Orca Falgata y Nan Byakuadai. Con út của Nam tước Byakudai, một trong số các hậu cung của Thánh nữ (Nhân vật chính) của tựa game.
Gia đình cậu ta thuộc chủng Thú nhân—kiểu như con người nhưng có tai và đuôi thú, và chỗ đứng của họ trong Thánh Quốc rất phức tạp.
Thánh Quốc là một vương quốc theo chế độ quân chủ lập hiến với Hoàng gia đứng đầu, nhưng mang đặc trưng rõ rệt của một quốc gia hồi giáo. Nói cách khác, tư tưởng tôn giáo đã ăn sâu vào gốc rễ của vương quốc này, và các phe phái đều chia ra với một tôn giáo khác nhau.
Có thể có vài cánh nhỏ lẻ, nhưng được chia ra với hai phe chính: Phe độc thần và đa thần.
Tương truyền rằng trước đây có một vị thần toàn năng và các vị thần khác chỉ là những kẻ tùy tùng. Trong khi những phe độc thần vào điều này, phe đa thần lại ngược lại. Họ tin rằng mọi vị thần đều có vị thế như nhau.
Đi cùng với sự khác biệt tín ngưỡng là sự phân biệt chủng tộc. Phe độc thần cho rằng vị thần toàn năng là vị thần của con người, và họ cũng tin rằng, “Nhân tộc thượng đẳng hơn các chủng tộc khác vì thần của nhân tộc đứng trên thần của các tộc khác.”
Một lập luận khá thuyết phục, nhưng những người cho ra điều này méo giỡn chút nào. Chúng sẵn sàng tấn công những chủng tộc khác mà không chịu sự trừng phạt và thậm chí còn coi họ không bằng nô lệ.
Nhân tiện, nô lệ hoàn toàn hợp pháp ở Thánh Quốc. Họ được bảo vệ bởi rất nhiều đạo luật nên họ sẽ không bị bạc đãi, tuy nhiên điều này không áp dụng với thú nhân và các elf. Trong game có những chi tiết khiến tôi nhận ra điều này.
Quay về chủ đề chính.
Bởi vì gia đình Hoàng gia hiện tại theo phe đa thần nên thú nhân sẽ không bị đàn áp công khai, nhưng vì quyền lực của phe độc thần cũng khá lớn nên địa vị của các thú nhân cũng không ổn định. Đặc biệt là các quý tộc thú nhân phải cực kỳ cẩn trọng không sẽ đánh mất vị thế của mình.
—Và ví dụ cho thất bại này chính là gia tộc Byakudai, gia tộc của Orca.
Trong tựa game, chỉ có tuyến truyện về lịch sử loài người, nhưng tám năm trước khi cốt truyện bắt đầu—hay một năm nữa tính từ hiện tại, một cuộc nội chiến sẽ nổ ra ở Thánh Quốc. Phe độc thần đã vu khống rất nhiều gia tộc Thú nhân và chiến tranh vũ trang nổ ra.
Kết quả là liên minh Thú nhân thất bại thảm hại, và phần lớn họ đều bị đày đi làm nô lệ. Đó thật sự là một bản án tử hình.
Vậy làm sao mà Orca có thể thoát khỏi số phận thảm thương đó?
Đó là vì cậu ta được gia tộc Foranada nhận nuôi. Gia tộc Byakudai đã đoán trước được rằng cuộc nội chiến sẽ sớm muộn nổ ra và lên kế hoạch để đứa trẻ có thể sống sót.
Đú vậy, tình huống hiện tại đang tiến triển giống hệt trong game. Nếu tôi nhớ không lầm, trong tựa game, Bá tước Foranada đã vô tư nhận nuôi cậu ta như đang nhận nuôi thú cưng.
Cái đấy bình thường chán, Cha tôi là một gã đầu đất vô lo vô nghĩ về tình hình đất nước. Ông ấy sẵn lòng nhận một đứa con nuôi không mảy may suy nghĩ. Ngay cả không có quyết định của cha tôi, các tùy tùng cũng có ý định chấp nhận lời đề nghị, nhưng xét về vấn đề kế vị, tôi tin rằng quyết định này là không thể tránh khỏi.
À, tôi thì không phản đối việc nhận nuôi Orca. Vấn đề nằm ở tương lai của cậu ta.
Nếu Thánh nữ (Nhân vật chính) chọn route Orca, gia tộc Foranada sẽ bị cậu ta tiếp quản. Thường thì, dòng máu thuần chủng là Caron và tôi, sẽ hợp lý hơn.
Nhưng, có lý do chính đáng cho điều này.
Trước tiên, vấn đề là anh em chúng tôi, trong tựa game, đều là một lũ cặn bã. Chúng tôi quá mềm mỏng với bản thân và quá hà khắc với người khác. Không đời nào chúng tôi có thể cai trị nguyên một lãnh địa. Nhiêu đó thôi đã đủ để chúng tôi cút gót khỏi chiếc ghế gia chủ.
Hơn nữa, trong tựa game, anh em chúng tôi có tiền sử bắt nạt Orca sau khi cậu ta được nhận nuôi. Bị dày vò nặng nề chẳng khác gì một chiếc bao đấm bốc cộng thêm nỗi cô đơn khi phải rời xa cha mẹ. Do vậy Orca đã trở thành một nhân vật khép kín.
Toàn bộ tuyến truyện Orca route là hành trình nhân vật chính chữa lành cậu ta, vượt qua nỗi sợ gia tộc Foranada và tiếp quản nó.
Ừ, đúng kiểu truyện drama mô típ “Đáng đời mày lắm!”
Dù gì đi nữa, với một người chuyển sinh như tôi và một Caron đáng yêu như hiện tại, không đời nào cậu chàng sẽ bị dày vò nữa, và tôi hoàn toàn có thể gạt bỏ đi tương lai nơi Orca trở thành gia chủ Foranada.
Nhưng đâu thể chắc chắn được phải không?
Một điều tôi không biết là Orca sẽ lớn lên thành thế nào nếu không bị ngược đãi. Có một khả năng trong đó cậu ta sẽ trở nên tham vọng và săn lùng mạng sống của anh em chúng tôi.
Cũng có khả năng khác là Orca sẽ hiểu nhầm hành vi thường thấy của chúng tôi thành bắt nạt. Ngoài ra, Orca sẽ mất đi cha mẹ, anh em ruột và nhà cửa. Hệ quả từ điều này có thể là cậu sẽ trở nên quá mức ngây thơ, nghiêm trọng hóa cả những vấn đề nhỏ nhặt nhất và cảm tưởng như mình đang bị ngược đãi.
Tôi vẫn chưa biết liệu có tồn tại thế lực nào sẽ đưa thế giới này trở lại cốt truyện ban đầu của tựa game. Do đó tôi phải cực kỳ cẩn trọng từng đường đi nước bước.
Nếu muốn an toàn tuyệt đối, tôi nên tránh xa Orca, nhưng—
“Nhận nuôi à…cũng đành thôi vậy…”
Trong một năm còn lại, tạo thêm một cậu con thứ bằng niềm tin. Không còn đề nghị nhận nuôi nào khác ngoài Orca. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nhận nuôi cậu ta. Tôi sợ rằng đây có thể là một trong những hệ quả của tác động của tôi.
Thở dài, tôi quyết định chào đón Orca.
Tôi chẳng biết quyết định này sẽ dẫn tới tương lai nào, nhưng tôi chọn đặt niềm tin vào lòng tốt của Caron, cô em gái mà tôi đã hết lòng nuôi dạy…và cả vào lòng tốt của Orca nữa, thứ tôi đã thấy trong tựa game. Tôi tin mọi thứ sẽ không kết thúc tồi tệ đâu.
Orca tới Foranada sớm hơn dự kiến. Chỉ một tuần sau khi gửi thư chấp nhận lời đề nghị nhận nuôi, họ đã phản hồi lại, và một tháng sau đó nữa cậu chàng tới nơi.
Nam tước Byakudai hẳn đã lường trước được cuộc khủng hoảng. Nơi diễn ra cuộc nội chiến sẽ cách xa Foranada, nhưng tôi vẫn nên cảnh giác. Luôn luôn tồn tại hệ quả về sau.
Nên hiện tại, trong phòng khách dinh thự đang diễn ra cuộc gặp gỡ đầu tiên của anh em chúng tôi và Orca. Caron và tôi ngồi cạnh nhau, còn Orca ngồi ở phía đối diện.
Vẻ ngoài của Orca đã đủ cho ta biết cậu chàng là một trong các mục tiêu chinh phục. Dù “Hấp dẫn” không phải từ tốt nhất để miêu tả cậu chàng. Cậu có đôi đồng tử hơi xanh ngọc bích và làn da trắng như lớp tuyết đầu mùa. Mái tóc ngắn mềm mượt, sáng bóng màu nâu đỏ đi cùng với đó là đôi tai và đuôi cáo như tô điểm cho nét dễ thương của cậu chàng.
Dù đã biết cậu ta từ tựa game, gặp mặt trực tiếp vẫn khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Trong số các mục tiêu chinh phục, vai trò của Orca là nhân vật “Dễ thương”. Cậu chàng là thứ mà họ gọi là Shota, và tùy thuộc vào lựa chọn của người chơi, đôi lúc cậu ta sẽ mặc đồ con gái. Cậu ta đáng yêu tới vậy đấy.
Giờ cậu mới sáu tuổi, nhưng tôi còn lầm tưởng người trước mặt là một cô bé.
Tất nhiên, tôi biết cậu chàng sẽ còn phát triển nữa. Nhưng nói thật, nếu chỉ nhìn riêng vẻ bề ngoài, cậu trông giống hệt một cô gái xinh đẹp. Cậu có tiềm năng phát triển kinh ngạc đến đáng sợ.
“R-Rất vui được gặp mọi người. E-Em là Orca Falgata y Nan Byakudai, em vừa mới gia nhập gia tộc Foranada. M-Mong, mọi người chăm sóc…”
Orca giới thiệu bản thân với vẻ sợ sệt. Cậu đang run lẩu bẩy và đôi mắt ngấn lệ, và nói thật, cậu chàng đang kích thích bản năng làm anh của tôi. Nếu tâm lý tôi không vững, có lẽ tôi sẽ lỡ mở ra cánh cửa mà mình không nên mở. [note55149]
Vì thủ tục trên giấy tờ đã xong, nên cậu đáng ra phải gọi mình là “Orca Falgata y San Foranada,” nhưng dường như cậu đã lo lắng tới nỗi không nhận ra điều đó. Vì hiện tại ở đây không còn ai khác, tôi sẽ cho qua được.
À quên, nếu tôi yên lặng quá lâu, Orca sẽ nghi ngờ mất. Tôi nên mau chóng giới thiệu.
“Rất vui được gặp em. Anh là Zechs Levit y San Foranada, con trưởng của Bá tước Foranada.
Từ giờ chúng ta là anh em, nên em không cần sử dụng kính ngữ đâu. Anh sẽ nói tự nhiên. Mong được em chiếu cố, Orca.”
“C-Cảm ơn anh rất nhiều, Zechs-sama.”
Hmmm, vẫn chưa rút ngắn được khoảng cách à? Tôi đang cố giữ bầu không khí êm dịu nhất có thể, nhưng vẫn tôi vẫn chưa thể phá dỡ cái thành trì đó. Tuy còn nhỏ nhưng cậu ta vẫn là một quý tộc, cậu ta có lẽ nhận thức được tình hình của mình. Cuộc khủng hoảng của gia đình cậu và hạn chế của người con nuôi.
Tôi muốn thân thiết hơn với cậu ta, nhưng tôi nghĩ mình sẽ cần một khoảng thời gian dài nữa.
Khi tôi cố gượng giữ nụ cười, Caron ngồi bên cạnh cũng bắt đầu giới thiệu.
“Chị là Caroline Famelle y Sari Foranada, em gái của Zechs-oniisama. Rất vui được gặp em, Orca.”
“V-Vâng ạ, cảm ơn chị rất nhiều, Caroline-sama…”
Caron tao nhã cúi đầu, mái tóc vàng óng của con bé đung đưa tựa như những tia nắng mặt trời.
Orca dường như sửng sốt vẻ ngoài thần thánh của Caron. Cậu còn lo lắng hơn nhiều khi nói với tôi.
Tôi hiểu cảm giác ấy mà. Em gái của tôi xinh đẹp tới nỗi khó mà tin được rằng con bé mới năm tuổi. Kể cả mấy người không phải là lolicon, trước sau gì mấy người cũng sẽ bị thu hút bởi con bé.
Cơ mà, tôi có cảm giác con bé có hơi cứng ngắc hôm nay. Thường thì con bé có vẻ ngoài dịu dàng như tia nắng ấm, nhưng bây giờ con bé trông hơi giống cơn bão mặt trời.
Caron cũng đang thấy lo lắng sao? Tôi nhớ con bé đâu phải kiểu ngại ngùng…
Cuộc gặp mặt kết kết thúc với hơi chút cảm giác bất an. Orca trở về phòng mình trước, có lẽ vì mệt mỏi sau chuyến đi dài.
Sau khi tiễn Orca đi, anh em chúng tôi ngồi lại trong phòng, và Caron vẫn chưa thay đổi thái độ cứng ngắc.
Chúng tôi chuẩn bị huấn luyện ma pháp ma pháp thường nhật sau đó, nhưng tôi nghĩ trước mắt cần trao đổi một số thứ.
Tôi hạ quyết tâm và gọi Caron khi con bé đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Caron, anh nói vài thứ với em được không?”
“Tất nhiên là được ạ. Chuyện gì vậy ạ, Onii-sama?”
Con bé mỉm cười tươi, nhưng tôi vẫn thấy nét gượng gạo.
Con bé không gắt gỏng, cũng không giận. Vậy là con bé hờn dỗi chăng…?
Tôi gặng nói trong nỗ lực độc cảm xúc trên mặt con bé.
“Em gặp chuyện gì à?”
“K-Không có ạ, sao anh lại hỏi vậy?”
“Em hành xử có hơi lạ. Anh vẫn luôn quan sát Caron, anh sẽ biết ngay nếu Caron đang có vấn đề gì.”
“Onii-sama…”
À, tâm trạng con bé khá hơn rồi. Dường như con bé khá vui với những lời tôi nói, thật mừng vì tôi được làm anh trai con bé.
Nhưng giờ tôi muốn biết nguyên nhân con bé dỗi.
Nên tôi hỏi lần nữa.
“Nói anh nghe đi Caron. Trên cương vị là một người anh trai, anh muốn giúp anh.”
Có lẽ cảm nhận được sự chân thành của
tôi, con bé khẽ thở ra một hơi và đáp, “Vâng ạ…”
“Bản thân em cũng không hiểu, nhưng khi nghe tin Orca sẽ là em trai chúng ta, tâm trí em cứ choáng choáng.”
“Em có ghét Orca không?”
“Không phải vậy, em không nghĩ em ghét tính cách của cậu ấy.”
“Hmmm…”
Tôi khoanh tay và nghĩ.
Khách quan mà nói, tôi hiểu rằng Caron đang bất mãn với việc có một người em trai là Orca. Nhưng tôi không biết con bé bất mãn vì điều gì. Dường như ngay cả con bé cũng không rõ tại sao. [note55150]
Caron rồi lắc đầu rồi cười yếu ớt.
“Em xin lỗi vì khiến anh lo lắng. Em hiểu nghĩa vụ một quý tộc, nên em không có ý kiến gì về việc này. Xin anh đừng bận tâm nữa, Onii-sama. Thay anh lo lắng em sẽ còn buồn hơn nữa.”
“Em tới sân tập trước đây ạ,” con bé nói rồi rời khỏi phòng khách.
Chỉ còn tôi ở lại, thở dài.
“Có lẽ chúng ta còn cả chặng đường dài phía trước…”
Công cuộc nhận nuôi Orca có lẽ khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều.