Impossible Game

chương 2: hunter kỳ cựu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans & Edit: Bican

Cảm ơn vì cái trò chơi này nhé, tuy là tôi đã bị chiếu bí ngay lập tức rồi.

Việc này giống như việc chơi một ván bài Disruption (đột phá) khó trong cái trò card game (đánh bài) HA ☆ NA ☆ SE đó mà chẳng rút được bất kỳ lá Disruption nào.[note60732]

Hả? Bạn nói là đó là lỗi của tôi khi không có bất kỳ lá Disruption nào trong tay khi khởi đầu ấy hả? Thôi nào, cho tôi nghỉ ngơi chút đi chứ. Sao mà

có cách nào để tôi có thể định trước là mình sẽ rút trúng những lá gì ở mỗi lượt chứ.

Chắc chắn là rõ ràng Thần có lẽ không thể ban cho tôi khả năng cheat nào.

Ông ta chỉ ban cho tôi mỗi cái kỹ năng thông hiểu ngôn ngữ này, nhưng không đồng nghĩa chỉ nhờ cái kỹ năng này mà ổng sẽ làm cho năng lực cốt yếu của tôi trở nên siêu mạnh được. Đúng là cái mức độ xui xẻo này làm con người ta phải nản lòng mà.

Giờ hãy quan sát lại những khả năng của tôi nào.

“Nostalgic Toy box” (Hộp đồ chơi cổ xưa)

Vì vậy, khả năng của tôi về cơ bản là sức mạnh hiện thực hoá đồ chơi mà tôi đã chơi cho đến khi hết Tiểu học, yêu cầu phải sử dụng một ít ma thuật.

Phải, tôi đã kiểm tra xong xuôi rồi. Đối thủ của tôi đã ra tất cả bốn lá Disruption ngay lập tức, và bài trong tay tôi thì như cái xác tàu.

Dựa vào thường thức được ông lớn nào đó trên trời cao truyền vào, khả năng này thuộc loại sức mạnh hiện thực hoá.

Giờ hãy xem kỹ năng này giống như khả năng của Nen đến từ cái bộ manga nào đó, người thật sự yêu Hiatus sâu đậm. Ma thuật là nhiên liệu cần thiết để kích hoạt khả năng, y chang Nen.

Với sức mạnh này, tôi có thể tăng các khả năng cơ thể mình đến mức điên rồ hoặc thậm chí chuyển hoá nó thành một loại năng lượng đặc biệt gì đó gọi là “ki” để boost sức mạnh của tôi hơn nữa. Nhưng hãy đối mặt với vấn đề nào, tôi chỉ là một đứa nhóc cấp ba bình thường mà bạn hay bắt gặp, cũng chẳng phải là bậc thầy võ thuật hay gì. Tôi cũng không có tài năng về chiến đấu.

Hồi còn là một thằng nhóc, tôi đã thử qua đủ các thứ khác nhau , nhưng ngoài chơi game và một ít ngón mưu mẹo qua bàn tay tôi (hand trick), thì tôi còn khá là bình thường trong những khoản khác.

Kiểu chỉ vừa đủ xài, chứ sẽ không bao giờ đủ để thành trùm. Dạng tôi là một người biết làm mọi thứ điển hình mà bạn biết, chứ chẳng phải master về thứ gì cả. (Jack of all trades, master of none)[note60733]

“Rồi làm kiểu f*ck gì để tôi có thể chinh phục được “Five Great Dungeons” với cái khả năng này hả?”

Cái ông Thần đó đã đặt việc chinh phục “Five Great Dungeons” trong cái danh sách nhiệm vụ cần làm của tôi đấy.

Mặc dù ông Thần đó kiểu như, “Hãy sống một đời tự do theo cách cậu muốn”,

tôi mong rằng ông ta vẫn nhớ là tại sao ổng lại ném tôi đến cái thế giới khác này.

"Chúc mừng! Cậu đã được chọn để tham gia trò chơi thiêng liêng của bọn ta!

Tôi đã bị liệt vào cái “Trò chơi”, nghĩa là họ chỉ xem cái cách tôi sống ra sao, và cái ông Thần đó muốn tôi hãy sống sao mà có thể làm cho ổng giải trí.

Một trong những mục tiêu mà họ đã đề ra cho tôi chính là chinh phục “Five Great Dungeons”.

Họ chả có chỉ cho tôi cái cách nào để làm việc đó, nên tôi nghĩ việc chiêu mộ đồng đội hoặc bất cứ điều gì sẽ ổn thôi, nhưng trực tiếp từ bỏ việc chinh phục thì sao? Việc đó khá là đáng sợ đấy.

Ý của tôi là đối thủ lúc đấy sẽ là Thần linh. Nếu ông ta muốn, ổng có thể trừng phạt tôi do chỉ sống một cuộc sống tầm thường bằng cách nổi một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Tôi khá chắc đây là cách chết đáng sợ và đau đớn hơn nhiều so với việc chết bình thường.

“Thôi thì tôi nghĩ mình phải bắt đầu nổ súng thôi.”

Giờ hãy bàn về nó nào, con người ta biết khi nào thì nên ném cái khăn. Đôi khi, thật dễ dàng khi chỉ nói rằng, “Ừ thì nếu tôi chết thì tôi chết thôi”, và tiếp tục bước tiếp.

Việc sống theo phương châm “Cả cuộc sống này cũng chỉ là giết thời gian thôi” (Life is all about killing time), không phải là cách sống của tôi. Sao ta không giết một chút thời gian này bằng cách chinh phục các Dungeon khó nhằn nhất thế giới chứ?

Con khỉ mà tôi tạo ra qua bàn tay tôi cứ đập hai chiếc chiêng của nó như muốn cổ vũ tinh thần tôi vậy.

Mày đấy, khi tao nhìn gần, cái mặt của mày cứ đáng sợ kiểu gì ấy.

***

Vậy nên, sau khi kiểm tra qua sức mạnh của mình một chút, tôi quyết định ra ngoài và quan sát đường phố cũng như cảm nhận thế giới này.

Tôi còn vài ngày thực phẩm được dự trữ trong cái thứ trông giống như cái tủ lạnh, nhưng một khi thực phẩm cạn kiệt, tôi cũng sẽ phải đi mua sắm mà thôi. Phải hoà mình vào cái không khí chốn thành thị này và tìm hiểu về các cơ sở hạ tầng thiết yếu và những quy tắc bất thành văn của cái cuộc sống thường ngày này.

“Quào, mình như cảm nhận được có cái gì đó rất là tương lai gần đây!”

Tôi rất là ấn tượng khi thấy cánh cửa đằng sau tôi nó tự động đóng lại nhờ vào phép thuật của tôi khi tôi ra khỏi phòng.

Có vẻ như trong cái thế giới tương lai này, họ đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về ma thuật để phát triển và cải tiến nhiều loại máy móc được gọi là “công cụ ma thuật” (Magic tool) dựa vào các tính chất của ma thuật.

Một trong những đặc điểm của ma thuật chính là “Ma thuật của mỗi người có một bước sóng riêng biệt”.

Như đã nói, ma thuật của mỗi người có một bước sóng độc nhất, vì vậy ngay cả khi ta có tìm cả thế giới này thì ta cũng không thể tìm một người có cùng bước sóng với ta được. Bạn biết mà, cái này y như dấu vân tay vậy?

Tại đây trên cái Trái Đất song song này, người ta đã tạo ra những công cụ ma thuật chỉ để phản ứng với các bước sóng đặc biệt này, xem chúng như những dấu ấn riêng.

Lấy cái cánh cửa này làm ví dụ nha.

Khi ta đăng ký ma thuật của mình, và nó sẽ phản ứng với ma thuật đó để tự mở và đóng lại. Các quyền lợi thường được trao cho người sống trong phòng, nhưng ta cũng có thể đăng ký cho bạn bè hay người yêu của mình để họ cũng có thể mở cửa nữa.

Ở kiếp trước, người ta cũng đã có những cách mở khoá cửa qua quét vân tay hay quét võng mạc, nhưng nó không được trơn tru như thế này, và cách làm giả bước sóng cũng khó hơn.

Họ nói rằng việc mô phỏng lại bước sóng ma thuật là vô cùng khó khăn và cần độ chính xác cao. Tôi chỉ biết những gì tôi đã được truyền vào, vì vậy tôi không phải là một chuyên gia, nhưng rõ ràng, các bước sóng khác nhau về chiều dài và kích thước, và tổ hợp của chúng là vô hạn.

Việc cố gắng tìm một đáp án đúng trong vô vàn thứ? Đúng vậy, điều đó không chỉ khó mà còn gần như bất khả thi. Những bước sóng ma thuật của nhân loại thì đặc biệt phức tạp và việc mô phỏng lại chúng được cho là không thể với công nghệ hiện nay.

Chà, từ khi các bước sóng ma thuật được quản lý bởi các quốc gia thì việc đánh cắp chúng có thể dẫn đến đủ mọi loại tội ác, y như kiếp trước của chúng ta ấy.

“Ồ, cậu có phải người mới chuyển đến hôm qua đúng không?”

Khi tôi vừa rời khỏi nhà thì có một người đàn ông với mái tóc xám cũng bước ra và bắt chuyện với tôi.

Đây chắc chắn là hàng xóm kế bên trái của tôi.

Ông ta là một người có thân hình vạm vỡ với bộ râu quai nón. Mái tóc trắng của ông ta

được vuốt ngược ra sau và ông cũng khá là rám nắng. Ông ta trông thì cứng rắn đấy nhưng không đáng sợ đến mức khiến lũ nhóc phải bật khóc. Trên mặt ông có vài vết sẹo nhỏ, tạo cảm giác như ông ta là một chiến binh dày dạn.

Nhân tiện, dựa theo những người khác thì tôi đã chuyển đến căn hộ này vào hôm qua. Có khả năng thay đổi ký ức của nhiều người, mà dù chỉ một chút, đây chỉ có thể chính là sức mạnh của một vị thần mà thôi.

Vì ông cũng đã nói chuyện với tôi nên tôi cũng phải giới thiệu ngắn gọn nhỉ.

"Rất hân hạnh khi được gặp ông. Con là, ừm, Ry ──── Grey. Mới chuyển đến hôm qua, là tân Hunter mới vào nghề ạ.”

Vãi, suýt chút nữa tôi đã nói nhầm tên kiếp trước của mình rồi.

Trong một thế giới mà chẳng có người Nhật thực thụ nào, việc có một cái tên Nhật Bản thì chỉ gây ra những thu hút chú ý khó chịu. Thêm vào đó, tên Hunter của tôi là “Grey” đã được Thần đặt cho tôi dựa theo chữ Kanji được dùng trong tên tôi.

Được Chúa đặt tên làm cho tôi cảm giác mình quả là may mắn, nhưng tôi không có đức tin tôn giáo nào cả, vì vậy tôi chỉ kiểu, "Hừm, vậy là mình sẽ sống với cái tên này hửm?"

Tập làm quen với cái tên này sẽ rắc rối lắm đây.

Ông ta ấn tượng với cách chào hỏi lịch sự của tôi, mỉm cười và đưa tay phải ra như thể ông ấn tượng với điều đó.

“Ngày nay, nhiều người trẻ thật chẳng biết cách cư xử, nhưng cậu có vẻ khác đấy. Tôi là Rubert Gaddem. Cứ gọi tôi là Rubert, tân binh.”

“Rubert-san? Con không được giỏi về khoản nhớ tên ấy nên đôi khi con có thể bị nhầm lẫn ấy. Con sẽ vô cùng cảm kích nếu anh có thể bỏ qua điều ấy ạ.”

Tôi đã bắt tay phải của ông, và Rubert, người có vẻ không hợp với vẻ ngoài cứng cỏi của mình chút nào, mỉm cười ấm áp.

“Tôi thích khiếu hài hước của cậu đấy! Cấp bậc Hunter của cậu là gì?

“Con hạng E ạ.”

“À, vậy thì vẫn là tân binh. Cậu trông thật sự non nớt khi ra khỏi cổng đấy.”

Trong thế giới này, những Hunter dấn thân vào Dungeon có “hạng” (rank) khác nhau.

Bắt đầu từ hạng E ở dưới cùng, sau đó là D, C, B, A và cuối cùng là hạng S. Các Hunter hạng S đứng đầu, đại diện cho đỉnh cao của những Hunter trên toàn thế giới.

Thứ hạng dựa trên thành tích tích lũy và nếu ta thực hiện các biện pháp phòng ngừa an toàn thích hợp khi vào Dungeon, ta có thể đạt tới hạng C.

Tuy nhiên, sau hạng C, chỉ đi sâu vào Dungeon cũng không nâng được thứ hạng của ta.

Đối với hạng B và trở lên, Hunter cần phải vượt qua nhiều bài kiểm tra khác nhau. Vì yêu cầu về thành tích cao hơn nhiều nên số lượng Hunter giảm đáng kể.

Hơn nữa, sức mạnh trở nên rất quan trọng, vì vậy ở thế giới này, người ta thường coi hạng C là trung cấp và hạng B trở lên là kỳ cựu.

“Vậy còn ông thì sao, Rubert?”

“Tôi hạng B. À, và bỏ qua ba cái lễ nghi đi. Cứ gọi tôi là Rubert. Hãy để tôi cho cậu một lời khuyên đơn giản nha, tân binh. Đừng bao giờ đánh giá thấp Hunter chuyên nghiệp. Không quan trọng đối thủ của cậu trông mạnh mẽ như thế nào hay họ đang cầm một chiếc cưa máy đang nhỏ giọt máu như Jason Voorhees vào thứ sáu ngày 13. Đừng bao giờ tỏ ra yếu đuối. Tôn trọng tiền bối là điều quan trọng, nhưng một khi cậu bị đánh giá thấp, thì nó đã game over (Trò chơi đã kết thúc) rồi. Cậu sẽ có một kết cục là bị hút khô đến tận xương tuỷ và một cây dùi cui của golbin cắm vào ass (mông) đấy.”[note60734]

Ông là một tay xã hội đen đến từ một thế giới khác hay gì đó à?

Tôi đã được biết rằng các Hunter, những người có công việc liên quan đến chiến đấu, có xu hướng bạo lực, nhưng tôi không ngờ họ lại dữ dội đến thế này.

Đánh giá thấp họ là cách chắc chắn khiến ta gặp rắc rối. Điều này đúng ở bất kỳ thế giới nào, nhưng cái này có vẻ đặc biệt rõ rệt ở đây. Đặc biệt nếu ta sẽ trở thành một Hunter.

Là một người Nhật, thế giới này có vẻ hơi khó nhằn cho tôi đấy. Tôi không thể cứ thay đổi cách suy nghĩ 16 năm của mình một cách dễ dàng như vậy được.

Ngoài ra, thế giới này cũng có bộ phim “Thứ Sáu ngày 13” (Friday the 13th) nữa à?[note60736] Tôi tưởng bộ phim đó chỉ được công chiếu vào thập niên 80 của thế kỷ XX thôi chứ, nhưng có thể ở thế giới này thì khác. Ý tôi là, nơi đây đã diễn ra First Dungeon Conflict vào năm 1972.

Thôi, tôi sẽ ngừng việc nghĩ quá nhiều về cái này. Cứ nghĩ về các thế giới song song thế này sẽ chỉ tổ khiến ta điên đầu và chẳng đưa ta đến đâu cả.

"Em hiểu rồi. Em sẽ cẩn thận ạ,” tôi đáp lại Rubert, người đã cho tôi lời khuyên với lối diễn đạt được phối trộn với phong cách phương Tây và thế giới khác. Có lẽ từ giờ trở đi, tốt nhất tôi không nên tỏ ra tự mãn nữa. Đôi khi, sẽ thông minh hơn nếu ta giữ vững lập trường của ta và đấm thẳng tay hơn là chỉ cúi đầu và đón nhận. Văn hóa Nhật Bản có thể cản trở tôi khi làm vầy.

Tôi không nghĩ mình phù hợp làm Hunter đâu, nhưng nếu không làm, tôi sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của thần thánh. Kể cả nếu điều đó đồng nghĩa với việc bị golbin nhét cả cây dùi cui vào mông, tôi vẫn phải làm.

“Dù sao thì cậu cũng có một gương mặt hiếm gặp ở đây đấy. Ba mẹ cậu có phải người Trung Quốc không?”

“Con xin lỗi, nhưng con cũng không biết nữa. Con bị mồ côi ạ.”

Tôi đã nói dối ngay lập tức. Sẽ thuận tiện hơn khi nói rằng tôi không biết bố mẹ mình, và họ đều là người Nhật thực thụ.

Tôi chưa từng thấy ai có ngoại hình CN ở cái thế giới này nên khó mà nói được, nhưng nếu việc này khớp với những gì tôi tưởng tượng thì đây sẽ là một lời phản hồi chết người a.[note60737]

Nếu có ai đó chỉ ra điều này thì nó sẽ trở nên rắc rối lắm, nên cứ bám theo câu chuyện “không biết bố mẹ mình” thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Phù. Chắc tôi phải chuẩn bị trước để khi có ai đó nói chuyện với tôi ở ngoài.

Hiện tại, tôi chỉ cần vượt qua tình huống này thôi, nhưng sau này, tôi nên nghĩ ra một cái kịch bản chi tiết hơn. Thông thường, việc nói “không biết” hay “không thể nói” và đóng vai một người không nhớ về quá khứ của họ luôn có tác dụng theo cách nào đấy.

Khi Rubert nghe lời phản hồi của tôi, ông đã trở nên đau xót và gật đầu nhè nhẹ như thể hiện sự đồng cảm của mình.

"Tôi tệ quá. Câu hỏi này rõ ràng là quá tọc mạch mà.”

“Không sao đâu ông. Dù sao thì con cũng không nhớ được rằng ba mẹ mình trông như thế nào nữa.”

Thực ra là tôi có nhớ chứ, nhưng hãy giả vờ như mình không nhớ đi. Con xin lỗi ba mẹ.

Thử nghĩ xem, ở thế giới khác, liệu bố mẹ có đau buồn trước cái chết của tôi không? Tôi không biết nữa. Gia đình chúng tôi hơi khác với các gia đình ấm áp bình thường.

Cả hai bọn họ đều là những người sống vì sở thích của mình. Mặc dù họ không có cùng sở thích nhưng tôi vẫn thắc mắc là tại sao họ lại kết hôn với nhau chứ.

“Thật nhẹ nhõm khi nghe cậu nói vậy đấy… Đúng vậy. Xin lỗi nha, Grey. Cậu chưa làm quen được với thị trấn này phải không?”

“Cũng hiếm có ai quen được với nơi này ngay ngày đầu tiên.”

“Nếu vậy thì, tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan quanh đây nhé. Có một tiệm vũ khí giá rẻ và một tiệm áo giáp mà những tân binh như cậu thường hay lui tới và cũng như một số chỗ ăn uống ngon tuyệt nữa. Có tiền không?”

"Một chút ạ."

"Giờ đi thôi nào. Khi có thêm thời gian, tôi thậm chí sẽ dạy cậu những điều cơ bản về dấn thân sâu vào trong Dungeon nữa. Cậu vẫn chưa đi sâu vào Dungeon phải không?”

Điều này rất là hữu ích đấy.

Tôi chỉ biết tổng quan mà thôi, nhưng người đã tận mắt nhìn thấy có thể sẽ kể một câu chuyện hoàn toàn khác.

Đặc biệt đối với tôi, người hiếm khi giết sinh vật sống, việc giết quái vật có chút đáng lo ngại đấy.

Được làm điều này dưới sự giám sát của một Hunter kỳ cựu là một phước lành đối với tôi lúc này. Tôi mỉm cười và nói với Rubert, “Dạ, làm ơn giúp con nhé. Ông Hunter kỳ cựu ạ.”

Trans & Edit: Bican

Truyện Chữ Hay