Một tuần đã trôi qua kể từ ngày Caron và những người khác bị lũ côn đồ tấn công.
Quá trình diễn ra sau đó cũng khá suôn sẻ.
Trước tiên, tôi bảo Dan và những người khác hãy giữ bí mật về chuyện này. Họ đồng ý, phần vì chúng tôi đã cứu mạng họ.
Tuy nhiên, vì Caron đã sử dụng Ma pháp Ánh sáng nên danh tính của con bé đã bị lộ. Nên tôi hủy bỏ [Ngụy trang] tại một nơi an toàn và giải thích mọi thứ, đồng thời xin lỗi vì đã lừa dối họ tới tận lúc này.
Lúc này, tôi thấy hơi lo lắng. Dù biết rằng điều này là cần thiết, nhưng vẫn tồn tại khả năng tôi sẽ không được tha thứ vì đã lừa dối họ. Caron có lẽ còn lo lắng hơn tôi nhiều.
May thay, họ đã tha thứ cho chúng tôi. Hay đúng hơn, họ căn bản là méo quan tâm. “Uầy mình được làm bạn với quý tộc!” Họ còn tỏ ra mừng rỡ vì được làm bạn với chúng tôi. Thật mừng vì họ là những người bạn đầu tiên của Caron.
Khi nghe tôi nói về độ hiếm của thuộc tính Ánh sáng, họ gần như không thể tin được vào tai mình. Dan và Miria rùng mình tới mức chỉ cần nghe từ “Ma pháp Ánh sáng” họ sẽ tái mặt lại ngay lập tức.
Tôi không bận tâm Tala lắm, tuy còn nhỏ nhưng con bé đáng tin cậy hơn hẳn hai người kia.
Tiếp theo, lũ côn đồ đã bị lính gác áp giải đi—kịch bản ấy đẹp tiếc là nó không xảy ra. Vì Caron đã sử dụng Ma pháp Ánh sáng, nên tốt hơn hết là làm giả như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Vậy nên tôi bắt giữ chúng. Với sự giúp đỡ của Shion, bọn côn đồ đang bị trói lại bên dưới tầng hầm dinh thự.
Chỉ có tôi và Shion biết về điều này. Tôi nói với những người khác rằng mình đã giao lại chúng cho lính gác, và mọi người trong dinh thự cũng không biết tới sự tồn tại của chúng.
Tôi đang có muốn sử dụng lũ côn đồ như chuột bạch.
Mấy người biết đấy, con át chủ bài của tôi là Ma pháp Tâm trí. Tuy nhiên, tôi chưa phát triển các loại debuff cũng như buff lên người khác. Đó là vì tôi không thể tùy ý sử dụng chơi đùa tâm trí người khác bằng một thứ chưa rõ tác dụng.
Và đây là vai trò của lũ côn đồ. Sau màn tra khảo, chúng tôi tìm ra chúng đã phạm rất nhiều tội danh, từ bắt cóc, trộm cắp, tới cả giết người, nên sử dụng chúng làm chuột bạch là hoàn toàn chính đáng. Xét chung trên luật lệ của Thánh Quốc thì kiểu gì chúng cũng sẽ chết, mà trước sau gì cũng chết thì thà để tôi tận dụng luôn nhể?
Tôi biết nó thật vô nhân tính, nhưng ưu tiên hàng đầu của tôi là mạng sống của Caron. Tôi sẵn sàng để tay mình nhúng chàm nếu nó cho tôi sức mạnh để bảo vệ em gái.
Được rồi, tôi không định làm gì quá mức điên rồ. Chỉ là một thử nghiệm chuẩn bị cho tình huống tệ nhất và chỉ xét trên lý thuyết thì mọi thứ đều ổn. Nếu không có vấn đề gì, nó vẫn tốt hơn là án tử hình nhiều…có lẽ thế.
Trên thực tế, không có gì bất thường xảy ra trong tuần qua. Thậm chí có một số Debuff vượt xa cả mong đợi, nhưng không có gì đe dọa đến tính mạng hay tâm lý bọn côn đồ. Ừm, mọi thứ đều ổn.
Đó lý do vụ việc trước đó hoàn toàn bị chìm trong quên lãng.
—Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng mọi thứ lại trở nên rắc rối. Tôi mới biết về điều này vài phút trước.
“Dường như lũ đạo tặc đang lục soát khắp thành phố tìm những người chúng giam giữ được dưới lòng đất.”
Theo báo cáo của Shion, lũ côn đồ thực chất là đạo tặc đang hoạt động giữa biên giới lãnh thổ Foranda và lãnh địa lân cận, và những kẻ bị giam dưới hầm là tay sai của lũ đạo tặc.
Nghĩ lại thì, thật kỳ lạ khi tới hiện tại chúng vẫn chưa bị lính gác bắt, dù đã phạm đủ tội lãnh án tử hình. Chúng yếu tới mức bị một thằng nhóc tầm khoảng level 20 đánh bại, trong khi trung bình level của lính gác là 25.
Hiểu rồi, lũ đạo tặc có tiếp viện. Thông thường, chúng chọn những nơi cách xa lãnh địa làm căn cứ.
…Không, chờ đã.
“Chị có khai thác được chuyện đó trong lần thẩm vấn không?”
Khi tra khảo các tội danh khác, chị ta đã hỏi liên hệ của chúng tới lũ đạo tặc chưa vậy?
Khi tôi hỏi điều đó, Shion chỉ đơn thuần đáp lại.
“Tôi có, nhưng tôi nghĩ rằng những thông tin đó không cần thiết.”
“Hảa…?”
Tôi vô thức thốt thành tiếng như thể không hiểu Shion vừa nói gì.
Dù nhìn kiểu gì đó cũng là một vấn đề cần giải quyết triệt để. Chị ta nghĩ kiểu quái gì mà cho là chúng không cần thiết vậy?
Có lẽ nhận ra thứ tôi đang nghĩ, Shion bình tĩnh tiếp tục.
“Chúng là đạo tặc cấp thấp. Tôi nghĩ rằng nếu chúng mất tích, sẽ chẳng ai chú ý và mặc kệ chúng. Ngoài ra, tôi dám chắc rằng Zechs-sama cũng sẽ không có hành động cụ thể nào dù tôi đưa cậu thông tin về lũ đạo tặc.”
“Ôi…”
Tôi gầm gừ.
Thông thường, khi một tên thuộc hạ dưới cấp 15 mất tích, tôi không nghĩ những kẻ hoạt động ở vùng lãnh thổ xa xôi sẽ mất công đi tìm chúng. Hơn nữa, Shion đã đúng khi nói tôi sẽ không hành động dù biết chúng thực chất là đạo tặc.
Hay đúng hơn, tôi không thể làm được gì. Hiện tại tôi không có bất kỳ quyền lực nào lúc nào. Tôi chỉ là con trai của Bá tước gia tộc Foranada. Điều hành một đội săn lùng lũ đạo tặc là một ước mơ xa vời.
Tất nhiên, lời Shion nói có ý đúng.
Nhưng tôi không thể nhẫn nhịn được.
“Từ giờ trở đi, tôi muốn chị báo cáo mọi thông tin quan trọng, kể cả nó không có liên quan đến tôi. Đây là lệnh.”
Rất có thể thông tin bị loại bỏ vì lý do không liên quan sẽ trở thành một điềm báo bất ngờ. Tôi không yêu cầu chị ta kể tất tần tật mọi thứ, nhưng chi ít tôi muốn biết những thứ quan trọng nhất.
“Tôi đã hiểu.”
“Vậy thì, chúng ta đi được rồi chứ?”
“.....?”
Sau khi có được sự đồng thuận của Shion, tôi đứng dậy khỏi ghế.
Thấy vậy, Shion nghiêng đầu trong khó hiểu. Dường như chị ta vẫn chưa nắm bắt được điều tôi sắp làm.
Ước gì chị ta nắm được độ nghiệm trọng của tình hình, nhưng…Thôi thì, hết cách rồi.
Tôi mới tổ chức sinh nhật hôm trước, nên hiện tại tôi là một đứa nhóc năm tuổi.
Tôi nói với Shion cùng tiếng thở dài trong lòng—
“Đi săn vài tên đạo tặc thôi.”
“.............EHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH………!?”
Sau vài giây ngơ ngác, giọng nói trầm thấp thường ngày của chị ta vang vọng khắp căn phòng.