Tôi có ba người em gái, và nếu như tính thêm cả tôi nữa thì tổng cộng sẽ có bốn người. Đó là những gì tôi muốn nói ngoại trừ việc chúng tôi đều có cùng một ngày sinh.
Điều đó có nghĩa rằng chúng tôi là anh em sinh tư.
Tôi là thằng con trai duy nhất trong cả bốn người.
Cũng chính là đứa lớn nhất, bởi vì tôi là người đầu tiên được sinh ra.
Ba đứa em gái tôi trông rất giống nhau.
Và mặc dù chúng nó có gương mặt khá dễ thương, tính cách của tụi nó thì khác nhau một trời một vực.
Hồi xưa ấy, đứa nào cũng đáng yêu cơ.
“Anh hai, chơi cùng em đi”, cả ba đứa thường nói với tôi.
Lúc nào cũng bị kéo đi như vậy tôi cũng khổ lắm chớ!
Có thể bạn đã nhận ra rằng việc tôi luôn miệng nói
‘hồi đó’ rồi nhỉ.
Và như các bạn đã đoán, tôi không còn được thấy mấy sự dễ thương ấy nữa.
Thực tế tôi nghĩ mình sẽ tốt hơn nếu như không còn được thấy chúng nữa.
Rốt cuộc thì tôi cũng chả có tí chỗ đứng nào trong nhà cả.
Liệu mình có đang phản ứng thái quá chăng? Không hề!
Để thử nghiệm, hãy xách đít vào phòng khách nào.
“Ew, anh làm méo gì ở đây vậy? Cút đi cho tôi nhờ”
“Đừng có mà đi thở chung không khí với em, Onii-chan”
“Chết đi, Onii-chan”
Nó trở thành như thế này đây.
Hình như hai đứa nó bảo sẽ giết tôi thì phải?
Tôi sẽ bị tụi nó giết mất.
Vì thế tôi chả có lựa chọn nào khác ngoài việc trú ở trong phòng mình.
Tuy nhìn vậy nhưng chúng tôi vẫn là anh em bình thường cho đến khi học sơ trung.
Gần nhà tôi có một ngôi trường khá tốt vì thế cả bốn đứa bọn tôi quyết định sẽ học cùng nhau.
Đó thực ra là một quyết định khá dễ dàng đấy chứ.
Mặc dù tôi không mong đợi chuyện ấy xảy ra cho lắm.
Đành phải chịu thôi, hết cách rồi.
Tụi nó trở nên như vậy sau khi nhập học cao trung.
Tôi không biết điều gì đã khiến mấy nhỏ đó hành xử như vậy. Thời kì nổi loạn chăng?
Nếu như chúng nó biểu hiện sớm hơn thì tôi đã chọn trường khác rồi.
Trời đúng là không có mắt mà.
Xui thay cả bốn chúng tôi đều nằm chung một lớp.
Cái thể loại Chúa nào mà lại ban phước cho tôi phép màu củ lìn này vậy?
Tôi đoán rằng đây là cái mà mọi người đời thường nói là vận rủi.
Mãi cho đến ngày sinh nhật, 24 tháng 4, tôi mới nhận ra nó đúng như thế nào.
Bố mẹ chúng tôi làm việc ở nước ngoài.
Bố tôi làm việc ở ngân hàng, còn mẹ tôi là chuyên gia tư vấn về lĩnh vực công nghệ thông tin.
Đúng là dân ưu tú có khác. Tôi nể họ thật sự.
Tuy nhiên, nhờ vào đó mà chỉ có bốn đứa bọn tôi ở nhà.
Bằng cách thần kì nào đấy mà bọn tôi có thể kiểm soát chi tiêu trong nhà hằng tháng.
Bố mẹ chúng tôi lúc nào cũng hào hứng khi nói đến sinh nhật và lúc nào họ lúc nào cũng tổ chức cho bọn tôi.
Hôm nay là ngày sinh nhật của bọn tôi cho nên họ đã quay về để tổ chức.
“Haruki, Karin, Akine, Fuyumi bố mẹ về rồi đây”
Bố mẹ vui vẻ gọi bọn tôi.
“Mừng về nhà! Mama! Papa!”
Mấy đứa em tôi trông rất vui.
Thành thật mà nói tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy tụi nó như vậy.
“Có chuyện gì vậy Haruki? Sao trông con buồn quá vậy”
“Mừng bố mẹ quay về, con vẫn ổn”
“Nếu như con vẫn ổn thì tốt! Haha”
Sao nay ổng dồi dào năng lượng dữ dậy?
Sau một khoảng thời gian, một bữa tiệc thịnh soạn đã được bày ra.
Một cái bánh kem to đến mức ngớ ngẩn, nguyên con gà nướng khổng lồ, pizza, vân vân…
Bữa ăn hôm ấy thực sự ngon.
Đáng ngạc nhiên là hôm nay, ba con nhỏ kia đã biết cách cư xử.
Thông thường, miệng của tụi nó sẽ không ngừng phát ra những lời mắng nhiếc về phía tôi, cứ như là súng máy vậy.
Đúng như là dự đoán, tụi nó đang kiềm chế lại trước mặt bố mẹ.
“Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?”
“Happy birth day to you~ ”
Mẹ bắt đầu hát theo sau khi bố bắt giọng.
Trông có hơi xấu hổ.
“Chúc mừng sinh nhật Haruki, Karin, Akine và Fuyumi”
“Con cảm ơn” cả bốn chúng tôi cùng trả lời.
Phùuuu!
Mấy đứa em tôi bắt đầu thổi nến ở trên bánh kem.
“Haruki, tại sao con không thổi? Con không thích thổi nến à?”
Mẹ nở một nụ cười dịu dàng.
“Mẹ biết con không còn là một thằng nhóc nữa mà”
Ôi không, trễ mất rồi.
Tôi có thể cảm nhận được cái ánh nhìn chết chóc từ cả bốn phía - à không ba phía chứ.
Đó là cách bữa tiệc sinh nhật của chúng tôi diễn ra mà không gặp trở ngại nào. Tuy nhiên, ngay vừa khi nó sắp kết thúc…
“Bố có một điều muốn nói với các con”
Bố tôi, người lúc nào cũng hay đùa giỡn, nói với chúng tôi với một vẻ mặt nghiêm trọng.
Liệu nó là gì? Ly hôn chăng? Đó là những suy nghĩ đầu tiên của tôi.
Nhưng có vẻ mối quan hệ của hai người họ vẫn còn tốt lắm…
“Nó là về bốn đứa tụi con”
Sau một hồi im lặng, bố ngập ngừng mở miệng.
“Những gì bố sắp nói đây có thể sẽ làm cho gia đình này tan vỡ, nhưng bố và mẹ luôn yêu bọn cọn, và sẽ tiếp tục luôn yêu bọn con”
Với ánh mắt đau khổ, bố tiếp tục nói.
“… Haruki, thực ra con không phải là con ruột của bọn ta”
Tôi chả cảm thấy ngạc nhiên tí nào cả. Thực ra tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm
Biết ngay mà.
Tôi nghĩ mình cảm thấy hạnh phúc sau khi biết được rằng vì sao bản thân lại cảm thấy lạc lõng trong suốt 16 năm.
-Tuy vậy.
-Tôi lại không thể kiềm được nước mắt của mình được.
Lẽ ra tôi phải biết rằng mình khác với những con người ở đây chứ.
Dù vậy tôi vẫn hi vọng.
-Hãy để chúng tôi trở thành một gia đình thực sự.
-Hãy để những người tôi yêu quí có cùng chung một dòng máu với mình.
Những kỳ vọng khiêm tốn nhất mà tôi mong muốn đã tan vỡ như thế đấy.
Mẹ nói với tôi trong khi vỡ òa.
“Xin lỗi… Haruki, mẹ thật sự xin lỗi”
Tôi gạt đi nước mắt và cười tươi nhất có thể.
“Không sao đâu mẹ. Thật sự con đã nghĩ tới nó trước kia rồi”
Tôi tự hỏi liệu mình có đang cười không.
Tôi tự hỏi liệu giọng mình đang run lên hay không.
Đó là tất cả những gì mà tôi lo lắng vào thời điểm ấy.