Sau khi im lặng một hồi, bố bắt đầu mở lời.
“Bố mẹ dự định sẽ kể chuyện này sau khi tụi con nhập học cao trung, bố thật sự xin lỗi vì đã giữ bí mật với các con cho đến tận ngày hôm nay”
Bố và mẹ cúi đầu xin lỗi.
Sau khi lấy hơi, ông bắt đầu nói tiếp.
“Đó là khoảng thời gian bố mẹ còn học đại học.
Bọn ta đã gặp nhau khi tham gia cùng một nhóm.
Bọn ta ở đây không chỉ có hai người, mà còn có cả bố mẹ ruột của Haruki nữa.
Tên của họ là Harukawa Touka và Akiyama Natsuya.
Bọn ta hầu như luôn ở cùng nhau. Cả bốn người.
Mọi người lúc nào cũng vui vẻ, và thậm chí vẫn còn gặp mặt sau nhau khi tốt nghiệp đại học.
Một khoảng thời gian sau khi có công việc, bố đã nhận được một cuộc gọi.
Hai người họ quyết định sẽ kết hôn.
Bọn ta thường cho họ lời khuyên, vì thế sau khi hay tin, bố đã rất phấn khích.
Tuy nhiên, bọn ta có hơi lo lắng một chút.
Hai người họ là một cặp hoàn hảo và tương thích.
Nhưng gia đình của họ không chấp thuận mối quan hệ này
Bố mẹ của Natsuya cực kì nghiêm khắc nên họ hoàn toàn phản đối cuộc hôn nhân .
‘Hãy cưới người mà ta chọn đi’
Họ luôn nói như thế.
Mặc dù vậy, Natsuya vẫn chọn ở bên cạnh Touka-san.
Touka-san không có bố mẹ. Họ đã qua đời, vì thế Natsuya nói rằng mình không thể để cô ấy tự thân sống một mình được.
Sau khi nghe tin đám cưới, bố và mẹ tụi con cũng kết hôn gần như cùng thời điểm với họ.
Một thời gian sau khi kết hôn, bọn ta đã có con. Chính là ba đứa con đó.
Khi bố nói với họ rằng mình sẽ có một bộ ba. Họ đã rất vui mừng’’
Hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi thấy bố khóc.
Trong sự im lặng tột độ, ông nở một nụ cười đượm buồn, giọng của ông có hơi run run.
“Khi bọn ta có con, ngay cùng thời điểm ấy, bọn họ cũng thông báo rằng mình cũng đang có một đứa. Đó chính là con, Haruki.
Ngay vừa sau khi vừa nhận được thông báo.
Natsuya đã qua đời vì tai nạn giao thông. Đó là sự ra đi mà không ai lường được.
Bọn ta cảm thấy thật khủng khiếp, nhưng khi nghĩ đến những gì mà Touka-san đã phải chịu đựng làm tim ta quặn đau.
Trong khi Touka-san vẫn còn đang đau khổ, bố mẹ của Natsuya không ngừng đổ lỗi và chửi rủa cô.
‘Đó là lỗi tại cô mà thằng Natsuya phải chết. Thằng bé đáng lẽ ra phải thật hạnh phúc’
Touka-san càng ngày trở nên gầy hơn.
Dù vậy, để cưu mang đứa trẻ trong bụng, kho báu quý giá cuối cùng của Natsuya, cô ấy đã chịu đựng.
Một ngày trước khi sinh, Touka-san gọi cả hai bọn ta đến phòng bệnh để nói chuyện.
Mẹ con không thể rời khỏi giường vì thế cô ấy đã gọi điện cho bọn ta.
‘Nếu có chuyện gì xảy ra, làm ơn hãy chăm sóc đứa trẻ này giùm mình. Tớ không còn ai để có thể dựa dẫm được nữa rồi’
Bọn ta bảo với cô ấy hãy cứ dựa dẫm vào bọn ta nhiều lần trước đây.
Cô ấy liên tục cảm ơn và khóc cứ như một đứa trẻ vậy. Thật là cảnh tượng đau đớn khi chứng kiến.
-Touka-san đã qua đời.
Cô ấy không còn có đủ sức lực để chịu đựng cho việc sinh nở.
Theo lời của bác sĩ hiện đang chăm sóc, cô ấy đã cố gắng hết sức mình cho đến phút cuối cùng.
Bố có thứ mà cô ấy để lại cho con đây Haruki’’
Bố lấy ra một cái băng cát-sét nhỏ và đưa nó cho tôi.
“Cái băng này là dành cho Haruki khi con lớn lên. Thậm chí cả bố và mẹ cũng chưa từng nghe nó”
Những giọt nước mắt đã ngừng rơi.
Nhưng bên trong trái tim tôi cứ như muốn bùng cháy.
“Đó là cách mà bố mẹ nhận nuôi con khi con được giao phó cho bọn ta bởi Natsuya và Fuyuka.
Bọn ta đã nuôi nấng tụi con như là một cặp sinh tư.
Để không bỏ quên những cảm xúc của cả Touka-san và Natsuya, bố mẹ đã quyết định đặt tên bọn con dựa theo một phần nhỏ tên của họ.
Haruki, Karin, Akine và Fuyumi”
Có một sự im lặng bao trùm.
Tôi hít thở thật sâu vài lần rồi nói.
“Trở thành con của bố mẹ, cũng như là của Natsuya-san và Touka-san làm con thật sự cảm thấy hạnh phúc. Không hề có tí giả dối nào ở đây cả.
Ngay cả bây giờ con vẫn sẽ luôn yêu thương bố và mẹ. Tất nhiên là bao gồm cả Karin, Akine và Fuyumi nữa.
Con đã nghĩ về nó một vài lần rồi.
Có lẽ chúng ta không phải là một gia đình thực thụ.
Có lẽ con là đứa duy nhất không phải con ruột của hai người.
Nó có vẻ trông như thế thật từ góc nhìn của người ngoài. Tính cách của tụi con cũng khác biệt nhau hoàn toàn.
Nhưng sau khi nghe được câu chuyện ngày hôm nay, con thật sự rất hạnh phúc từ tận đáy lòng mình khi được trở thành anh hai của ba đứa nhóc kia và là đứa con trai cả của hai người.
Vậy từ nay trở chúng ta hãy cùng nhau hòa hợp nhé”
Tôi cúi đầu với sự biết ơn chân thành.
Tới những người đã nuôi nấng tôi, và tới những người đã sinh ra tôi.
Từ đó, cả sáu người chúng tôi ôm nhau và khóc thật nhiều.
Tôi chả thèm quan tâm chuyện anh em trong nhà mà không hòa thuận nữa.
Sau đó, bố và mẹ quay về với công việc, và ngày sinh nhật của chúng tôi đã kết thúc như thế đấy.
Một khoảng thời gian ngắn sau đó –
Thái độ của mấy nhỏ em tôi dần dần thay đổi.