I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

chương 2.4 đạo tặc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bất chợt, tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi nhảy xuống cạnh Tala để hiện thực hóa ý tưởng ngay lúc đó.

“Hya—”

“Trật tự nào.”

Bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, Tala suýt hét toáng lên, nhưng tôi mau chóng bịt miệng ngăn cô bé lại.

Khi nhận ra đó là tôi, Tala thả lỏng hai vai trong nhẹ nhõm.

Dường như hiện tại Tala ổn rồi, nên tôi bỏ tay khỏi miệng cô bé.

“Zechs-san! Onii-san và mọi người…!”

“Anh biết. Anh sẽ giúp họ đây, nhưng anh cũng cần Tala giúp.”

“T-Tally giúp?”

Hai mắt Tala run rẩy đáp lại tôi.

Tôi biết mấy người đang lo về chuyện tôi sẽ nhờ Tala, nhưng đừng lo, tôi không định bắt cô bé làm gì quá liều lĩnh đâu.

“Đừng lo, rất đơn giản thôi. Khi mà anh ra tín hiệu, em hãy đứng trước mặt chúng. Khi mà bọn chúng đang chú ý tới Tala, anh sẽ cố hạ gục chúng.”

“Ê? N-Nhưng vậy nghĩa là Zechs-san sẽ—”

“Ổn thôi. Anh mạnh lắm đó nha.”

Tôi nhìn thẳng vào Tala.

Tuy không thể đánh giá sức mạnh của đối thủ, nhưng tôi hiểu sức mạnh của bản thân rất rõ. Trình độ ma pháp của tôi còn thấp, nhưng xét về nhiều mặt khác, tôi sẽ có thể ngang ngửa với một kỵ sĩ hạ cấp. Nếu sử dụng thuật ngữ game, tôi nhỉnh hơn level 20 một chút, tương ứng với level đạt được sau khi kết thúc năm nhất arc Học viện.

Nhân tiện, cấp độ giới hạn là 99. Thường dân là 10, trung bình các công việc thiện chiến là 35, cao nhất toàn quốc là 57, boss cuối là 70, và boss ẩn là 99.

Quay về chủ đề chính.

Nếu cấp bậc trong tựa game là chính xác, tôi, với level ngang ngửa một kỵ sĩ, có khả năng tự mình quét sạch đám côn đồ. Cơ mà, để loại trừ yếu tố phát sinh, tôi muốn dành tặng

vai đánh lạc hướng cho Tala. Giữa chúng tôi và bọn côn đồ có khoảng cách nhất định nên tôi không quá lo việc bị tấn công dù bên kia có pháp sư đi nữa.

Thấy sự tự tin của tôi, Tala gật đầu đồng ý.

“Được rồi, làm luôn thôi. Chúng ta sẽ làm nó trong mười giây.”

“Ể, wha—!?”

Nghe tôi nói vậy, Tala hoảng hốt như thể cô vẫn chưa chuẩn bị cho điều này.

Nhưng không có đủ thời gian để đợi cô bé sẵn sàng.

“Anh xin lỗi, nhưng nếu không hành động nhanh, Caron và những người khác sẽ bị bắt đi mất.”

Chân và tay của ba người họ đều đã bị trối. Caron có thể sử dụng ma pháp để tẩu thoát, nhưng Dan và Miria lại khác.

“Đ-Được. Em sẽ cố hết sức…”

“Em chỉ cần thu hút sự chú ý của chúng, anh sẽ lo phần còn lại.”

Tôi vỗ lên lưng cô bé để trấn an.

Bờ vai cô dường như dễ chịu hơn phần nào, nên tôi bắt đầu chạy lên mái nhà lần nữa.

Nhìn lũ côn đồ đang có ý định tẩu thoát khỏi nơi đây, tôi chầm chậm đếm tới mười.

Mục tiêu đầu tiên tôi hướng đến là ba kẻ đang giữ Caron và những người khác. Thứ hai là đảm bảo an toàn cho họ. Trong trường hợp tệ nhất xảy đến, tôi sẽ mặc kệ hai tên côn đồ còn lại và tìm đường thoát.

Sau khi đếm tới mười, giọng Tala vang lên.

“Trả Onii-chan lại đây!”

Đó là một tiếng thét chói tai dường như không tới từ vẻ điềm tĩnh thường trực của cô bé. Nhờ đó, sự chú ý của lũ côn đồ đều hướng về phía Tala.

Cùng lúc đó, tôi bật lên không trung. Hiển nhiên, tôi bắt đầu rơi xuống quán tính trọng lực, nhưng tốc độ này vẫn quá chậm, lũ côn đồ sẽ bắt được Tala mất.

Do vậy, tôi có vài biện pháp.

Tôi xoay người lao xuống đất rồi giải phóng Ma lực từ chân trong tư thế trồng cây chuối. Tôi vận nhiều Ma lực nhất cả thế, cỡ nửa tổng trữ lượng Ma lực của cơ thể tôi.

Ma lực được giải phóng bị nén lại thành một khối lập phương 5cm, thứ ánh sáng nó tỏa ra có hơi đáng quan ngại.

Nghĩ rằng mình đã rót đủ Ma lực, tôi đặt cả lòng bàn chân lên khối lập phương.

Theo lý thuyết, Ma lực được phân vào dạng năng lượng, nên chúng không thể tác động vật chất cũng như vật chất không thể tác động lên chúng.

Tuy nhiên, chân tôi có thể đứng vững trên khối lập phương. Nếu là vậy, tốc độ rơi của tôi chắc chắn sẽ nhanh hơn.

[Cường hóa thân thể] gấp năm lần cho chân tôi nhiều sức mạnh tới nỗi tôi bay vào giữa đám côn đồ như một viên đạn.

Những người duy nhất có thể phản ứng lại trong trạng thái này một là cũng được cường hóa 5 lần như tôi hoặc là có thể chất vượt trội hơn cả tôi trong trạng thái cường hóa.

Không đời nào một người như vậy ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Và vì không ai trong chúng phản ứng kịp trước những gì đang diễn ra, tôi nhân cơ hội đánh cho tên đang giữ Caron và ba tên khác bất tỉnh nhân sự.

Chỉ còn lại một kẻ. Đúng dự đoán, hắn đã nhận ra sự hiện diện của tôi, nhưng tôi sẽ hạ gục hắn ngay.

Tôi lao nhanh tới chỗ tên côn đồ và tung nắm đấm vào bụng hắn.

Nhưng—

“Cái—!”

Tôi vô thức bật thành lời.

Thật bất ngờ, tên côn đồ né được đòn tấn công của tôi. Không phải do may mắn. Hắn rõ ràng có thể phản ứng lại với tốc độ của tôi.

Không như ban nãy, giờ tôi không có sự trợ giúp của trọng lực. Bởi vì thể chất của tôi vẫn là một thằng nhóc 4 tuổi, nên dù có cường hóa năm lần lên, vẫn sẽ có người có thể đuổi kịp. Tuy nhiên, chuyển động của kẻ địch trước mặt tôi dường như không chỉ đơn giản là thể chất trời phú.

Tôi chỉ phỏng đoán thôi, nhưng tôi nghĩ hắn có tập luyện một loại võ thuật nào đó.

Giữ lại mối nghi ngờ đó trong lòng, tôi lao tới chỗ tên côn đồ.

Kết quả là mọi cuộc tấn công của tôi không chạm tới nổi hắn.

Không giống như hắn thấy được hoàn toàn, mà kiểu hắn chỉ tránh được trong gang tấc. Do đó, nếu liên tục thúc ép, tôi sẽ có thể đánh bại hắn ta.

Nhưng nó sẽ rất tốn thời gian. Nếu tôi cho chúng khoảng thời gian đó, bốn kẻ tôi đánh gục sẽ có thể đứng dậy.

Sẽ là câu chuyện hoàn toàn khác nếu tôi có học một môn võ thuật, nhưng xui thay, tôi từ bỏ ý định đó vì tôi vẫn đang là một đứa trẻ 4 tuổi. Tôi cũng không có kinh nghiệm từ kiếp trước.

Tay côn đồ dường như nhận ra càng câu giờ hắn càng có lợi, nên hắn nhoẻn miệng lên cười trong tuyệt vọng. Khó chịu thật đấy.

Cuộc giao tranh tiếp tục trong một phút,

và tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhưng rồi trận chiến đột ngột kết thúc.

Lý do là bởi—

“Ugeh—!?”

Đầu và thân của tên côn đồ bị trúng một vụ nổ, và nhờ đó tóc trên đầu hắn bốc cháy.

Hắn bắt đầu lăn lộn dưới đất trong nỗ lực dập tắt ngọn lửa. Chớp lấy thời cơ, tôi đánh cho hắn bất tỉnh. Rồi tôi dập tắt ngọn lửa vì thương hại. Cơ mà, tôi nghĩ nang tóc trên đầu hắn đã chết cả rồi.

Nhận thấy rằng trận chiến đã kết thúc, tôi quay người lại.

Caron đứng đó, trông có hơi mệt nhoài.

“Cảm ơn em, Caron. Em đã cứu anh một phen rồi.”

“Em mừng vì mình đã có ích cho Onii-sama!”

Đúng vậy, vụ nổ vừa rồi là ma pháp hỏa của Caron. Ma pháp trung cấp [Explosion], một ma pháp tấn công cực kỳ nguy hiểm, khiến mục tiêu nổ tung và bốc cháy.

“Thật may quá, em không bị làm sao.”

“Em đã chắc chắn anh sẽ tới cứu bọn em mà.”

Tôi ôm chầm lấy Caron, trên người con bé không chút xây xát. Con bé hạnh phúc ôm lại tôi.

Đôi bàn tay ôm lấy tôi đang hơi khẽ run run lên. Ngoài mặt, con bé tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sâu bên trong con bé hẳn vô cùng sợ sệt. Tôi tự hỏi, liệu phải chăng lần đầu tiên con bé tấn công một người khác bằng ma pháp có đóng góp một phần.

Dù sao đi nữa, chắc chắn mọi chuyện vừa diễn ra vượt ngoài sức của một đứa trẻ.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng Caron, cố trấn an con bé. Sự lo lắng của con bé dần tan biến khi được tôi ân cần vỗ về. Tôi nghĩ tối nay mình sẽ ngủ cùng con bé để con bé không phải lo lắng tới tình hình hiện tại nữa.

Có hơi đáng tiếc nhưng chúng ta không thể ôm nhau mãi được. Dù sao thì vẫn còn các nạn nhân khác.

“Onii-chan! Miria!”

Tala, người vẫn luôn quan sát từ xa, cuối cùng cũng chạy tới gọi hai người họ.

Chúng tôi cũng nhìn theo hướng cô bé.

Miria vẫn đang bật khóc nức nở nhưng không có chấn thương gì quá đáng chú ý. Cô ấy hẳn đang có một bóng ma tâm lý, tôi sẽ bí mật xử lý chuyện đó bằng Ma pháp Tâm trí sau. Chi ít thì làm vậy cô ấy sẽ không bị ám ảnh.

Mặt khác, Dan dường như bị chấn thương rất nặng ở mặt, rất nhiều nơi bị sưng tấy. Cậu đang ôm bụng và rên rỉ. Tôi ước tính cậu chàng đã bị gãy mũi và vài chiếc xương sườn.

Những vết thương này vô cùng nghiêm trọng. Với thể chất của một đứa trẻ, nhiêu đấy đủ để tiễn cậu chàng về nơi chín suối nếu bé hơn một tí. Tôi không hiểu sao lũ côn đồ đấy lại ra tay tàn độc như vậy với một đứa trẻ bốn tuổi.

Sau đó, trong lúc tôi đang phẫn nộ với hành vi vô nhân tính của lũ côn đồ, Caron mở miệng.

“Onii-sama, thực ra…”

Theo lời Caron, Dan bị thương trong nỗ lực bảo vệ con bé và Miria. Nên cái vẻ tự mãn kia là vì cậu đã bảo vệ được các cô gái trên cương vị một đấng nam nhi? Một tư duy khá lỗi thời, nhưng chà, dù sao thì đây cũng là một thế giới lấy bối cảnh thời trung cổ.

Thông thường, tôi sẽ mắng cậu ta vì hành động liều lĩnh của mình, nhưng lần này tôi sẽ tha. Nhờ có cậu ta, tôi mới tới ứng cứu kịp thời.

Khi tôi nhìn Caron, con bé cũng đang nhìn lại tôi với đôi mắt lấp lánh chất đầy mong đợi.

Yeah. Tôi biết ngay Caron sẽ như vậy mà. Tôi đã chăm sóc con bé tận tụy để con bé có thể lớn lên thật nhân hậu.

Tôi mỉm cười cay đắng và gật đầu.

Rồi Caron chạy tới chỗ Dan với một nụ cười rạng rỡ.

Tôi không cả cần đoán con bé định làm gì.

Tuy nhiên, tôi không thể không làm gì mà chờ Caron điều trị xong. Nếu tôi không bịt kín tình huống này lại, rất có thể nó sẽ gây ra hậu họa sau này.

“Tuy chưa thành thạo, nhưng thôi cố nào.”

Tôi giải phóng lượng Ma lực còn lại trong cơ thể và che giấu vị trí chúng tôi.

Những gì tôi đã và đang là áp dụng ma pháp [Ngụy trang]

Ma pháp [Ngụy trang] có một cơ chế là có thể sử dụng bởi tất cả mọi thuộc tính. Do đó, chỉ cần thêm một chút sửa đổi, phi thuộc tính đã có thể sử dụng ma pháp này.

Không đời nào tôi bỏ qua loại ma pháp tiện ích cho nhiều tình huống thế này, nên tôi đã nhờ Shion dạy mình trước đó.

Tôi vẫn đang tập luyện giữa chừng, nên tôi chưa thể sử dụng nó hoàn hảo được, nhưng ít nhất tôi đã có thể ngăn chặn thông tin tuồn ra bên ngoài.

Nhân tiện, tôi cũng sử dụng ma pháp do thám để dò soát các tòa nhà xung quanh, dường như không có ai đang theo dõi trong bán kính một km. Nên việc điều trị sẽ không bị bên thứ ba can thiệp.

Vấn để là Dan và những người khác. Ba người này chắc chắn không thể che mắt được. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải thích và nhờ họ giữ bí mật.

Viễn cảnh tệ nhất, tôi có thể phải trói buộc họ bằng Ma pháp Tinh thần, nhưng tôi thật sự mong muốn nó đừng xảy ra.

Là một người đã và đang sử dụng, tôi hiểu được rằng Ma pháp Tâm trí không có giới hạn. Nó có thể cho phép tôi tùy ý thao túng tâm trí của người khác, và nếu đủ thành thạo, tôi có thể tẩy não một người. Đây là thứ sức mạnh có thể thống trị thế giới.

Tôi, một người người bình thường, không có thứ khát vọng quyền lực. Tôi không muốn đi trên con đường tẩy não mọi người, nên tôi hạn chế tối đa việc sử dụng Ma pháp Tâm trí. Trừ khi để buff, và xử lý kẻ địch. Tất nhiên tôi không thể nói rằng giới luật tôi tự đặt ra này là tuyệt đối, nhưng—

“Hở? Tớ…”

“Thành công rồi…”

Khi tôi vẫn còn mải suy nghĩ, dường như Caron đã hoàn thành điều trị. Dan đã trở lại trạng thái khỏe mạnh, không chút sây sát, bàng hoàng nhìn lên bầu trời.

Miria đang khóc nấc lên và ôm cậu chàng. Một phản ứng khá thông thường vì người bạn thuở nhỏ của cô bé suýt nữa thì đi chầu Diêm Vương.

Ban đầu, Dan không hoàn toàn nắm được tình hình, nhưng rồi khi não bộ của cậu hoạt động, cậu bật dậy tại chỗ.

“Kyaa…!”

“Phải rồi, lũ côn đồ ban nãy…. Hở, ể!?”

Dan bật dậy mà không chú ý Miria đang ở đó, cậu nhìn ngó xung quanh và thấy lũ côn đồ nằm bất tỉnh dưới đất. Rồi cậu đảo mắt xung quanh, không hiểu chuyện gì đã diễn ra.

Dan vẫn còn hơi bàng hoàng, nhưng Tala đã bước tới và đánh thức cậu bằng một cú đấm thẳng vào đầu.

“Onii-chan!”

“Đau!”

Một âm thanh đau điếng vang lên. Chỉ việc đứng một bên xem thôi cũng khiến tôi cảm thấy thốn thay cho cậu chàng.

“Zechs-san và Caron-san đã cứu chúng ta. Nên là cảm ơn họ trước đi!”

“Ể? Em đang nói cái g—”

“Cảm ơn họ!”

“Đau!”

Một lần nữa, thứ âm thanh đau điếng. Cú đấm khá ổn đấy, nhưng không phải Tala cũng sẽ đau theo sao?

Sau màn nói chuyện của anh em nhà Magura, tôi nhìn Caron và nghĩ, “Đều là anh em, sao họ lại khác chúng ta vậy nhỉ?”

Rồi còn bé cũng nhìn lại tôi, bốn mắt chúng tôi chạm nhau. Dường như con bé cũng đang nghĩ y hệt.

Cả Caron và tôi đều bật cười trước kết nối bất ngờ này.

Tiếng cười của chúng tôi to hơn tôi tưởng, và ba người còn lại bắt đầu chú ý đến chúng tôi.

Ban đầu, cả ba còn bất ngờ khi chúng tôi tự dưng cười, nhưng tiếng cười như thể bị lây lan và tất cả chúng tôi đều ôm bụng mà cười.

Chúng tôi đã ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng cũng có những giây phút bình yên.

Truyện Chữ Hay