Impossible Game

chương 3: mùi vị thuốc lá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans & Edit: Bican

Published: 9:00 19/7/2024. Update: 9:59 27/7/2024

Do tôi mới đến Thủ đô này nên ông Rubert đã làm hướng dẫn viên của riêng tôi. (Bối cảnh ấy mà.) Ông còn tốt đến mức dẫn tôi đi thăm thú đó đây từ khi tôi đến nơi.

Thực ra nơi này không phải Thủ đô, nên nói “đến thủ đô” nghe hơi kì, cái này đại khái như mới từ quê lên phố ấy.

Ông ấy đã đưa tôi đến tất cả tiệm chuyên dụng cho Hunter dưới hạng C. Có nơi bán áo giáp cũ với một số cái tốt thật sự [note60882]. Và gần đây thậm chí còn bán potion [note60883] hồi máu làm từ thảo dược từ Dungeon.

Rubert giống một chuyên gia về những thứ thiết yếu cho Hunter khi dẫn tôi đi khắp nơi và đánh giá từng chỗ một như pro.

Thêm nữa, ông còn có quan hệ ở mọi nơi khi ông không ngừng trò chuyện với mọi người, dù đó là nhân viên hay khách hàng.

Nhờ ông mà tôi đã quen được với vài Hunter, có những người trong số họ thậm chí còn nói: “Nếu cần giúp đỡ, cứ gọi tôi,” và đưa cho tôi các potion rẻ tiền. Hầu hết người tôi gặp đều khá cool ngầu và dễ gần.

Ở thế giới này, khi đến tuổi 15 thì ta đã được xem là người lớn.

Có vẻ một phần do tôi vừa trưởng thành mà tôi có thể dễ dàng nhận thiện cảm từ các Hunter khác. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân chính khiến người khác thích tôi là nhờ Rubert.

Trong khi trải qua sự đồng cảm ấm lòng, tôi cũng học được mặt tối thế giới này.

FR là một trong những nước an toàn nhất ở đây. Nhưng ngay cả vậy, ta cũng phải tiếp xúc thế giới ngầm để hoàn thành công việc.

Kể cả ở những nơi tương đối an toàn như Nhật Bản, vẫn có các tổ chức tội phạm như Yakuza. Vì vậy, tôi đoán dù ta có đi đâu thì sẽ luôn có các tổ chức mờ ám. Ở đây, đó là Mafia.

Chúng thường để yên cho người dân và Hunter bình thường trừ khi chỗ chúng bị quấy rối. Rồi chúng sẽ tiếp cận như những con mãng xà, không ngừng săn đuổi đến khi bắt được để làm gương.

Tôi cũng được cảnh báo là không được gây sự, nhưng đời nào tôi làm thế. Tôi cũng quý mạng mình mà. [note60884]

Ngoài ra, Mafia cũng bảo kê các băng nhóm nữa.

Những băng đảng ở đây giống các “băng nhóm quái xế” ở Nhật Bản (ngày nay thường gọi là "chinkōzoku"). Chúng gây rối trong lãnh thổ Mafia và đổi lại phải trả tiền bảo kê. Không giống Mafia, những băng nhóm này không ngại gây hấn người thường, nên ta phải cẩn thận. [note60885]

Vì vậy, ngay cả ta không muốn động tới họ thì ta cũng phải làm vậy. Thực tế Rubert đã vài lần bị bắt, và có tin đồn rằng ông ấy đã hạ hết bọn chúng và chôn chúng trong Dungeon. Thật đáng sợ.

Bạn nghĩ nếu bạn nghiền nát các băng đảng thì Mafia sẽ truy đuổi bạn? Nhưng có vẻ quan hệ ở đây khá lạnh nhạt; họ không xen vào chuyện người khác. Mafia chủ yếu tuân theo Chính sách không can thiệp trừ khi họ bị ảnh hưởng trực tiếp.

Khi bị tấn công, các Hunter thường đánh lại không thương tiếc. Các băng nhóm không muốn đụng chạm Hunter, trừ khi chúng cực kỳ ngu. Tuy nhiên, biết Rubert gặp rắc rối làm tôi thấy không thoải mái.

“Rồi, thế là xong. Nếu cậu định sống ở thành phố này dưới tư cách một Hunter, thì điều này sẽ có tác dụng đây. Tôi mừng khi ta đã xong việc ngay buổi sáng.”

“Cảm ơn ông. Tôi sẽ gặp khó nếu chỉ một mình mất.”

“Haha, đừng lo. Mọi chuyện ổn thôi. Sống một mình ở thành phố này khi còn trẻ là không dễ. Những người mới đến như cậu dễ thành mồi cho mấy băng đảng và Mafia. Có thể cậu sẽ bị cuốn vào mớ rắc rối nào đó. Hãy cẩn thận. Nguy quá, cứ việc nói tên tôi. Mà cậu đói chưa?”

"Đói muốn chết."

Hiện giờ đã là trưa. Mặt trời đã lên cao, bụng ai cũng cồn cào.

Dĩ nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi đã bỏ bữa sáng, bận bịu với đủ nhiệm vụ và chuyện linh tinh lúc sáng. Là người một ngày ăn ba bữa, tôi thấy nhịn ăn sáng khá khó chịu.

“Được, ta đến chỗ yêu thích của tôi đi. Vài món họ phục vụ ngon nhỏ dãi.”

“Quào, nghe thú vị ấy. Nhiêu tiền?"

“Chỗ này rẻ, phục vụ nhanh và ngon dã man. Thêm nữa, khẩu phần ăn họ phục vụ còn thịnh soạn, nên đây là nơi rất được lòng Hunter và người thường.”

À, đây cơ bản là đồ ăn nhanh.

Có thể là một điểm bán đồ ăn nhanh như quầy ramen. Nhưng nếu bạn hỏi phần ăn nhiều cỡ nào thì khó trả lời là nhiều.

Tôi theo Rubert khi ông bắt đầu dẫn trước. Không biết thế giới này có đồ ăn nhanh nào?

***

“Mafia”

Một tổ chức ngầm chuyên thực hiện mọi loại tội ác để kiếm tiền. Dù không nhắm vào người thường, nhưng nếu nắm được điểm yếu ai, chúng sẽ lợi dụng để đe dọa, buộc họ tham gia các hoạt động phạm tội. Những tổ chức lớn thậm chí còn có quan hệ với Chính phủ, đủ ảnh hưởng để điều khiển những người quyền lực. Chúng thường làm bảo kê cho các băng nhóm tội phạm, nhưng chúng trực tiếp ra mặt giúp đỡ những băng nhóm này khi gặp rắc rối là rất hiếm. Vì vậy, gọi chúng là 'bảo kê' có vẻ không chính xác lắm.

***

Rubert dẫn tôi đến một quán gà, nơi một ông lão hơi mũm mĩm với mái tóc trắng đang cười tươi. Tóm lại, nó là KOC (KenOkey Fried Chicken).

Nơi này nhộn nhịp người qua lại, từ bé đến lớn, mặc đủ loại trang phục, từ những Hunter trang bị đầy đủ đến các doanh nhân mặc vest và những bà nội trợ.

Ừm, cũng không có gì ngạc nhiên khi ông già ấy sinh ra vào thập niên 90 thế kỷ XIX, xét theo thế giới này. Nhưng kiểu ta sẽ quên mất mình đang ở thế giới khác khi thấy những tòa nhà quen thuộc này.

Đúng là Fantasy hiện đại sẽ hợp hơn. Đến tận bây giờ tôi vẫn cảm giác mình ở một thế giới khác, nhưng việc biết những chỗ thân thuộc đã khiến nó giống Fantasy hiện đại hơn.

Rubert thấy tôi bối rối chằm chằm vào quán thì bắt đầu cười ha hả và vỗ vai tôi, như thể đã hiểu nhầm gì đó.

“Hahaha!! Cái này làm cậu bất ngờ hả?! Đúng là hiếm khi thấy nhiều người xếp hàng cỡ này!”

"Hở? À phải, đông thật,”

“Ở ngoại ô, cậu không thấy nhiều người đến vậy! Và để tôi cho cậu biết, món gà ở đây ngon tuyệt! Thử một lần là mê ngay!! Nếu Chúa Giê-su còn sống, chắc chắn ngài sẽ thêm món này vào Kinh thánh: 'Món gà này có hương vị ngon ngang ma túy'. Nó ngon khó cưỡng luôn, nên cậu hãy thưởng thức đi.”

Đừng có đùa vậy chứ!

Đây là trò đùa kiểu Mỹ [note60887] à? Tôi có nên chơi cùng không? Mặc dù chúng tôi đang ở FR đó.

Trong khi tôi lúng túng không biết phản ứng thế nào thì Rubert đã thản nhiên khoác vai tôi và bước vào hàng.

Hàng người này khá dài, nhưng với nhiều thu ngân và ai ai cũng di chuyển nhanh chóng, chắc việc chờ cũng không quá lâu.

“Ngon lắm luôn. Lần đầu tôi thử khi đến đây, tôi như muốn bùng nổ. Tôi cảm thấy những bữa mẹ tôi nấu từ trước giờ ăn như c*t.” [note60888] [note60889]

“Mẹ ông sẽ khóc đấy. Và đừng có nói mấy cái lỗ đó trước bữa ăn giùm cái. Nghe bẩn quá.” [note60890]

“A, lỗi tôi lỗi tôi.”

Rubert vừa nói vừa cười và vỗ lưng tôi.

Thái độ Rubert đột ngột thay đổi ngay khi tôi vừa nói về đồ ăn.

Ổng như muốn sống chết để xem bằng được phản ứng tôi khi là một người mới đến.

Nhưng tôi từng ăn nó rồi… Mùi vị có thể khác do ở thế giới và nước khác, nhưng tôi không nghĩ nó khác với những gì tôi tưởng tượng mấy.

Nhìn gà người ta ăn, tôi thấy từ hình dáng đến màu sắc nó đều tương tự.

Nhân tiện, nếu đã có KOC thì liệu thế giới này có chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh nổi tiếng toàn cầu ấy không?

“Này, Rubert. Ông có biết McDonald's không?"

"Ồ? Tôi biết. Lần sau tôi sẽ đưa cậu đến đó.”

Có kìa. Mac có ở thế giới này.

Chỗ đó được thành lập vào thập niên 40 thế kỷ XX nên chẳng bất ngờ gì nếu nó cũng ở thế giới này.

Tôi không thể ăn đồ Nhật, nhưng thật biết ơn khi vẫn có thể ăn những thứ tôi từng ăn kiếp trước.

…Có lẽ cũng có cơm hay nước tương nữa. Chắc lúc nào đó tôi nên thử tìm chúng.

Vài phút nữa, sẽ đến lượt chúng tôi. Với tỷ lệ doanh thu cao thế này, những người xếp hàng trước đã mua xong.

Rubert, sau khi mua món ông muốn, ông trả luôn cho phần tôi.

“Cậu mới đến ha? Chắc chưa có tiền phải không? Thấy cậu xin tiền thì tội quá nên lần này tôi sẽ đãi cậu ăn trưa.”

Ông nói với nụ cười ông chú cool ngầu. Mà tôi cảm thấy ông cool thật. [note60891]

Tôi có đủ tiền để sống yên ổn khoảng hai năm, nhưng tiết kiệm chẳng bao giờ là thừa. Nghĩ lại thì đây cơ bản là lần đầu tiên tôi sống một mình.

Rubert có lẽ cũng từ quê lên phố giống tôi nên có thể ông thấy một chút con người mình ngày xưa khi nhìn tôi.

Với suy nghĩ như vậy, tôi biết ơn chấp nhận lòng tốt Rubert và tìm một chỗ trống trong khu ăn uống để ăn thử món gà đầu tiên của tôi ở thế giới này.

Ừm… đây là KOC giống ở Nhật thôi.

Tôi thấy tiếc cho Rubert khi ông đã mong chờ phản ứng của tôi. Nhưng nó chỉ là hương vị quen thuộc mà tôi đã ăn nhiều lần.

Thấy phản ứng tôi không như kỳ vọng, Rubert lắc đầu thất vọng, thở dài và nhún vai.

"Hửm? Đây không phải phản ứng ông mong đợi sao?”

“Mùi vị này hoài niệm thật. Thay vì ngạc nhiên về độ ngon thì tôi lại bất ngờ với cái hương vị quen thuộc hơn. Hay ông tưởng tôi sẽ nước mắt nước mũi chảy tèm lem rồi đọc Kinh Thánh?”

“Chắc rồi, tôi muốn thấy ngay lúc này.”

“........”

Đừng có cười mỉa khi nói vậy chứ.

“Dù sao thì nó hoài niệm nhỉ? Nó giống hương vị quê hương cậu phải không?”

“Phải, kiểu kiểu vậy. Nó y như mùi vị quê nhà mà tôi sẽ mãi không thể quay về.”

"Tốt. Khi nào cậu nhớ nhà, cứ đến đây. Vậy, Gray, cậu có ước mơ nào chưa?”

Lúc tôi nói điều đó, Rubert nhanh chóng đổi chủ đề như ông cảm nhận được đây là một bãi mìn.

Có lẽ nhờ sống nhiều năm mà Rubert khá giỏi trong cảm nhận những quả mìn ngầm.

Tôi cũng biết quả nào nên dẫm, quả nào cần tránh. Nhờ diễn xuất có phần u ám, tôi đã khiến người khác nghĩ mình có một quá khứ não nề. Ôi, thật hoàn hảo.

Khi nghe điều này, có lẽ ông sẽ không hỏi nhiều về chuyện quê hương tôi nữa đâu.

Mà cũng không sai khi nói đó là quê hương tôi không thể trở về.

“Ước mơ sao? Tôi nghĩ ông có thể gọi đây là mục tiêu hơn. Tôi muốn chinh phục ‘Five Great Dungeons’.”

"Ồ? Mục tiêu tham vọng đấy. Cậu có biết tại sao chúng được mệnh danh là bất khả chinh phục không?”

"Tôi biết. Nhưng tôi phải làm thôi. Đó là lý do tôi ở đây.”

“?”

Trước phát ngôn đầy ẩn ý đó, Rubert bối rối nhưng cũng không hỏi thêm. Có vẻ ông thấy hỏi thêm sẽ rắc rối như lần trước.

Rubert liền cắn và ngấu nghiến hết gà trong tay rồi rút từ túi ra hai điếu thuốc.

“Tôi không hút thuốc, tôi mới 16 tuổi thôi.”

“Nếu cậu 16 tuổi thì là người lớn rồi. Tuổi đó thì hút thuốc là hợp pháp mà. Để tôi dạy cậu một điều hữu ích khi thách thức ‘Five Great Dungeons’ nha chàng trai dũng cảm. Dungeon là nơi đầy bất an. Hút thuốc có thể giúp cậu ổn định tinh thần và giảm căng thẳng. Mà quanh đó cũng chẳng có gì giải trí nên cần phải có gì đó cho cậu có thể tận hưởng một mình và không chiếm nhiều không gian.”

“Mùi thì sao? Không phải mũi Quái vật rất thính sao?”

“Đúng. Nhưng thuốc lá thường tỏa ra mùi Quái vật ghét. Nhờ kết quả nhiều năm nghiên cứu ấy. Nhưng cũng có một số Quái vật nhớ mùi này rồi đi ăn thịt người, mà loại đó hiếm gặp lắm.”

“Tiện thật nha.”

Nếu một chiến binh kỳ cựu như Rubert đã nói vậy thì đành phải nghe thôi.

Tôi ngoan ngoãn nhận điếu thuốc từ Rubert và để ông châm lửa cho.

Thật ngạc nhiên khi có một chiếc bật lửa cổ xưa như vậy trong một thế giới mà ma đạo cụ đã tân tiến. Nhưng tôi thấy điều này như tăng thêm sức hút trong bối cảnh Fantasty hiện đại.

Hút một hơi, tôi cảm thấy một cảm giác lành lạnh tựa bạc hà xộc lên mũi.

Vậy ra thuốc lá bạc hà [note60892] là thế này. Tôi nhớ tôi từng đọc nó khi tôi mắc hội chứng cấp hai… Mà giờ tôi cũng hết chuuni đâu. [note61218]

“Haha, cậu có vẻ thích hút thuốc hơn ăn gà ha. Giờ mặt cậu đẹp trai hơn rồi đấy.”

“Lo việc ông đi.”

Họ nói ta có thể ho hoặc nghẹt thở khi lần đầu hút thuốc, nhưng phổi tôi dường như xử lý khá tốt mà không gặp trở ngại nào.

Rubert lục túi mình và ném tôi một bao thuốc lá khác.

“Nếu cậu định mua thuốc lá thì cứ rời căn hộ rồi rẽ phải, chỗ đó có một bà già chuyên về hàng này. Giờ muốn tạt qua không? Cậu cũng cần mua bật lửa nữa.”

Thế là hôm ấy, tôi đã biết được mùi vị thuốc lá.

***

“Thuốc lá”

Ở thế giới này, đây là loại thảo dược còn dùng để xua đuổi Quái vật. Mặc dù gây nghiện nhưng vì có tính ứng dụng nên có thể nó còn tốt hơn thuốc lá ở Trái đất.

Trans & Edit: Bican

Published: 9:00 19/7/2024. Update: 9:59 27/7/2024

Truyện Chữ Hay