Khi dạo quanh Twitter trong lúc ăn tối tại nhà Itsuki vào một buổi tối ấm áp tháng Sáu, Haruto nhìn thấy tin tức về dự án mới nhất của Branch Hill.
“Ồ, cuối cùng họ cũng công bố thương hiệu xuất bản mới của Branch Hill rồi à?”
“À, phải, em nhớ Mya có nói là họ sẽ thông báo vào hôm nay.”
Nayuta, đang nhâm nhi phần bia của mình, là người đầu tiên phản ứng. Cô, Haruto, và Itsuki là ba người duy nhất có mặt trong căn hộ, cả ba đang thưởng thức một vài món ăn làm sẵn được mua từ cửa hàng tiện lợi cùng với Orval – một loại bia Bỉ thường thấy tại các cửa hàng tại Nhật.
“Hmm…”
Itsuki cũng cầm điện thoại lên và truy cập vào trang tin tức giải trí cậu hay xem.
Thương hiệu được gọi một cách đơn giản là “Branch Hill Bunko,” bài báo cũng chỉ đưa ra một đoạn giới thiệu ngắn, nên cậu đã nhấn vào đường link dẫn đến website chính thức.
Bước ngoặt trong lịch sử light novel – Branch Hill Bunko ra mắt!
Dòng chữ khoa trương chễm chệ ngay đầu trang chủ, kèm theo một vài artwork của họa sĩ minh họa nổi tiếng.
Cũng ra gì đấy. Mà Branch Hill nghe cứ như một cái đồi đầy cành cây ấy nhỉ.
Itsuki tìm thêm thông tin chi tiết trên web. Trên đó là danh sách năm tác phẩm ra mắt của nhà xuất bản, bên cạnh còn có tên của khoảng hơn hai mươi tác giả dự kiến sẽ làm việc cho họ trong tương lai. Vài người trong số đó là các nhà văn khá thành công.
“Wow,” Haruto lẩm bẩm khi nhìn vào trang web, “họ tuyển dụng được cả Kitakata à?”
“Một nhà xuất bản mới à… Không biết sẽ ra sao nhỉ?”
“Nếu người đứng đầu là Shirogamine thì không phải là không có cơ hội, đúng không? Danh sách ra mắt cũng hấp dẫn phết chứ đùa.”
Lịch sử của ngành light novel tràn ngập những cái tên bật lên để rồi biến mất trong cát bụi thời gian. Có thương hiệu ra mắt yên ắng đến nỗi ngay cả những người trong ngành cũng không biết đến họ, sau đó cũng biến mất trong im lặng. Với danh tiếng của cái tên Nobunaga Shirogamine, Branch Hill Bunko chắc chắn nhận được nhiều sự chú ý hơn bình thường, nhưng liệu nó có thành công hay không thì còn phải quan sát.
“Miyako có nói gì với em không, Nayu?” Haruto hỏi.
“Mm, Mya ít khi nhắc chuyện công việc khi ở nhà lắm. Em chỉ biết là hôm trước chị ấy mới được giao phụ trách tác giả đầu tiên của mình.”
“Oh? Ai vậy?”
“Cậu ta có bút danh nghe hơi lạ. Gì ấy nhỉ? Bò bít tết[note50102] phải không? Em nhớ tiêu đề là về một hiệp sĩ bóng đêm làm gì gì đó.”
“Woa, Miyako phụ trách biên tập cho Hiệp Sĩ Bóng Đêm á?”
Haruto chính là người đã dẫn dắt Miyako đến với Hiệp Sĩ Bóng Đêm khi cô hỏi cậu vài đề xuất về web novel. Trong thâm tâm, cậu rất phấn khởi vì đã giúp được cho công việc của cô.
“À, đúng rồi, không nhầm thì cậu tác giả này thật ra đã từng debut ở GF đấy.”
“Thật hả? Ai vậy?”
Nayuta nhướng mày trước Haruto. “Em quên tên rồi. Là cậu lính mới nào đó bị đá đít đi ấy.”
“Bị chấm dứt hợp đồng à…? À, ý em là Soma Misaka?”
“Đúng rồi. Chính là người đó.”
“Vãi… Vậy ra Steak Tsukemono chính là Misaka…?”
Một điều bất ngờ đối với Haruto, nhưng Misaka tìm được bến đỗ mới để xuất bản là chuyện đáng mừng. Dù Soma có một phần lỗi hay không, thì việc nhìn đứa trẻ giành giải do chính mình làm ban giám khảo bị đuổi khỏi nhà xuất bản vẫn là một trải nghiệm đau buồn với cá nhân Haruto.
Sau đó cậu nhận ra.
“Này… Misaka hình như cũng thuộc diện ưa nhìn hợp với độ tuổi đúng không?”
“Mm, tôi không nhớ, nhưng chắc là vậy.”
Itsuki không hứng thú gì lắm. Cuộc gặp gỡ giữa Haruto với cậu nhóc kia tại lễ trao giải quá ngắn ngủi, đến mức cậu không thể nhớ được khuôn mặt Soma, nhưng ấn tượng chung thì đó là một thiếu niên điển trai, mang vẻ non nớt của học sinh, trông vô cùng hợp với kiểu áo cổ đứng thường thấy ở đồng phục cấp ba.
“Vậy tác giả đầu tiên của Miyako lại là một cậu nhóc đẹp trai học cao trung ư…”
“Này, cậu thất vọng vì cái gì thế hả?” Itsuki hỏi khi thấy Haruto tự nhiên căng thẳng. “Họ chỉ là mối quan hệ công việc thôi.”
“Cậu có điên không?” Haruto khịt mũi. “Chuyện tác giả đến với biên tập viên của mình không phải hiếm đâu! Thậm chí tôi còn biết vài tác giả light novel cưới biên tập viên nữa kìa! Họ đúng là mối quan hệ công việc, nhưng trong lúc làm việc cùng nhau, biết đâu cả hai lại tìm thấy tình yêu chớm nở…và rồi trở thành kiểu quan hệ khác…!”
“À đúng rồi, chẳng phải Yamagata cũng đang hẹn hò với tác giả mà chị ấy phụ trách sao?” Nayuta trầm ngâm.
Lời nhận xét càng tăng lên sự kích động của Haruto. “Thật á?! Không, không xong rồi…!”
Haruto biết rằng Kawabe, biên tập viên của cậu, có tình cảm với cô đồng nghiệp Kirara Yamagata. Tuy nhiên ngay lúc này, cậu đang lo lắng cho bản thân hơn là Kawabe.
“Ahhh, sao tôi lại ngây thơ thế chứ! Tôi lại còn vô tư thoải mái vì nghe rằng ban biên tập Branch Hill toàn mấy lão già...”
“Chỉ mới một thằng nhóc nhỏ tuổi dễ thương đã khiến cậu hoảng loạn đến vậy, thì sao không lo mà tấn công cô ấy đi?”
Haruto cay màu thiếu tự tin trước sự bực tức của Itsuki. “Tôi cũng đang làm hết khả năng rồi đây, bằng cách riêng của mình…đang cố lắm đây.”
“Nếu đã tiếp cận đến vậy rồi mà vẫn không có hiệu quả, nghĩa là vô vọng rồi, chẳng phải sao?”
Lời nhận định rạch ròi của Nayuta cứa sâu vào trái tim Haruto.
“Ughhh… Hai người toàn tỏ ra khó chịu thôi… Quan tâm nhau hơn xíu đi nào…”
“Uầy,” Nayuta đáp, “nói thật thì em cũng không muốn Mya bị tên playboy ảo game nào đó hốt mất đâu… Có thể anh là Hoàng Tử Lăng Nhăng, nhưng ít ra vẫn ổn hơn mấy tên đó.”
“Khoan đã, vậy em sẵn lòng giúp anh hả?”
“Hử? Có cái nịt ấy.”
“Vậy thì đừng có nói vậy chứ…” Haruto thở dài. Nếu bạn thân của Miyako – Nayuta, chịu giang tay cứu vớt thì còn gì bằng chứ. “Thôi, được rồi! Tôi sẽ tự mình cố gắng hơn nữa…!”
Cầm lấy điện thoại, Haruto bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Miyako.
“Mà nè,” Nayuta nói từ bên cạnh, “em không muốn ai khác cướp Mya đi đâu. Thay vào đó em sẽ khiến chị ấy hạnh phúc, nên dù là gì đi nữa, em vẫn muốn Mya ở cạnh em. Nya ha ha…”
Cô tỏ vẻ đùa giỡn, nhưng Itsuki không thể không chú ý đến đôi má thoảng ửng hồng kia.
Cậu Takashina không chảnh chọe chút nào như trong này viết đâu, cậu ấy cũng chắc chắn không phải dân chơi rác rưởi với hàng dài các cô em gái xinh tươi làm lốp dự phòng, rồi trái tim em cũng không đau khổ gì khi phải lựa chọn giữa cậu ấy với Itsuki đâu.
Đoạn hội thoại khi làm lành với Nayuta chợt lướt qua tâm trí Itsuki. Đối với cô, lựa chọn Itsuki thay vì Takashina là điều không cần bàn cãi…nhưng nếu là giữa Itsuki với người khác thì sao?
****
Nhân tiện, Miyako hiện đang phải đối mặt với một vấn đề đau đầu nghiêm trọng. Mới hai tiếng trước, Izumi đã gửi cô bản chỉnh sửa của Tập 1 Hiệp Sĩ Bóng Đêm, thế là cô đã lập tức đọc chúng, nhưng…
“Uggghhh…”
Sau khi đọc xong, Miyako vô thức rên rỉ, và không hề vui vẻ chút nào.
Nó có khác gì ban đầu đâu chứ? Chỉnh sửa chỗ nào cơ?
Cuốn tiểu thuyết được gửi đến hầu như chẳng có gì thay đổi so với thứ được đăng lên trang web novel. Những vấn đề cả hai đã thảo luận ở quán cà phê lúc trước – những nốt thăng trầm cần được thêm vào diễn biến, nhằm viết nên một cao trào thỏa mãn hơn cho Tập 1 – hoàn toàn không xuất hiện trong bản thảo này. Đây không phải vấn đề thất bại dù đã cố gắng cải thiện; mà là không có chút dấu hiệu nỗ lực nào.
Cô muốn nói với sếp cô, Ayane, về chuyện này, nhưng cô ấy vừa đi uống rượu với các biên tập viên khác để ăn mừng thông báo của Branch Hill Bunko rồi. Miyako định sẽ tham gia cùng họ ngay sau khi đọc xong bản thảo. Thế là cô tự mình suy ngẫm một lát, rồi nhanh chóng, cô gửi e-mail với nội dung, Em có chắc chắn là không gửi nhầm file không? Tại đọc xong chị không thấy có gì khác mấy so với bản web novel cả… Hãy kiểm tra lại thử nhé.
Cô dự cảm khá chắc chắn rằng Izumi đã gửi nhầm. Nhưng nửa tiếng sau, câu trả lời lại là:
Đó chính xác là file cho Tập 1 đấy ạ.
Về phần mình, em đã suy nghĩ rất nhiều, em tin rằng đa số những người mua bản sách đều là người từng đọc bản web novel và thích nó. Nếu em thay đổi bối cảnh và cốt truyện mà họ thích, chẳng phải sẽ khiến họ thất vọng sao?
Hơn nữa, em cảm thấy series trở nên nổi tiếng vì chính nội dung hiện tại. Thay vì thực hiện những sửa đổi không cần thiết, em nghĩ tốt nhất chúng ta nên dùng luôn phần văn bản của web novel cho phiên bản sách.
“Nnngh…”
Dưới góc nhìn của mình, Izumi đã có ý đúng. Khi chuyển thể web novel để xuất bản, ý kiến về mức độ sửa đổi cần thiết luôn rất khác nhau. Có nhà xuất bản sẽ thêm vào đó vài nhân vật mới hoặc tạo nên nhiều thay đổi lớn vào chính cốt truyện, nhưng cũng có nhà xuất bản sao chép trực tiếp web novel và bê thẳng vào dạng sách rồi gửi đến nhà in. Cả hai phương án trên đều đã tạo ra rất nhiều siêu phẩm.
Tuy nhiên:
“Ít nhất cũng nói một tiếng chứ…”
Miyako thở ra một hơi mệt mỏi. Đã gần một tháng trôi qua kể từ lúc cả hai thảo luận với nhau về những chỉnh sửa cốt lõi. Thật không đúng khi cậu giao bản thảo này cho cô mà không một lời hỏi han trước. Vì thế, kìm nén lửa giận vào trong, Miyako gửi tin nhắn trả lời Izumi.
Chị hiểu cảm giác của em, nhưng nếu em muốn thay đổi những chuyện chúng ta đã quyết định ở cuộc họp, hy vọng em có thể bàn với chị trước. Sau khi đọc bản thảo của em, chị nghĩ tốt hơn hết vẫn nên thực hiện các chỉnh sửa đã thảo luận để cải thiện chất lượng của Tập 1. Hy vọng em sẽ xem xét vấn đề này.
Cô dành ra vài phút lo lắng chờ đợi phản hồi của Izumi. Sau đó, không chút cảnh báo, điện thoại của cô rung lên. Cô cầm lấy nó và nhìn thấy tin nhắn của Haruto, Này, nếu vài ngày nửa rảnh, em có muốn đi ăn gì đó cùng nhau không?
“…!”
Ăn gì đó cùng nhau. Nói cách khác, là một cuộc hẹn. Nó khiến tim cô lỡ nhịp trong giây lát, nhưng giờ cô không có thời gian cho chuyện này. Cô soạn một tin nhắn ngắn gọn – Đang bận. Em sẽ liên lạc lại sau – và lần nữa đợi hồi âm từ Izumi.
Khoảng mười phút sau, tin nhắn cuối cùng cũng đến.
“……Hảaaaa?!” Miyako thốt lên.
Em nghĩ xuất bản phiên bản web novel như hiện tại sẽ tốt hơn. Nếu chị vẫn khăng khăng rằng cần phải chỉnh sửa, thì em xin vờ như dự án xuất bản sách này chưa từng tồn tại. Cá nhân em không nghĩ việc xuất bản series này nhất thiết phải diễn ra.
“Chuyện gì thế chứ?!”
Cô nhìn lên trần nhà, nặng nề tựa lưng vào ghế.
Cậu ấy thật sự nghiêm túc với việc dừng hợp tác? Hiệp Sĩ Bóng Đêm đã được thông báo là một trong những cái tên ra mắt mở màn cho Branch Hill Bunko rồi mà, cả họa sĩ minh họa Hebomeshi cũng đã bắt tay vào thiết kế nhân vật và vẽ minh họa rồi. Đâu thể nào nói bỏ là bỏ ngay lúc này được chứ.
…Nhưng liệu những yêu cầu cực đoan này có phải một phần trong lối hành xử của Izumi không?
Giờ Miyako mới nhớ lại lời Kenjiro Toki nói về lý do Izumi bị đuổi khỏi GF Bunko.
“Chà, theo những gì anh biết về toàn bộ câu chuyện, anh nghĩ Misaka cũng có một phần lỗi về mình.”
Theo lời Toki, mối quan hệ giữa Izumi và biên tập viên của cậu ấy ở GF Bunko trở nên xấu đi là vì thói quen ra lệnh và phớt lờ những phản hồi mang tính xây dựng. Nhớ lại buổi họp hôm trước, cậu đã đưa ra rất nhiều yêu cầu về họa sĩ minh họa mà không chút xem xét nào – và giờ là e-mail này.
Lẽ nào…Izumi hóa ra lại thuộc dạng “khó bảo”…?
Cô đã nghĩ rằng – dù không có bằng chứng xác thực – cô có thể thân thiết với cậu ấy. Và giờ cảm xúc đó đang bị lung lay dữ dội.
Cuốn sách chuyển thể đã được công bố rồi, Hebomeshi cũng đã bắt đầu thực hiện các thiết kế. Nếu không báo trước mà lại vờ như dự án chưa từng tồn tại là bất khả thi vào thời điểm này, và chị muốn hỏi rằng em thấy có công bằng không khi cố gắng áp đặt các yêu cầu của mình dù vẫn nhận thức được mọi chuyện. Rất khó để xây dựng một mối quan hệ tin tưởng nếu cứ như vậy. Em có thể vui lòng xem xét lại việc chỉnh sửa bản thảo không?
Ngay khi cô vừa định nhấn nút “Gửi”, cố gắng hết sức bình sinh để nén lại ngọn lửa giận đang bùng cháy:
“Woa, chờ chút đã nào.”
Ayane đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Miyako trước khi cô có thể di chuyển con trỏ chuột thêm nữa.
“Ayane? Chẳng phải chị đang ở bữa tiệc sao?”
“Chị quay lại để đón em đấy, cũng trễ rồi mà. E-mail thế này chẳng phải có hơi cay nghiệt sao?” Cô đã nhìn qua màn hình máy tính của Miyako. “Đây là mail cho Tsukemono hả? Có chuyện gì vậy?”
“Um…”
Miyako giải thích vấn đề với Ayane, cho cô xem những e-mail qua lại trước đó. Ayane trầm ngầm đọc chúng trong giây lát.
“Chà, đừng có gửi e-mail này đi, được không? Chị không muốn em nhắc cảm xúc của em, hay đưa ra yêu cầu sửa đổi. Điều quan trọng nhất khi giao tiếp qua e-mail chính là phải giữ được hòa khí, nên bây giờ, chúng ta có thể đề xuất một cuộc họp trực tiếp để bàn về chuyện này không?”
Những chỉ dẫn của cô khiến Miyako có chút bối rối. Rõ ràng người đi quá giới hạn ở đây là Izumi, nên cô cảm thấy không quá cần thiết phải gặp mặt nếu cậu chỉ khăng khăng suy nghĩ của mình. Ayane, có lẽ đã cảm nhận được điều này, khẽ mỉm cười.
“Em biết không, khi trao đổi qua e-mail, có người nói quá đà – và cũng có người nói quá ít. Sao em không bình tĩnh lại một chút và đọc lại những gì mình đã viết nhỉ?”
“Ah…”
Theo đề xuất của Ayane, Miyako nhìn lại e-mail mà cô vừa định gửi đi. Cô nghĩ bản thân đã kìm nén cảm xúc đi rồi – nhưng đúng vậy, cách cô chọn từ ngữ rõ ràng mang theo rất nhiều gai độc.
“Tất nhiên, có nhiều người cảm thấy cách dễ dàng nhất để nói ra những điều mình thật sự nghĩ là thông qua e-mail, vì họ gặp khó khăn khi nói chuyện trực tiếp, nên không phải lúc nào trực tiếp giải quyết cũng tốt hơn qua mạng. Khi dùng e-mail, mọi thứ sẽ được lưu trữ vĩnh viễn, nên ít nhất sau này em sẽ không mâu thuẫn với những điều đã nói hoặc chưa nói. Nhưng theo những gì chị thấy, Tsukemono đây có vẻ khá nổi loạn qua e-mail nhỉ?”
“Vâng…”
Vậy là Miyako xóa bản nháp lúc nãy đi và yêu cầu một buổi họp với Izumi.
Một tuần sau, Miyako quay lại quán cà phê gần trường của Izumi, và đợi cậu đến. Lần này có Ayane đi cùng cô.
“Chào em. Chị là Mitahora, trợ lý tổng biên tập của Branch Hill Bunko.”
Ayane đưa danh thiếp cho Izumi. Tổng biên tập là Chủ tịch Shirogamine, nhưng vì đã được trao toàn quyền quyết định với dự án này nên Ayane mới là lãnh đạo trên thực tế.
“X-xin chào… Em là Izumi.”
Izumi mang vẻ mặt căng thẳng khi cất tiếng chào hỏi. Không có dấu hiệu nào giống như giọng điệu bất trị trong e-mail – dáng vẻ hiện tại là kiểu một thiếu niên hướng nội mà Miyako thân thuộc.
“Rồi, đầu tiên, chị hiểu giữa em và Shirakawa có vài hiểu lầm qua e-mail, nên trước hết chị xin phép nhận lỗi về vấn đề đã xảy ra.”
Ayane vừa cúi đầu vừa nói. Miyako tự hỏi liệu có cần phải đi xa đến vậy không, nhưng vì người đang cúi đầu là sếp cô, nên cô không có lựa nào khác ngoài làm theo.
“Kh-không ạ, không phải vấn đề…hay gì đâu ạ…”
Giọng Izumi gần như là thì thào, mắt nhìn vô định.
“Nên hôm nay, chị muốn cho em một cơ hội để nói tất cả những điều em muốn với bọn chị, Izumi.”
“Mọi thứ? Um…”
“Em biết đấy, về sự bất đồng của em với Shirakawa, những lo lắng của em về ban biên tập, hoặc bất kỳ mọi thứ em muốn.”
“…”
Izumi khẽ liếc nhìn Ayane, rồi tới Miyako. Sau đó cậu đưa mắt nhìn xuống. “Không phải là bất đồng,” cậu lẩm bẩm. “Nhưng…em không biết nữa, cứ như rốt cuộc biên tập viên nào cũng như nhau ấy.”
“Ồ…? Ý em là sao?”
Miyako hoang mang. Izumi nhìn cô bằng ánh mắt buồn chán.
“…Thì, chị không lắng nghe những thứ em nói, thay vào đó chỉ ép em làm những thứ chị muốn…”
“Đó–”
Đó mới là điều em đang làm đấy!
Miyako đã định phản bác lại cậu, nhưng Ayane đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô để ngăn lại. “Ý em là sao khi nói vậy, Izumi?” cô nhẹ giọng hỏi.
“…Trong lúc lựa chọn họa sĩ minh họa,” cậu rụt rè bắt đầu, “chị không tiếp nhận đề xuất nào của em cả mà chỉ tự theo ý mình thôi, chẳng phải sao?”
“Hả?! Em nói với chị Hebomeshi cũng ổn mà!” Miyako cảm thấy bất ngờ.
Izumi có vẻ cũng bối rối không kém. “Thì, vâng, trong số ba người mà chị đề nghị với em…nhưng em vẫn muốn ** với ** hơn.”
Cậu nhắc lại hai cái tên là nhân viên của công ty game mà cậu đã đề nghị từ trước.
“Như chị đã nói đấy, hai người đó không được…”
“Tại sao lại không được?”
“Thì chị đã nói với em–”
“Shirakawa,” Ayane cắt ngang trước khi cô có thể tiếp tục, “lẽ nào em không giải thích với cậu ấy lý do hai người kia không được?”
“…! Đúng là…không có.”
Nghĩ lại, những gì cô viết trong e-mail gửi Izumi chỉ vỏn vẹn có, Chị xin lỗi, nhưng cả hai người đó đều không được.
“Izumi, thật ra ** và **–”
Sau đó Ayane giải thích cặn kẽ lý do họ không thể hợp tác. Izumi dường như vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng cậu vẫn đáp lại bằng một câu trung lập “ra là vậy…”
“Vâng,” Ayane nói. “Dù là vậy, nhưng đúng là bọn chị ít nhất vẫn có thể thử gửi lời mời cho họ. Chị xin lỗi vì đã không làm như thế.”
“Chị cũng xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng cho em hiểu,” Miyako nói.
“Nhân đây, Izumi này, ban nãy em có nói biên tập viên nào cũng như nhau, nghĩa là em đã từng gặp trường hợp tương tự rồi?”
Hai mắt Izumi giãn ra trước câu hỏi của Ayane. “Vâng,” cậu bực bội nói.
“Là…ở GF Bunko?” Miyako hỏi.
Izumi gật đầu.
Sau đó họ trao đổi một chút về biên tập viên cũ của Izumi. Theo lời Izumi, lần đầu tiên cậu xảy ra vấn đề với biên tập viên là vào lần đầu cả hai gặp mặt. Trước khi có thể tìm hiểu lẫn nhau, cả hai đã đi thẳng vào thảo luận về chuyện biên tập, và cậu được dí cho một tập ghim có đầy đủ các điểm cần chỉnh sửa, cùng với lịch xuất bản và thông báo rằng họ đã bắt tay với ** để phụ trách minh họa.
Có nhiều (không phải tất cả) những chỉnh sửa là có thể hiểu được, cậu cũng có thể hoàn thành tốt với lịch trình vì cậu cũng không biết cách nào tốt hơn, nhưng lựa chọn họa sĩ minh họa mà không hỏi ý kiến đóng góp nào từ cậu là quá sức chịu đựng của Izumi. Rõ ràng, phong cách của art không giống với ý thích của Izumi – một điểm trừ lớn trong lòng cậu. Thế là cậu đồng ý chỉnh sửa và lịch trình được giao, nhưng vẫn cố gắng đề nghị biên tập viên xem xét lại chuyện họa sĩ, câu trả lời cậu nhận được kèm theo sự tức giận là: “Họa sĩ này đang trên đà nổi tiếng đấy, chắc chắn là cậu ta sẽ hợp với nội dung tác phẩm.” Izumi tiếp tục cò cưa, nhưng cuối cùng, thứ cậu nhận được là, “Lựa chọn họa sĩ minh họa là chuyện của biên tập viên,” chuyện là vậy.
Thế là bất hòa giữa Izumi và biên tập viên bắt đầu ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng cậu đã cố giữ tinh thần lạc quan. Cậu chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, còn biên tập viên của cậu đích thị là dân chuyên, nên cậu quyết định tin tưởng ông ấy. Nhưng kết quả cuối cùng lại là – Maken Wars, tác phẩm debut của Soma Misaka, được sửa lại theo đúng hướng dẫn và minh họa lẫn ảnh bìa theo ý muốn của biên tập viên – đã chìm sâu vào lòng đất.
Hai tuần sau khi phát hành, cậu nhận được e-mail từ biên tập viên rằng Tập 2 sẽ không thể xuất bản, cùng với đó là chút bào chữa, “Đừng để chuyện này làm nản lòng; hãy thử lại vào lần tới.” Đó là lúc cơn giận của Izumi lên đến đỉnh điểm và niềm tin dành cho biên tập viên chạm đáy. Cậu đã chủ động đi đêm với công ty khác mà không có sự cho phép của biên tập viên, và cuối cùng bị GF cấm cửa.
“Sao lúc nào em cũng phải làm theo ý của biên tập viên chứ…?! Đây…đây là tác phẩm của em mà…!”
Giờ Izumi đã rơm rớm nước mắt, trút ra bầu tâm sự của mình, những cảm xúc đơn thuần khi trước có lẽ đã quay lại bên trong cậu.
Miyako, biết được tình cảnh dẫn đến mối quan hệ tồi tệ của họ, không thể tìm được lời nào để đáp lại. Nếu đã xích mích với biên tập viên vì bất đồng trong khâu chọn lựa họa sĩ minh họa cho tác phẩm đầu tay của mình như vậy, thì lẽ đương nhiên cậu sẽ xem hành động của Miyako là “biên tập viên nào cũng như nhau.” Nhưng cô không hề có ý định bỏ qua phản hồi của Izumi, và cô chắc chắn không có ý áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu. Ngoài ra, Miyako cũng quen biết biên tập viên cũ của Izumi, một biên tập viên kỳ cựu đã gắn bó với GF Bunko từ lúc mới thành lập, một người đàn ông đứng sau hàng loạt tác giả nổi tiếng và không thiếu những siêu phẩm. Ông ấy là một người trung thực, tận tụy với công việc, mọi người đều rất tôn trọng ông. Maken Wars không nhận được cái kết viên mãn, nhưng cô chưa từng một khắc nghĩ rằng ông ấy không cống hiến hết mình cho tác phẩm.
Cả nhà văn và biên tập viên đều làm hết mình với mong muốn tác phẩm thành công. Vậy tại sao họ lại kết thúc trong dây dứt đến thế?
Cả Miyako và Izumi đều chìm vào im lặng, một bầu không khí ảm đạm bao trùm. Giọng nói vui vẻ của Ayane đã xua tan nó.
“Nào! Muốn ăn chút bánh không?”
“Hể?”
“Sao ạ?”
Ayane mỉm cười trước hai con người bối rối. “Em nên ăn gì đó ngon ngon trong lúc họp biên tập đi nhé! Em cứ uống mãi cà phê thôi hả, Miyako?”
“Um, vâng…”
“Công ty sẽ hoàn trả chi phí các bữa ăn của em với tác giả mà, cứ thẳng tay nếu muốn! Không có một giới hạn xác định nào cả, nhưng kế toán từng mắng vào mặt bọn chị sau khi bọn chị đi ăn sushi và tốn mất hai mươi nghìn yên một người đấy, nên hãy xem nó như một kiểu giới hạn nhé.”
Ayane ngó vào menu. “Chắc chị sẽ ăn bánh crepe trái cây bản đặc biệt. Hai đứa sao?”
Miyako không có tâm trạng ăn bánh ngọt cho lắm, nhưng cô cũng thuận theo và nói, “Em một phần bánh phô mai.”
“Còn em...là bánh tart hạnh nhân,” Izumi thêm vào, có vẻ khá miễn cưỡng.
“À đúng rồi,” Ayane nói sau khi gọi món, “em thích những tác phẩm kiểu nào vậy Izumi? Light novel, anime, game, hay gì khác.”
Izumi giật mình thấy rõ trước giọng nói đột ngột thân thiện. “Vâng…có lẽ Fate đang là tác phẩm yêu thích nhất lúc này của em…”
Quả nhiên, Miyako nghĩ. Cô nhớ lại cách Haruto đánh giá bản thảo dự thi của cậu, rằng “bị ảnh hưởng quá rõ rệt” bởi Fate. Nền móng của Maken Wars liên quan đến các anh hùng lịch sử và truyền thuyết, cùng nhau tham gia một trận battle royal – một bản nhái lại của Fate. Trong khi đó, Hiệp Sĩ Bóng Đêm, thiên về câu chuyện phiêu lưu hơn, nhưng dù vậy, vẫn có một số nét ảnh hưởng thể hiện trong bối cảnh, tên gọi và phong cách tường thuật các cảnh chiến đấu.
“Có khá nhiều thiếu niên trong lứa của em thích Fate nhỉ? Nếu có thể tạo ra một sản phẩm ăn khách trên nhiều hình thức như vậy thì chị cũng rất muốn thử đấy. Mà nhân tiện, em đến với Fate như thế nào vậy? Thông qua game hay anime?”
“Hồi học lớp sáu, em đã xem anime Fate/Zero và nghĩ rằng nó rất ngầu, nên chủ yếu là vì vậy. Sau đó em đọc tiểu thuyết nguyên tác, chơi game Stay Night, đọc Fate/Apocrypha…”
“Wow… Chuyện một học sinh tiểu học xem anime Zero rồi bây giờ trở thành nhà văn chuyên nghiệp quả thật bất ngờ đấy. Có vẻ chị đây không còn trẻ nữa rồi…” Ayane nở nụ cười chán ngán trước câu trả lời của Izumi. “Ngoài Fate ra thì gần đây em còn thích thứ gì nữa không?”
“Cũng có kha khá…kiểu Overlord với Re:Zero… Ah, em có đọc nguyên tác của cả hai bộ đó trên mạng rồi…”
Cậu nhanh chóng thêm phần thứ hai vào. Có lẽ cậu không muốn bị coi là một người bình thường chỉ tiếp cận anime.
“Wow, em cũng tiếp xúc với nhiều hình thức nhỉ. Chị thì chẳng hề đụng tay gì trừ khi nó được xuất bản dưới dạng sách.”
Izumi cười nhẹ trước lời khen vui vẻ này.
Sau đó Ayane quay sang Miyako. “Còn em đã tiếp xúc với những gì khi học cao trung vậy?”
“Em hả? Um… Lúc đó em chưa đọc tý light novel nào cả. Em cũng chẳng biết gì nhiều về anime hay manga. Chắc là em cũng có đọc chút ít manga nếu chúng được chuyển thể thành TV drama, nhưng chỉ có vậy thôi.”
“Oh? Vậy tại sao chị lại trở thành biên tập viên light novel?” Izumi trông có vẻ tò mò.
“Một người bạn ở đại học của chị là tiểu thuyết gia light novel chuyên nghiệp… Um, tên cậu ấy là Itsuki Hashima… Cậu ấy đã cho chị mượn rất nhiều sách và game…sau đó nhiều chuyện xảy ra…”
“Chị rất muốn nghe cái phần ‘nhiều chuyện’ đó đấy. Đúng không, Izumi?”
“Um, vâng, em cũng muốn biết.”
Ayane mỉm cười với cô. Ngay cả Izumi cũng gật đầu theo.
****
Như thế, cả ba tiếp tục trò chuyện lan man trong khoảng ba tiếng. Tại sao họ lại muốn trở thành biên tập viên, tại sao cậu lại bắt đầu viết light novel, tác phẩm yêu thích của họ, sở thích của họ, hình mẫu họ hướng đến, câu lạc bộ mà họ tham gia, chuyện tình cảm…và khi phần bánh thứ hai được đưa lên, đã chẳng còn gì khác ngoài một cuộc trò chuyện vui vẻ.
“Ôi trời, trễ vậy rồi à. Chắc là chúng ta nên về thôi.”
Ayane nhận ra nền trời đã chìm vào màn đêm, đưa hai người còn lại ra khỏi quán cà phê. Rốt cuộc, họ đã chẳng nói gì về chuyện chỉnh sửa Hiệp Sĩ Bóng Đêm. Miyako có chút rối rắm – ngay từ đầu thì mục đích của cuộc gặp này là gì chứ?
“Cảm ơn em vì hôm nay đã đến,” Ayane mỉm cười nói. “Có thời gian lại nói chuyện với nhau nhé, Izumi?”
“Um, vâng ạ…”
Izumi có chút đỏ mặt và gật đầu. Sau đó cậu quay sang Miyako. “Um… Chị Shirakawa?”
Khuôn mặt cô có hơi căng lại. “Vâng?”
“Em nghĩ em muốn làm thêm gì đó với Tập Một…nhưng chị có thể chờ em thêm một tuần nữa không ạ…?” cậu rụt rè hỏi.
“Ư-ừm, tất nhiên,” Miyako lắp bắp. “Không sao cả.”
Izumi nhẹ nhõm ra mặt, đáp lại với một nụ cười ngây thơ. “Cảm ơn chị nhiều lắm ạ. Em sẽ liên lạc lại với chị sau.”
Cậu cúi chào Miyako và Ayane trước khi rời đi. Miyako im lặng nhìn theo, không biết phải nghĩ gì.
“Chà,” Ayane vui vẻ nói, “có vẻ chúng ta thành công rồi nhỉ. Hừm… Được rồi! Muốn đi ăn tối không? Chị nghe nói gần đây có nhà hàng kiểu Trung ngon lắm.”
“Không ạ, em đã ăn hai cái bánh rồi… Nhưng tại sao Izumi lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ vậy nhỉ?”
“Tại vì,” cô bình thản đáp, “có thể cậu ấy nghĩ rằng những sửa đổi đó sẽ tốt cho sách phát hành.”
“Chị nghĩ vậy ạ?”
“Tiếng nói từ vũ trụ đấy. Cậu ấy đã dựng gai với biên tập viên vì không muốn chịu tổn thương từ họ nữa, nhưng sau khi hiểu hơn về em và suy nghĩ một chút, cậu ấy đã sẵn lòng chấp nhận. Chỉ là chị đoán vậy thôi.”
“…”
Miyako cho rằng họ chỉ lãng phí mấy tiếng đồng hồ để nói chuyện đâu đâu, nhưng có lẽ chẳng có gì là lãng phí cả. Thực tế, đối với Izumi và Miyako – nói rộng ra là đối với Izumi và biên tập viên tại GF của cậu – đây có lẽ là điều cần thiết hơn tất cả những cuộc họp biên tập.
“Tất nhiên, bây giờ có nhiều người không thích tác giả trở nên quá thân thiết với biên tập viên. Nhiều tác giả thích giữ mối quan hệ chỉ toàn công việc thôi. Nhưng với chị, chị muốn hiểu hơn về người mà mình đang cùng làm việc, và chị cho rằng nói những chuyện như tác phẩm yêu thích của bản thân chính là chìa khóa. Ngoài ra, chị cũng muốn ăn uống thoải thích bằng tiền của công ty nữa!”
Cô bật cười trước trò đùa của bản thân.
Nhưng Miyako trông vẫn trầm ngâm như mọi khi. “Um… Cảm ơn chị nhiều lắm ạ.”
“Hmm?”
“Nếu không có chị giúp đỡ, Ayane, em nghĩ em đã phá hủy mối quan hệ giữa mình với Izumi rồi. Em…thật sự xin lỗi.”
Ayane cười toe toét trước cô đồng nghiệp ủ rũ. “Chà, cũng một phần lỗi do chị đã để em một mình đảm nhận một tiểu thuyết gia trẻ tuổi mà. Họ thuộc dạng rất dễ rơi vào tình cảnh khó bảo. Không có gì phải lo hết! Tsukemono chân thành hơn chị nghĩ đấy. Chúc hai đứa may mắn nhé!”
“Vâng…”
Miyako gật đầu trước lời động viên của vị sếp. Nhưng mà không lo sao được. Cô vẫn còn quá non nớt, và nó đã ăn rất sâu vào cô. Về cơ bản, hôm nay cô đã chẳng làm được gì; và người giải quyết vấn đề không ai khác ngoài Ayane, từ đầu chí cuối. Nói chuyện để có thể thấu hiểu và tin tưởng nhau… Cô đã từng không hề quan tâm đến nó, và nó khiến cô cảm thấy thảm hại đến mức muốn bật khóc.
Mình vẫn chẳng là gì cả…
****
Chia tay với Ayane trước cửa nhà hàng Trung mà cô đề cập, Miyako lê đôi chân nặng nề của mình về văn phòng. Ở đây, ngay lối vào, cô bắt gặp Nobunaga Shirogamine, chủ tịch công ty.
“Chào buổi tối, Shirakawa. Anh nghe nói em có chút trục trặc với công việc hả?”
“…Vâng. Em xin lỗi.”
“Em đã giải quyết được chưa?”
“V-vâng, mọi chuyện đã ổn hơn rồi ạ. Nhưng hầu hết là nhờ có Ayane…”
“Trông em có vẻ không vui nhỉ.”
Miyako thành thật đồng ý. “Chuyện này đã nhắc nhở em rằng em vẫn còn non nớt như thế nào. Làm sao em có thể trở thành một biên tập viên như chị Ayane được chứ…?”
“Thì, em sẽ không làm được đâu, đúng không?”
“Hể?!”
Miyako, bối rối trước đòn đánh gục bất ngờ, nhìn Shirogamine đang nở nụ cười khó hiểu.
“Đó là năng lực của Mitahora – nhanh chóng bước chân vào thế giới công việc của người khác – anh không nghĩ có biên tập viên nào giỏi được như em ấy ở khoản đó đâu. Nếu mang các lãnh chúa thời xưa ra để ví von, thì sẽ kiểu như Toyotomi Hideyoshi ấy. Không có cách nào để em bắt chước một người như vậy đâu.”
Lời khen khiến Miyako ngạc nhiên.
“…Chẳng phải hồi trước anh gọi chị ấy là ngờ nghệch sao, anh Shirogamine?”
“Ha ha ha! Thế em nghĩ anh đi tới bước đường cùng nào mà phải tuyển một người hoàn toàn ngờ nghệch hả? Anh chỉ nói vậy vì không muốn em ấy trở nên quá tự mãn khi ở gần anh thôi.”
Miyako ra chiều đăm chiêu trước một Shirogamine đang hoàn toàn không ăn năn.
“Ngoài ra, Shirakawa, đâu phải em muốn hướng tới hình mẫu giống hệt Mitahora, đúng không?”
Miyako chớp mắt trước những lời Shirogamine nói. Cô vẫn luôn muốn trở nên độc nhất vô nhị, không thể bị thay thế bởi bất kỳ ai. Và giờ cô đang ủy mị đến mức đánh mất đi ước vọng đó.
“…Em trông xuống tinh thần hơn anh nghĩ đấy. Tối nay về nhà nghỉ ngơi đi nhé?”
“Vâng… Em sẽ làm vậy.” Cô yếu ớt gật đầu trước lời khuyên.
“Được rồi, gặp lại sau nhé.”
Ngay khi anh toan rời đi.
“Ah, anh Shirogamine này?”
“Sao vậy?”
“…Em nghĩ thỉnh thoảng anh nên thành thật với lời khen của mình dành cho chị Ayane hơn đi ạ. Em không muốn nói chuyện này lắm…nhưng em nghĩ có lẽ chị ấy thật sự rất là ghét anh đấy…”
“Hả?”
Lông mày Shirogamine nhướng lên. Rõ ràng là anh ấy không hề nghĩ vậy.
Miyako đã một lần hỏi Ayane rằng cô nghĩ sao về anh khi cả hai đi uống cùng nhau. Cuộc trò chuyện ở quán yakitori đã kích thích sự tò mò của cô.
Ayane trả lời với đôi mắt chỉ dán chặt vào khoảng không trước mặt: “Anh ta là tên bốn mắt bệnh hoạn ngược đãi số một mà chị từng gặp. Chị rất muốn ngày nào đó được đấm anh ta một cái. Chưa hết, anh ta nhìn có nét gì đó rất giống tên người yêu cũ đã cắm sừng chị, nhìn cái bản mặt anh ta thôi là đã ngứa gan rồi.” Miyako tin rằng Ayane thật sự có ý như vậy.
“Cái đó…không phải em ấy nói vậy vì muốn che giấu sự thật rằng em ấy thích tôi đến mức nào hả?” anh đánh liều hỏi.
“Không đâu.”
Cô lắc đầu với Shirogamine, người trông thất vọng ra mặt.
“…Ôi trời.”
Từ những gì mình cảm nhận được, Miyako bắt đầu tự hỏi rằng liệu Shirogamine có khi nào lại có cảm xúc đặc biệt dành cho Ayane không. Nghĩ đi nào. Nobunaga Shirogamine, biên tập viên chủ lực; Ayane Mitahora, ngôi sao đang phát triển rực rỡ mà anh coi trọng và yêu mến – và giữa họ có quá nhiều bất hòa.
Và nếu đó là cách họ làm việc, thì làm sao Miyako, một biên tập viên mèo-ba-chân, cùng một nhóm tiểu thuyết gia kỳ quặc có thể tìm ra cách để làm việc hài hòa với nhau?
Giờ cô thậm chí còn lo lắng hơn bao giờ hết, làm sao để cô có thể làm nên trò trống trong ngành công nghiệp này đây.