“Mừng chị về, Mya. Hôm nay chị về sớm nhỉ.”
Giờ đã hơn bảy giờ tối. Sau khi về nhà sớm theo lời khuyên của Shirogamine, Miyako được chào đón bởi Nayuta, mang trên người nụ cười chứ chẳng mặc gì khác.
“Chào em, Nayu.”
“Em định ăn tối nè, để em nấu cho chị luôn nha.”
Gần đây, mỗi khi Miyako về trễ, Nayuta sẽ là người nấu bữa tối. “Nấu” ở đây với Nayuta có nghĩa là bật công tắc nồi cơm rồi mua đồ ăn kèm ở cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị, nhưng Miyako ít nhiều vẫn đánh gia cao tinh thần của cô.
Nhưng tối nay thì thôi.
“Xin lỗi nhé, chị mới ăn ít bánh trong lúc họp rồi, giờ chị không đói lắm. Chắc là giờ chị sẽ đi tắm.”
“Oh, vậy à? Vậy em cũng đi tắm.”
Thế là Nayuta nhanh chân đi vào phòng tắm và bật máy nước nóng. Miyako cũng cởi bỏ quần áo của mình, cả hai thay phiên kỳ lưng cho nhau trong lúc đợi nước ấm đầy bồn.
“Hôm nay chị kiệt sức hả, Mya?” Nayuta hỏi, toàn thân đầy bong bóng trong lúc tựa cơ thể mềm mại vào lưng Miyako.
“Hử?” Miyako lo lắng hỏi. “Sao em lại hỏi vậy?”
“Cảm giác như chị ít rên rỉ hơn bình thường trong lúc bị em bóp ngực.”
“Chị đâu có rên!”
“À, rồi. Dù cho có cảm nhận được thì chị vẫn cố kìm tiếng rên lại đúng không?”
Với câu nói đó, Nayuta nhẹ nhàng bắt đầu xoa nắn ngực Miyako từ đằng sau. Miyako cố chống lại, giữ cho tiếng rên không bật ra.
“Kh-khoan đã, Nayu…! Em đang quá tay với chúng rồi đấy…”
“Nya ha ha… Em thích nhìn khuôn mặt hưng phấn này của chị đấy, Mya! ♥”
Cô liếm tai Miyako. “Hyanh?!” cô khẽ thốt lên, không thể kìm lại được.
Kể từ lúc chia tay với Itsuki hồi tháng Mười Hai năm ngoái, Nayuta đã trở nên cực kỳ thân thiết với Miyako – thậm chí sau khi đã làm lành với Itsuki, những lần đụng chạm quá mức của Nayuta với cô vẫn không có dấu hiệu suy giảm. Thời gian gần đây Itsuki đã dành nhiều thời gian hơn cho việc viết lách và em gái mới sinh của mình, có nghĩa là quỹ thời gian dành cho Nayuta sẽ ít hơn so với quãng thời gian trước chia tay.
Miyako thực ra cũng chẳng muốn trở thành chỗ để cô trút bỏ ham muốn tình dục, nhưng việc tiếp xúc da thịt với Nayuta như thể này cảm giác cũng không tệ lắm. Thực ra là rất phê. Thông thường, đây sẽ là đoạn mà Miyako phản công bằng cách bóp ngực Nayuta và nghe tiếng thở dốc trong lúc cầu xin được làm nhiều hơn nữa từ cô – Nayuta luôn nằm hẳn cửa dưới khi bị Miyako lấn lướt. Nhưng:
“Thôi, nước đầy bồn rồi kìa. Chị vào trước đây!”
Nhanh chóng dội sạch xà phòng, Miyako bước vào bồn tắm.
“…Chị thật sự kiệt sức nhỉ, Mya?”
Nayuta, cũng chui vào bồn, lên tiếng với vẻ lo lắng. Miyako chỉ mỉm cười với cô.
“Mm, kiểu vậy… Dạo gần đây công việc có hơi khó khăn. Sắp tới ngày thương hiệu mới ra mắt rồi.”
“Ồ, vậy hả?” Nayuta đáp, không đào sâu thêm nữa. “Mà đúng rồi, Hoàng Tử Lăng Nhăng hôm trước cũng lo cho chị lắm đấy. Anh ta sợ một nhà văn đẹp trai nào đó sẽ cuỗm chị đi mất.”
“Fuwa nói vậy à? Khoan đã, ý anh ấy là tác giả chị phụ trách, Izumi, đấy hả?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Rõ ràng Izumi có vẻ ngoài khá hấp dẫn. Nhưng cậu vẫn còn học cao trung – và hơn hết, cậu chỉ là đối tác công việc của Miyako mà thôi. Cô không xem cậu là đối tượng để yêu đương, dù chỉ một khắc.
“Bó tay…”
Thỉnh thoảng Haruto cũng khá khó hiểu. Nhưng có gì đó khiến Miyako cảm thấy hạnh phúc, cô phải thừa nhận điều này.
“Có vẻ anh ấy cũng rất đầu tư với suy nghĩ mời chị đi chơi đấy, nhưng mà rốt cuộc có tiến triển gì không?”
“Hể?”
Miyako đông cứng, chưa hiểu được ý Nayuta. Khiến Nayuta càng thêm tò mò.
“Ủa? Chẳng phải chị có nhận được tin nhắn từ anh ấy sao? Itsuki và em cũng có mặt ngay lúc đó mà. Kiểu như, ảnh đã trăn trở cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để soạn rồi xóa tin nhắn đấy, thật hết nói nổi mà, nên Itsuki đành giật lấy điện thoại rồi gửi gì đó ngắn gọn thôi.”
“…!”
Phải rồi, giờ cô đã nhớ ra.
Này, nếu vài ngày nữa rảnh, em có muốn đi ăn gì đó cùng nhau không?
Tin nhắn đã được gửi tới vào tuần trước, trong lúc cô đang chờ e-mail trả lời từ Izumi. Cô đã lập tức đáp lại rằng, Đang bận. Em sẽ liên lạc lại sau. Nhưng cái lúc sau đó vẫn chưa tới.
“Quên mất… Khoan đã, là Itsuki viết à?!”
Nhắc mới nhớ, tin nhắn đó có vẻ quá thẳng thắng so với phong cách mọi khi của Haruto. Cậu thường dẫn dắt trước, và cậu cũng hay nêu ra những lý do tại sao họ nên gặp nhau, chẳng hạn như nhân dịp sinh nhật hay tập truyện mới của cậu xuất bản.
“Cắm đầu vào công việc rồi quên mất lời mời của Hoàng Tử Lăng Nhăng hả? Giờ em lại thấy tội nghiệp cho ảnh đấy. Chắc là không còn cơ hội nào nữa rồi…”
Nayuta trông vui vẻ lạ thường.
Uggghhh… Xin lỗi anh, Fuwa… Sau khi tắm xong phải nhắn tin lại mới được…
Thầm xin lỗi Haruto, Miyako thấy bản thân ngày càng chán nản. Cô chỉ mới tươi tỉnh lại một chút sau khi nhận ra sự non nớt của chính mình, và giờ lại thêm một đòn nặng nề khác giáng xuống.
****
Em xin lỗi vì trả lời trễ. Anh nghĩ sao về việc đi ăn tối vào thứ Bảy này?
“Woa?!”
Haruto thốt lên rõ to ngay sau khi nhận được phản hồi cho tin nhắn mà cậu đã gửi Miyako một tuần trước – dù trên thực tế là do Itsuki gửi.
Cậu đã trong tình trạng căng thẳng suốt cả tuần nay vì không thấy cô trả lời. Đến ngày thứ ba, trong đầu cậu đã nghĩ, Có lẽ em ấy quên mất rồi, mình có nên hỏi lại không? Nhưng mọi người nói em ấy đang rất bận, nên mình cũng không muốn làm phiền. Nếu mình thúc giục thì biết đâu lại bị gắn cái mác phiền phức, ahhhhhh, chịu đấy và công việc viết lách của cậu cũng từ đó mà bị ảnh hưởng.
Nhưng giờ hồi âm đã có. Hơn nữa…cô ấy đã đồng ý.
…Đây thật sự là đồng ý, đúng không? Không phải mạo danh như trên thời sự hay đưa tin đâu nhỉ? Tin nhắn này mang ý nghĩa rằng em ấy muốn đi và không cần biết lý do đằng sau?
Cậu đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ngắn ngủi, lòng chộn rộn không yên, cuối cùng đi đến kết luận rằng chắc là cậu nghĩ không sai đâu.
“Q-quá đãaaaaa!”
“Im mồm đi, anh hai!”
Ngay khi cậu vừa hét lên, em gái cậu đã lập tức quát sang từ phòng bên cạnh. Mọi khi cậu sẽ bực mình, nhưng ngay lúc này, cậu dí quần quan tâm.
Cậu đã ăn tối cùng Miyako nhiều lần rồi, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên cả hai ra ngoài và chỉ dành thời gian cho nhau, thay vì sẵn đường cùng ăn tối hay tình cờ gặp mặt tại nhà xuất bản. Không có lý do nào mà không gọi đây là một buổi hẹn hò cả.
Một buổi hẹn hò…với Miyako… Lần đầu tiên…!
“Ah… Ahhhh…! Ahhh, sao đây, sao đây?!”
Haruto quằn quại trong vui sướng, phát ra đủ thứ tiếng rên rỉ và càu nhàu kinh tởm. Nhỏ em gái đã đập vào tường vài lần, nhưng chẳng thành vấn đề.
Cậu nhanh chóng soạn tin, Vậy chốt tối thứ Bảy này nhé! Em có muốn ăn gì không? Câu trả lời cũng đến rất nhanh: Em ăn gì cũng được.
Ahhh, đây rồi… “Ăn gì cũng được”!
Mặt Haruto đanh lại. Cậu đã thấy trên mạng rằng phụ nữ không dùng cụm từ “ăn gì cũng được” theo đúng nghĩa đen trong từ điển; mà nó có nghĩa là “Ăn gì [mà hợp với em] cũng được.” Cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ trong việc lựa chọn nhà hàng.
Cậu khẩn cấp mở máy tính, lên mạng tìm kiếm những từ khóa kiểu như “địa điểm hẹn hò” và “nhà hàng cho bữa hẹn đầu tiên” rồi lập danh sách những địa điểm mà cậu thấy ưng ý. Liệu cậu có nên chọn một nơi sang trọng như nhà hàng Pháp hay nhà hàng sushi cao cấp để thể hiện sự trưởng thành và ổn định trong tài chính của bản thân không? Có lẽ là không – nếu cậu làm vậy, Miyako có thể sẽ không để cậu trả tiền toàn bộ bữa ăn. Vậy có nên chọn nhà hàng gia đình hay cửa hàng đồ ăn nhanh không? Không, đó không phải địa điểm hẹn hò dành cho người trưởng thành…vậy chọn một nhà hàng bình thường hoặc nơi nào đó sang trọng hơn quán izakaya bình dân thì sao?
“Hmmm… Ahhh, không thể chọn nổi!” cậu hét lên, hai tay ôm đầu. Em gái cậu lại lần nữa đạp vào tường, nhưng cậu vẫn lờ đi.
Sau khoảng một tiếng trầm tư, cậu vẫn không thể đưa ra quyết định, thế là Haruto đành gửi tin nhắn cho Itsuki: Miyako đồng ý đi ăn tối rồi, cậu nghĩ bọn tôi nên đi đâu? Câu trả lời: Nếu người ta thích cậu, thì đi đâu cũng được; còn nếu người ta không thích, đi đâu cũng vô dụng.
…Ugh, lại ra vẻ hơn người rồi đấy…
Cau có, cậu gửi một nhãn dán có hình nhân vật anime trông có vẻ chán nản và quyết định suy nghĩ thêm. Nhưng một hồi sau, Itsuki gửi thêm một tin nhắn nữa.
…Mà nếu cô ấy đã đồng ý rồi, thì chắc không phải không hoàn toàn có hứng đâu nhỉ?
Tinh!
Kèm theo đó, Itsuki gửi cả một đường link dẫn tới trang review nhà hàng. Haruto nhấn vào và được chuyển đến trang thông tin của một nhà hàng tên là Bistro gì gì đấy.
“Chỗ nào đây…?”
Viên ngọc ẩn trong sa mạc mà hôm trước tôi và Kanikou vừa tìm được đấy. Đồ ăn rất ngon, giá cũng phải chăng, có phục vụ bia Bỉ nữa, bầu không khí khá tuyệt, còn có phòng riêng, nằm trong khu văn phòng nên cuối tuần không đông lắm. Hình như Miyako cũng nói muốn đi thử đấy.
“Itsukiiiiiiiiiiiiii!”
Haruto cực kỳ ấn tượng với đề xuất quá đỗi hoàn hảo, cậu liền gửi một sticker hình nhân vật anime đang tôn thờ Itsuki như một vị thần.
Nhờ có người anh em cây khế, cậu đã lập tức vào website của nhà hàng và đặt chỗ. Nhưng không phải hoàn toàn xuất phát từ tình bạn hay thiện chí mà Itsuki mới giúp Haruto. Cậu cũng có nước đi riêng của mình, và Haruto không hề hay biết gì cả.
****
Thứ Bảy cuối cùng cũng tới.
Haruto đến nhà ga gần địa điểm nhất trước giờ hẹn nửa tiếng. Miyako đến sau đó hai mươi phút. Cả hai đều ăn mặc đơn giản nhưng lịch sự, phù hợp với nơi họ sắp đến.
“Để anh phải đợi rồi.”
“Không sao, anh mới tới thôi.” Haruto mỉm cười khi đọc ra câu thoại cũ rích đó. “Giờ chúng ta đi chứ?”
“Vâng ạ.”
Dựa theo chỉ dẫn trên ứng dụng bản đồ, cả hai đi qua vài con hẻm vắng và mười phút sau, họ đã đến nhà hàng. Nó nằm ở tầng một của một toà nhà văn phòng, các bức tường bên ngoài được làm từ gạch gợi lên cảm giác châu Âu cổ kính. Gần lối vào có đặt một biển hiệu viết tay.
“Tôi đã đặt bàn bằng tên Matsuo,” Haruto nói với tiếp tân. Họ nhanh chóng được dẫn đến một căn phòng riêng ở đằng sau.
“Khi nào muốn gọi món hãy gọi vào đây ạ,” cô nhân viên nói và rời đi.
“Họ thật của anh là Matsuo đúng không?” Miyako nói.
Haruto gật đầu. “Ừm… Anh có nói em biết rồi hả?”
“Em đã biết khi viết địa chỉ giao hàng cho ban biên tập.”
“Ahhh, phải rồi.”
Gửi các loại bản in trước và hàng hóa cho nhà văn là công việc bán thời gian kinh điển tại nhà xuất bản.
“Tự nhiên nghe anh dùng tên thật nên em hơi bất ngờ ấy mà. Mà sao anh lại chọn cái tên Haruto Fuwa vậy?”
“Uh…” Haruto suy nghĩ một tý, rối nhún vai. “Tại nó nghe có vẻ ngầu thôi, em hiểu chứ?”
“Vậy sao anh lại tỏ vẻ mơ hồ vậy?” Miyako khẽ bật cười.
“Ahhh, thật ra là anh không nhớ anh nghĩ ra nó từ đâu nữa.”
Cảm giác như cậu có lý do khác nữa, nhưng đó là chuyện ngày xưa rồi – cậu nhớ là từ tận cấp ba – nên chẳng còn nhớ là bao.
“Bút danh ấy mà, kiểu, sao chẳng được. Bút danh của Nayu cũng là vì em ấy tình cờ ăn cua thôi mà.”
“Như vậy thì có quá tùy tiện không chứ…”
“…Mà nè, thật ra anh cũng chưa từng nghe tên thật của Nayu đấy. Em có biết không…?”
“Dù sao bọn em cũng sống chung mà…” Miyako gật đầu. “Nói ra thì không giống mong đợi của em lắm.”
“Không ư?”
“Kiểu…chỉ là một cái tên khá bình thường thôi.”
“Huh. Là gì vậy?”
“Lần sau anh nên hỏi em ấy đi.”
“Ừm,” cậu nói, cầm lấy menu đồng thời đưa một cái khác cho Miyako. Thật ra cậu không quan tâm tên thật của Nayuta lắm; suy nghĩ của cậu bây giờ theo dạng, Um, cuộc trò chuyện vẫn đang suôn sẻ; tiếp tục vậy có ổn không?
“Nên chọn món nào đây nhỉ…?” Miyako vừa lẩm bẩm vừa nhìn vào mục đồ uống. Haruto cũng tập trung vào menu trong tay. Đúng như lời khuyên của Itsuki, ở đây có rất nhiều lựa chọn, từ bia Bỉ, đến bia Âu và Mỹ, có cả rượu vang, whiskey và vân vân. Mỗi mục trong danh sách đều có một dòng mô tả bên dưới kiểu, “Vị chua/6.5%/vị chanh tươi mát,” Haruto đánh giá cao điều này.
“Em gọi một phần Delirium Tremens.”
Miyako chọn một loại bia Bỉ nổi tiếng, loại có hình một chú voi hồng dễ thương in trên nhãn. Nó có vị ngọt, mang cảm giác hợp miệng, dễ uống nhưng để lại vị đắng và cay nhẹ trên đầu lưỡi. Nồng độ cồn ở mức 9%, khá cao. Cái tên “Delirium tremens” gợi nhắc đến ảo giác mà những người nghiện rượu nặng hay gặp, và được thể hiện dưới hình ảnh chú voi hồng. Thành thật mà nói, đây không phải lựa chọn tốt nhất để mở màn cho một buổi tối, nên Haruto nghĩ cậu cần xác nhận lại. “Cái đó khá mạnh đấy, em chắc chứ?”
“À vâng, em biết. Em từng uống một lần ở chỗ Itsuki, em thích nó.”
“Ohhh.”
Nếu cô đã biết rõ món mình gọi thì sẽ thật thô lỗ nếu can thiệp thêm. Haruto chọn đồ uống cho mình, gọi người phục vụ đến và đưa ra những yêu cầu về đồ uống và món khai vị. Chẳng mấy chốc, bia đã được mang vào, cùng với ít bánh quy dạng que ăn kèm.
Haruto đã gọi Saison Dupont. Loại này sử dụng nhiều men bia nên dù sảng khoải vẫn mang theo vị đắng nhất định. Kiểu bia “Saison” này có nguồn gốc từ Bỉ, thường được những người nông dân uống trong lúc làm công việc đồng áng vào mùa hè, một món bia hoàn hảo cho tiết trời cuối xuân.
“Cạn ly.”
Cả hai cụng ly với nhau, uống một ngụm bia, và dùng ít bánh quy. Những que bánh quy giòn, rắc trên đó là chút muối, cực kỳ hợp vị khi dùng cùng bia.
“Ahhh, ngon thật…” Miyako nhanh chóng uống hết nửa ly. Có thứ gì đó quyến rũ một cách kỳ lạ trong hơi thở ra đầy thỏa mãn của cô. “Cảm giác như giờ em đã là một người trưởng thành đang đi làm ấy, bia cũng vì đó mà ngon hơn.”
“Em thấy vậy à?” Haruto đáp, hơi ngạc nhiên. “Anh chưa từng có công việc ‘thật sự’ nào cả, cho nên…” Cậu cười. “À, công việc dạo này thế nào rồi? Anh nghe nói giờ em đang phụ trách một nhà văn nhỉ.”
Miyako nở một nụ cười khô khan. “Công việc ấy hả? Ahhhh…”
Cô lần nữa thở dài và uống thêm bia.
“Miyako?”
“…Công việc rất tuyệt. Mỗi ngày đều rất viên mãn…”
“Ồ? Vậy thì tốt.”
“…là thứ mà em không nghĩ bản thân có thể nói ra lần nữa.”
“A…” mặt Haruto cứng lại vì xấu hổ. “Um… Tác giả của Hiệp Sĩ Bóng Đêm chính là Misaka hồi trước ở GF đúng không? Cậu ấy cũng mang đến cho em nhiều rắc rối lắm hả?”
Miyako lắc đầu. “Thật ra thì không tệ đến vậy. Chỉ là do em đã không đủ chú ý đến những thứ cậu ấy cần…”
Sau đó cô giải thích mọi chuyện đã xảy ra với Sota Izumi, aka Soma Misaka, trong lúc cả hai thưởng thức món cá carpaccio tươi ngon và gà piccata vừa được bưng lên.
“Mm… Thỉnh thoảng cũng có chuyện như vậy xảy ra nhỉ? Đừng để nó làm em mất tinh thần.”
Dù là người nói, nhưng cả Haruto cũng không được thoải mái lắm, nhưng đó là tất cả những gì cậu nghĩ. Những chuyện như vậy thực sự đôi lúc lại xảy ra.
“Anh nghĩ vậy à…?”
Miyako nhấm một ngụm Leffe Radieuse – lại một loại bia nồng độ cao cô vừa gọi thêm – rồi thở ra. Cô quay sang nhìn Haruto, đôi mắt cô mơ màng. “Fuwa, tối nay em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Ư-ừm?”
Haruto đỏ mặt trước ánh nhìn mê hoặc kỳ lạ của Miyako. Sau đó, bằng chất giọng quá-sức-nghiêm-túc:
“Anh nghĩ nhà văn cần gì từ biên tập viên của họ?”
Haruto chớp chớp mắt trước câu hỏi không ngờ. “Nhà văn cần gì từ biên tập viên của họ hả? Em đang hỏi anh cái đó?”
“Vâng.”
“…Tại sao lại là anh?”
“Vì hầu hết các biên tập viên đều nói Itsuki và anh Toki là một trường hợp khá khác biệt, rồi Nayu thì kiểu, Em muốn họ tránh xa em ra một chút, em cũng lạnh nhạt với họ luôn, như vậy thì quá lạnh lùng rồi…”
“Ahhh, vì những lý do như vậy nên em mới nghĩ xin lời khuyên từ một người kiểu mẫu sẽ hữu ích hơn nhỉ? Như kiểu anh với Kawabe?” Haruto mỉm cười.
Miyako do dự một chút rồi thừa nhận, “Dạ, vâng,”
“Được thôi…”
Gần như cô đồng ý với buổi hẹn hôm nay là vì muốn xin lời khuyên cho công việc. Cô luôn quá nghiêm túc như vậy, nhưng nó khiến Haruto thấy hơi buồn. Tuy nhiên, cậu cũng thấy phấn khởi vì cô đã dựa vào cậu. Cậu nghiền ngẫm câu hỏi của cô với những cảm xúc phức tạp như vậy bên trong.
“Họ muốn gì à…? Chà, anh không có gì để phàn nàn về Kawabe cả… Nhưng đúng như em nghĩ đấy, hồi series Vô Giới, bọn anh chỉ đơn thuần là mối quan hệ công việc, nhưng với series Leviathan hiện tại, bọn anh đang dần trở nên thân thiết với nhau hơn. Anh ấy giúp anh đặt lịch phỏng vấn, thu thập tài liệu, cùng anh đến các hiệu sách… Rồi cả biên tập viên của Luật Sư Karuma nữa, chẳng phải anh ấy đã nhờ cả luật sự hàng thật giá thật và thu thập tài liệu cho tác giả sao? Nên đấy, những người có thể cống hiến hết mình cho một series vượt qua cả mức độ của ‘trách nhiệm công việc’ như vậy…anh thật sự đánh giá rất cao.”
“Ra vậy…”
Cống hiến cho công việc trên cả ‘trách nhiệm’ đơn thuần, Miyako viết lại vào cuốn sổ ghi chú trong lúc Haruto tiếp tục.
“Nhưng nếu biên tập viên nào cũng dồn tâm sức vào một series như Karuma thì không cách nào họ có đủ thời gian để chăm lo chuyện khác. Anh không nghĩ các nhà văn có quyền đòi hỏi sự cống hiến hết mình như vậy. Nhưng ít nhất, vẫn có ba điều cơ bản trong giao tiếp công việc.”
“Báo cáo, liên lạc, và thảo luận?”
“Đúng vậy. Bởi vì nói thật, mười lần thì hết chín, nhà văn xung đột với biên tập viên đều do thiếu đi phần nào đó trong ba điều trên.”
“Woa, chuyện đó hay xảy ra ạ?!”
Haruto gật đầu trước vẻ ngờ hoặc của Miyako. “Nếu nhà văn gửi e-mail bản thảo, hãy luôn trả lời lại rằng em đã nhận được nó. Nếu có thể, hãy thêm một dòng thông báo khi nào em sẽ phản hồi. Nếu cảm thấy không thể đưa ra deadline hợp lý, hãy nhanh chóng liên lạc và lập ra lịch trình mới. Nếu xảy ra sự cố, hãy báo cáo mọi thứ có thể. Nếu cả biên tập viên và tác giả có thể tuân theo những điều này, anh nghĩ xích mích sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Giao tiếp à… Vâng, em đã có thể ngăn chặn sự cố hôm trước nếu em chịu giải thích kỹ càng lý do hai họa sĩ Izumi chọn lại không hợp tác được…”
“Nhưng bọn anh biết biên tập viên đều luôn rất bận rộn, bọn anh cũng biết rất khó để liên lạc khi biên tập viên đang có chuyện cần xử lý. Kéo thêm rắc rối cho người khác cũng đâu vui vẻ gì. Nhưng đối với một nhà văn… Đặc biệt là nhà văn chỉ làm việc cho một nhà xuất bản, biên tập viên của họ thường có thể là mối liên hệ duy nhất của họ với xã hội nói chung… Mỗi người mỗi khác, nhưng nhìn chung, nhà văn không giao tiếp được với biên tập viên của mình càng lâu, sự nghi ngờ của họ càng lớn. Thậm chí là theo cấp số nhân.”
“Thì ra là vậy.”
Haruto cười khúc khích khi thấy Miyako ngạc nhiên.
“Đúng như tên gọi của mình, dù tốt dù xấu các nhà văn đều có trí tưởng tượng rất phong phú – và nếu không có tin tức gì, họ sẽ bắt đầu nghĩ tới những chuyện ngày càng tiêu cực. Kiểu như, họ gửi bản thảo và không nhận được phản hồi trong ba đến bảy ngày ấy, không phải ai cũng chịu được đâu. Chưa kể lo lắng chồng lo lắng nữa. Bản thân anh từng trải qua chuyện này rồi, chỉ một tuần không nhận được liên lạc thôi mà cứ như kéo dài vô tận ấy. Anh hiểu là họ quá bận để đọc bản thảo, nhưng chỉ cần nói anh biết một tiếng là được mà, em hiểu không? …Nhưng cũng đừng chỉ lên giọng Tôi đang bận chuyện khác, như vậy sẽ làm người nhận khó chịu đấy. Chẳng khác nào bảo tác phẩm của cậu không được ưu tiên bằng cái khác.”
“Vậy em nên nói gì đây?”
“Anh không biết.”
Haruto trả lời câu hỏi hoàn toàn tự nhiên này bằng một cái nhún vai.
“Về mặt lý trí, ai cũng biết rằng mọi chuyện đều có mức độ ưu tiên khác nhau, nhưng cách mọi người cảm nhận lại có hơi khác biệt. Ngay cả những lĩnh vực khác cũng vậy, không ai thấy vui khi biết thứ mình làm ra không quan trọng bằng người khác.”
“Vâng…nhưng nếu không thể nói ra sự thật thì phải làm sao? Em có nên nói rằng đang bệnh hay có người thân qua đời không?”
Cậu bật cười trước ý tưởng của Miyako. “Cũng đúng, không ai lại nói mấy lời như, Tôi không quan tâm – đặt công việc của tôi lên hàng đầu đi trước lý do như vậy nhỉ. Nhưng nếu bị phát hiện, niềm tin của họ sẽ bị phá hủy còn nhanh hơn nữa đấy. Về cơ bản, nói dối để bản thân có nhiều thời gian hơn là thứ tồi tệ nhất em có thể làm. Đặc biệt là trong thời đại con người tương tác với nhau qua mạng xã hội như ngày nay. Nếu em nói dối kiểu đó, anh dám chắc sớm muộn gì cũng lòi đuôi thôi.”
“Tất nhiên… Em cũng không nghĩ nói dối là tốt. Nhưng mà chịu đấy, em nên làm sao mới phải…?”
“Có gì khó nghĩ đâu nè, cách tốt nhất chính là đừng ôm quá nhiều việc, đến mức phải để ai đó chờ lâu hơn một tuần.”
“Nói thì luôn dễ hơn làm mà… Đâu ai tình nguyện nhận cả tấn công việc vào người đâu.”
“Chính xác. Nên nói một cách thực tế, em cần giải thích xác cái việc em ưu tiên hơn kia là gì. Về cơ bản, chính là thuyết phục đối phương rằng họ chỉ cần đợi một xíu thôi. Mà họ có chịu không thì còn tùy nữa…”
“Ra vậy… Tổng quát lại vẫn là vấn đề về giao tiếp nhỉ…”
Miyako trông có vẻ nhún nhường.
“Đúng vậy. Và còn một việc nữa… Anh nghe nói có những biên tập viên tạo ra lịch trình cực kỳ chi li cho nhà văn, rằng cốt truyện phải được hoàn thành trước ngày này, Chương Một cần phải hoàn thành vào ngày kia, bản thảo đầu tiên vào ngày nọ, chỉnh sửa và bổ sung vào ngày đó – giống như họ đang kiểm soát mọi hoạt động của nhà văn vậy.”
“Wow, nghe cứ như người quản lý ban nhạc ấy.”
“Em nói phải. Như vậy sẽ mang đến rất nhiều công việc. Và cũng có nhiều nhà văn không hài lòng với lối làm việc này. Họ chọn công việc này vì nó giúp họ sử dụng được thời gian rảnh mình, vậy thì tại sao lại quản lý họ chặt chẽ thế chứ?”
“Vâng. Em có thể hình dung việc nhiều nhà văn không chấp nhận cách tiếp cận này.”
“Quả nhiên nhỉ. Trở thành biên tập viên khó khăn thật đấy.”
“Ồ, cứ như không phải vấn đề của anh ấy…”
“Thì,” Haruto cười khi Miyako bĩu môi, “anh có phải biên tập viên đâu.”
****
Sau đó, Haruto tiếp tục trả lời những câu hỏi của Miyako, dành ra vài tiếng để nói về những vấn đề và khó khăn mà anh cùng các nhà văn đồng nghiệp gặp phải, cũng như kể lại giai thoại về các biên tập viên có danh tiếng lẫn những biên tập viên không mấy tốt đẹp. Cả hai cứ tiếp tục như vậy đến cuối cuộc hẹn, sau khi chia đều hóa đơn và rời khỏi nhà hàng, họ cùng nhau đi dọc phố đêm mập mờ dưới ánh đèn đường.
“Phew. Em thấy đầu hơi lâng lâng rồi này.”
Một nụ cười thoải mái, giãn ra trên khuôn mặt hơi ửng đỏ của Miyako.
“Hơi thôi à, anh ngạc nhiên đấy,” Haruto trả lời, nửa ngạc nhiên nửa bối rối. Miyako đã bằng cách nào đấy xử đẹp mười ly bia nặng đô. Cả Itsuki cũng sẽ gục sau khi uống được nửa số đó, và thậm chí Haruto cũng sẽ gặp khó khăn nếu uống một mạch như vậy.
“Đôi lúc,” Miyako nói với nụ cười đăm chiêu, “em muốn uống thật nhiều để quên đi mọi thứ trong khoảng thời gian đó. Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu em có thể ổn định lại tâm trí và say mèm đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa.”
“Miyako…”
Một nỗi lo lắng xâm trí não bộ Haruto khi cậu nhìn Miyako lịch sự cúi đầu với cậu.
“Dù sao đi nữa, Fuwa, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Anh đã giúp em rất nhiều.”
“Anh vui vì có thể giúp em, nhưng…thật đấy, anh không nghĩ em nên để nó ám ảnh tâm trí em quá nhiều.”
Mặt Miyako cứng lại đôi chút.
“Em chỉ mới bước vào nghề chưa được một năm, phạm sai lầm là chuyện không thể tránh khỏi. Anh đây cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối khi mới bắt đầu mà.”
Ví dụ, có một lần cậu tức giận với bài đánh giá trên mạng đã nói cuốn sách đầu tay của cậu là “chạy theo doanh số” đến mức trở nên kích động tại buổi thỉnh giảng ở trường dạy viết mà cậu được mời tham dự. Nhưng rồi sự cố ấy lại trở thành nguồn cảm hứng cho sự nghiệp viết lách của Ui Aioi, nên có lẽ vẫn có thể xem là viên mãn. Nhưng với Haruto, đó vẫn là một sai sót đau thương, đáng xấu hổ. Môi cậu mím lại tạo thành một nụ cười, vì lý do nào đó mà có vẻ như nó đã ảnh hưởng đến Miyako.
“…Nhưng anh vượt xa em rất nhiều, giờ anh có thể cười vào những sai lầm đầu đời đó. Chúng đều là những thứ nằm ở quá khứ xa xôi.”
“Huh?”
Cô mỉm cười với Haruto bối rối. “Em sẽ cố gắng hết sức để lúc nào đó có thể bắt kịp anh. Và Itsuki, Nayu, Kaiko, cả Ayane nữa. Em hy vọng anh sẽ lại gặp em như thế này. Để chúng ta có tiếp tục trò chuyện.”
Cô nở ra nụ cười tươi tắn nhất của mình, lộ rõ vẻ miễn cưỡng. Nước mắt đã ứa dần nơi khóe mắt, khiến ngực cậu đau nhói khi nhận ra sự khác biệt giữa họ tại khoảnh khắc này.
Cậu chắc chắn rằng cô đã dựa dẫm vào cậu rất nhiều. Cô hẳn rất tin tưởng cậu…dưới tư cách một con người, một người trưởng thành, và dưới tư cách một người đã ở trong cái nghề này lâu năm. Họ sẽ cùng nhau uống như thế này trong tương lai, họ sẽ lắng nghe những vấn đề của nhau, và cho nhau lời khuyên, giống như hôm nay. Nhưng dù cô có tin tưởng cậu đến đâu đi chăng nữa, có dựa dẫm vào cậu đến đâu đi chăng nữa, tôn trọng cậu đến thế nào, đề cao cậu ra sao…
…Mình sẽ luôn là “con người” mà em ấy thích.
Haruto đã cảm nhận được nó.
…Mình không muốn như vậy.
Cậu không muốn một thứ giống vậy. Cậu cảm thấy thật tồi tệ, nó khiến cậu như muốn xé nát trái tim mình. Tin tưởng, tôn trọng, và đề cao không phải thứ khiến cậu hạnh phúc. Cho cậu biết rằng việc giúp đỡ cô có thể khiến chính cậu hạnh phúc chỉ là thứ ảo tưởng xa lạ.
Điều…mình thật sự muốn…
“Ahhh, ước gì mình thật sự là Hoàng Tử Lăng Nhăng!”
“Cái–? Fuwa?! Anh đang nói gì vậy?!”
Khi Haruto hét toáng cả lên như vậy, Miyako liền đỏ mặt, mắt đảo liên tục xung quanh. May là không có ai ở gần đây cả.
“Um, Fuwa…?”
Cô chăm chú quan sát gương mặt Haruto. Cậu vừa nở một nụ cười buồn, vừa ngập ngừng nói.
“Nếu anh thật sự là một tên trăng hoa như Nayu hay nói…thì anh sẽ lao vào ôm em khi thấy em tỏ ra chán nản đến vậy. Anh sẽ hôn em, và rồi có đủ dũng cảm để đưa em đến khách sạn.”
“Fuwa… Anh đang muốn nói gì vậy chứ?”
Haruto thở dài khi thấy Miyako đỏ mặt, mắt cô nheo lại, nhìn chằm chằm vào cậu.
“Thì kiểu tình tiết hay xảy ra trong phim truyền hình với manga ấy, đúng không? Cô gái chịu tổn thương, rồi nam chính sẽ đột nhiên hôn cô ấy, cô gái cũng đáp lại, rồi chuyển cảnh đến khách sạn vào buổi sáng, cả hai sẽ trao nhau nụ hôn đầu ngày khi đang khỏa thân… Em biết mà.”
“Thì đúng là em có xem mấy thứ kiểu đó rồi…”
“…Buồn thay, anh không làm được. Mọi người hay nói, có một rồi sẽ có hai, nhưng mà…làm thế quái nào có thể nhảy từ nụ hôn đến cảnh thức dậy vào buổi sáng chứ? Chả hiểu kiểu gì. Anh còn chẳng biết có khách sạn tình yêu nào gần đây không, anh cũng không biết làm sao để đặt phòng và tới đó, và nếu có tiếp tân đi nữa, anh ta cũng sẽ biết thừa chúng ta đến đó để ứ ự, như vậy chẳng phải là xấu hổ kinh khủng sao?”
Haruto lại thở dài lần nữa, thiếu điều bật khóc tại chỗ.
“Nhưng anh không phải Hoàng Tử Lăng Nhăng. Anh chưa từng hôn ai, chứ đừng nói tới chuyện làm tình với họ. Anh là một thằng trai tân ngu ngốc, một tên nghiện game khiêu dâm, một thằng sẽ không bao giờ có bạn gái…”
Cậu nghiến răng.
“Anh vô hại đến mức không thể lợi dụng lúc một cô gái yếu lòng! Anh ghét nó!”
“Huh…? Nhưng em nghĩ đó là điểm tốt của anh đấy chứ…”
Cậu cho rằng Miyako đang nói điều thật lòng.
“Anh vẫn ghét nó, dù em có nghĩ gì đi nữa. Cũng giống như…việc em không thể chấp nhận bản thân mình, dù cho anh, Nayu, hay Itsuki đề cao em đến đâu.”
“…!”
Nín lặng trong khoảnh khắc, hai mắt Miyako mở to. Haruto đáp lại bằng nụ cười yếu ớt.
“…Anh không muốn mãi mang cái mác ‘trai tốt’ hay ‘người có nhân phẩm mà em thích’, dù cho anh có được tin tưởng hay đề cao đến đâu đi nữa. Anh muốn em trở thành bạn gái anh, Miyako…nhưng anh không phải Hoàng Tử Lăng Nhăng, anh không biết làm sao để tiến lên, dù cho đã có trong tay cơ hội bằng vàng như lúc này, anh vẫn không thể. Những gì anh có thể làm chỉ là lặp đi lặp lại những từ ngữ ngu ngốc này, như anh vẫn luôn làm…”
Cậu hít vào thật sâu.
“…Anh yêu em, Miyako Shirakawa. Anh muốn chúng ta trở thành một đôi.”
Những câu từ trôi ra thật yếu ớt, như thể một lời cầu nguyện. Chúng trực tiếp đánh thẳng vào Miyako, người đang chết lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt Haruto.
“Em nghĩ…có thể là em…yêu anh, Fuwa. Vâng, dưới tư cách một con người, và cũng…dưới tư cách một người đàn ông… Em nghĩ vậy…”
Hai má cô đỏ bừng, lời nói cũng ngập ngừng không khác Haruto. Chúng khiến hai mắt cậu giãn ra vì ngạc nhiên và vui sướng.
“Nhưng…ngay lúc này, em đang quá bận bịu với công việc trước mắt. Ngay lúc này, công việc với em quan trọng hơn tình yêu. Em muốn trở thành một biên tập viên thực sự, em muốn ngang bằng với anh, với Nayu, và với Itsuki.”
“Ah…”
Khuôn mặt Haruto trở nên u ám với vẻ cam chịu quen thuộc.
“Cho nên… em vẫn không biết thời điểm ấy khi nào sẽ tới, nhưng đến thời điểm mà em có thể thật lòng chấp nhận bản thân mình…nếu khi đó anh nói rằng anh vẫn yêu em…”
Cô dịu dàng mỉm cười.
“Thì xin anh, hãy trở thành bạn trai của em.”
“Miyako…!”
Cậu há hốc miệng, không thể nói tiếp. Chúng khiến Miyako đỏ mặt.
“E-em biết đây chỉ là sự ích kỷ của em, nên anh không cần phải có trách nhiệm đợi em hay gì đâu! Anh có thể tự do hẹn hò với Ui, Chi, hay bất cứ ai anh muốn!”
“Ah, không, anh sẽ đợi! Anh sẽ đợi dẫu mất bao lâu đi nữa!”
Tốc độ nói của cả hai giờ đã trở nên gấp gáp. Miyako nở một nụ cười xấu hổ với cậu.
“Vậy… Vâng.”
“Ừm…”
Haruto gật đầu đáp lại, mặt đỏ bừng. Màn đêm mang theo bầu không khí có phần ẩm ướt cuối tháng Sáu, trong một con hẻm nhỏ tại khu văn phòng nào đó, thậm chí còn không có chút không khí lãng mạn nào – nhưng chính tại đây, ngay lúc ngày, tình yêu của Haruto Fuwa và Miyako Shirakawa cuối cùng cũng có chút phát triển.