn biểu cảm tôi, Rubert vẫn nói tiếp như thể đã thấy.

“Bất ngờ sao? Quá khứ tôi đã xảy ra nhiều chuyện. Nói thật, thằng cha tôi chỉ là tên vô lại. Nhưng đó là chuyện thường gặp khắp nơi. Lúc ấy, tôi chỉ hết sức bảo vệ mẹ và em gái thôi.”

Tôi không biết nói gì nữa.

Rubert dường như cũng chẳng mong tôi đáp lại mà cứ nói một mình.

“Nhớ này. Trên đời có nhiều người cứ giết phức cho xong. Kể cả cậu có hiểu giá trị sinh mạng, lúc cần giết cũng phải giết. Đừng từ bi. Đừng thương hại. Dù đối phương có là trẻ con, nếu cần giết thì phải giết. Sai một lần thì lần tới kẻ thế mạng sẽ là cậu.”

“……..Tôi sẽ nhớ kỹ lời khuyên từ Hunter kỳ cựu vĩ đại.”

Tôi cũng không thể nói gì nữa.

***

“Goblin loại thường”

Quái vật này thuộc chi Goblin, họ bán nhân, có đặc điểm là da màu lá và thân hình nhỏ bé. Tuy nhỏ bé nhưng sức mạnh ngang một người đàn ông trưởng thành. Vũ khí chúng khác nhau tùy theo Dungeon, nhưng nhìn chung thì hình dáng chúng giống nhau. Trí thông minh đa dạng, từ thấp đến cao và có rất nhiều loại goblin. Chỉ riêng mô tả chi Goblin cũng có thể viết một cuốn sách dày bằng từ điển. Hai răng nanh sắc nhọn và ma thạch ở tim (giống tim người) của chúng có thể bán được.

***

Sau cuộc nói chuyện u ám, Rubert trở lại bình thường và dạy tôi nhiều điều.

Ông ấy đã nói tôi những điều hữu ích, như bộ phận có thể bán của goblin và các điểm cần lưu ý với goblin ở Dungeon này. Với tôi, đây là thu hoạch lớn.

Tôi đặc biệt ngạc nhiên khi biết các loại và đặc điểm goblin khác biệt tùy Dungeon.

“Được rồi, đến lúc về rồi. Tôi phải mua ít thuốc lá ở chỗ bà già nữa.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu một mình mất.”

“Hahaha. Khi đến đây một mình, tôi đã gặp nhiều chuyện. Cậu may thật. Cậu có một Hunter kỳ cựu hướng dẫn ở Dungeon đầu tiên của mình.”

Chúng tôi vừa nói vừa rời Dungeon.

Dù vừa rồi còn là đồng bằng thênh thang, nhưng ngay khi qua cổng Dungeon thì cảnh vật liền đổi làm tôi vẫn chưa thể quen được. Tôi nghĩ mình sẽ dần quen nếu trải qua nhiều hơn.

Rubert và tôi đến quầy mua lại do Nhà nước điều hành cạnh Dungeon. Do ở đó không có ai khác nên cũng không cần chờ.

"Ồ? Chẳng phải Rubert đây sao?"

"Yo. Cho bán ít đồ?"

Rubert vừa hỏi vừa ném những viên ma thạch và nanh goblin mà ông đã săn hôm nay lên quầy.

Rubert cư xử khá thô lỗ, nhưng nhân viên lễ tân cũng không phàn nàn. Anh lấy ma thạch và nanh lên rồi nhìn chúng từ nhiều góc để kiểm tra chất lượng.

"Cái này đẹp, nhưng cái này tệ. Có phải nhóc cạnh ông làm không?"

“Đúng, đây là lần đầu cậu ta phân tách Quái vật. Không thể khuyến mãi sao?”

"Lần đầu à? Vậy khuyến mãi thôi. Tôi không muốn hút khô tân Hunter mới vào nghề đâu.”

Nói xong, anh đếm tiền và ném lên quầy.

Nói sao nhỉ, nãy giờ anh ta làm việc qua loa quá. Bộ thế giới này làm vậy là bình thường à?

“Hai set ma thạch và nanh giá 300 Gold. Set của nhóc tệ đến mức đáng giá có 100 Gold, nhưng lần này tôi khuyến mãi. Lần sau, lấy chúng khéo giùm cái.” [note61410]

“Không phải do Hunter kỳ cựu dạy chưa tốt sao.”

“Ê ê, phải lỗi tôi đâu? Này chỉ cần làm quen thôi mà.”

Khi Rubert nhận được tiền thì đưa hết cho tôi.

“Từ mai tự làm nha! Cậu hết là em bé phải bú mẹ rồi.”

"Rubert, đừng có nhắc mẹ nữa, tởm quá. Tôi thấy mình muốn ói nhiều hơn cả lần đầu giết goblin."

Sau một hồi khịa nhè nhẹ, khi sắp rời quầy, Rubert nghiêm mặt lại và cho tôi lời khuyên.

“Cẩn thận đấy. Mặc dù đây là chỗ mua lại do Chính phủ quản lý, nhưng lừa đảo vẫn xảy ra như cơm bữa. Lần này không sao do tôi có ở đó, nhưng tân binh dễ bị gạt lắm. Nhiều kẻ sẽ âm thầm chôm phần cậu, nên cậu phải biết giá cả hợp lý.”

“Thật đáng sợ. Lừa đảo khắp nơi. Nhân tiện, sao ông biết giá cả hợp lý vậy?”

“Tôi sẽ dạy cậu. Nó đổi đôi chút theo từng nước hoặc khu vực, nhưng nhìn chung không quá khác. Tôi sẽ không nói đi nói lại nhiều lần đâu nên cố nhớ nha!”

"Về rồi mới nói được không? Tôi muốn ghi chép lại."

“........Thiệt luôn.”

Không phải sao, nếu đây là điều chỉ được nghe một lần và có thể quên thì thường phải ghi chép lại chứ.

Đặc biệt là nó trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống ta.

Trí nhớ tôi không tốt nên ghi chép là cần thiết.

“À, ngay cả nếu có ai bị thương thì cũng đừng vội mang đến trại xá gần cổng Dungeon nha! Hãy tự mình cõng họ đến bệnh viện đi.”

"Tại sao? Chẳng phải một giây có thể là ranh giới sinh tử sao?"

“Dù có là vậy, cơ bản ở đó cũng chỉ có mấy tên lang băm đến nhờ quan hệ thôi, hơn nữa bọn chúng còn chơi mấy lần.” [note61411]

Tôi nghiêng đầu.

Ông đang nói gì vậy?

Rubert dường như biết được nghi ngờ của tôi và cho tôi thấy mình đã sai cỡ nào.

“Cậu có muốn để đồng đội mình ở một nơi mà phụ nữ được điều trị bị hiếp không? Chưa kể, chúng còn tính phí cắt cổ cho tân binh và gọi sơ cứu cơ bản ai cũng biết là điều trị. Thật khủng khiếp.”

“Hả? Chúng mà là tổ chức công cộng của Chính phủ à?”

Dù Nhà nước có quản lý thế nào, thì sao có thể bỏ qua những hành vi man rợ vậy được.

“Tôi chưa nói cậu sao? Chỉ có những kẻ cặn bã có quan hệ mới được vào. Tổng thống nước này là một người tốt và coi trọng Hunter, nhưng không đồng nghĩa người dưới trướng ông đều như vậy. Thực tế, Hunter bị chúng xem là lao động xài một lần. Đó là lý do chúng thường đẩy rác cho ta.”

“Không phải quá tệ rồi sao. Chúng không bị cảnh sát bắt giữ à?

“Người có quan hệ thường tương đối quyền lực. Chủ yếu là ba mẹ chúng. Hầu hết mọi chuyện đều bị che đậy và chôn vùi trong bóng tối. Nếu cậu dính líu quá nhiều, một số 'tai nạn đáng tiếc' sẽ xảy ra.”

Đây chẳng phải là ám sát sao?

Tình hình an ninh tệ hơn tôi tưởng. Nếu FR, nơi được cho là an toàn mà còn như vậy thì các nước khác chắc còn tệ hơn.

Không vui đâu.

Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười và nói.

"Đúng là lũ khốn nạn! Thối nát hết rồi."

“Phải. Quán bar nơi toàn người xỉn với ói tùm lum còn có mùi dễ chịu hơn.”

Thế giới này lẽ nào chế độ khó hơn tôi tưởng.

Trans & Edit: Bican

Published: 7:26 1/8/2024. Update: 8:02 1/8/2024

Truyện Chữ Hay