........TÔI!
“Xin lỗi. Mình không thể đáp lại những cảm xúc đó.”
Đây là cảm xúc của tôi.
“Mình, mình hiểu rồi.......Xin lỗi.”
“Mình không thích cậu như một người khác giới. Nên là, mình không thể đáp lại được nó.”
“Mình......hiểu rồi........xin lỗi......chỉ một chút thôi.....Mình xin lỗi nhưng có thể......để mình khóc........thêm chút nữa không?”
“Ừm, được mà.....”
Nói xong, Koyomi tiếp tục khóc khoảng 10 phút nữa. Cô ấy dường như quên cả thở, cứ thể mà khóc, thỉnh thoảng lại nức nở liên tục.
Lúc sau, khi đã nhưng khóc, cô ấy lau nước mắt và ngước lên nhìn tôi.
Mi mắt cô ấy sưng cả lên và mắt thì đỏ hoe.
“Thực sự xin lỗi. Vì đã khiến cậu phải đợi.....”
“Ừm, bây giờ cậu có ổn không?”
“Un.....sẽ là nói dối nếu mình nói không sao. Không ổn chút nào nhưng.....Mình có thể chịu đựng được.”
“Mình hiểu rồi......”
“Này,”
“Hửm?”
“Từ giờ chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không, có thể tiếp tục trò chuyện và đi chơi cùng nhau không?”
“Hãy “bắt đầu bằng việc trở thành bạn bè” sao?”
“Un.......chuyện đó........không được sao.....?”
“Không, không sao đâu. Nếu đó là điều mà Koyomi muốn.”
“Cảm ơn....”
Sự im lặng vẫn tiếp tục, Koyomi không còn khóc nữa.
Khi tôi đang nhìn vào cô ấy, miệng tôi lặng lẽ mở ra.
“..............Này”
“Nn?”
“Mình có thể yêu cầu một điều nữa không?”
“Ể.......Un....”
“Không phải cậu muốn xin lỗi vì nói dối mình về trò chơi trừng phạt sao?”
“?..U....Un.”
“Nếu được thì.....Cậu có thể làm gì đó thay vì lời nói không?”
“Ừm, cậu nói đúng.......mình nên là gì đây?”
“Thay cho lời xin lỗi, mình muốn cậu cùng chơi một trò chơi ngay bây giờ....Được không?”
“......Một trò chơi?”
“Đúng vậy, một trò chơi.......nhưng nếu nó bình thường thì sẽ rất chán...xem nào......Vậy bên thua sẽ phải thực hiện một hình phạt do bên thắng đưa ra thì sao?”
“Hở?”
Koyomi há miệng tỏ vẻ bối rối.
“Hình của trò chơi thì..... Để coi nào.....”
“- - - Tỏ tình với người mình thích, và hẹn hò trong vòng 3 tháng!”
“Hể, hả?”
“Cậu thấy khó hiểu hả? Đúng là mình đôi khi cảm thấy chán khi ở bên Koyomi nhưng mình chưa từng cảm thấy chán cậu bao giờ cả. Đó chỉ là mức độ nhàm chán bình thường trong cuộc sống của mình thôi. Tháng vừa qua thực sự rất quý giá đối với mình.”
“Thật, thật vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Đúng là lúc này mình thực sự chưa suy nghĩ nhiều về Koyomi. Nhưng cậu biết không.......Mình nghĩ rằng bản thân mình muốn yêu cậu. Không phải là ai khác. Ngay cả khi đó là một trò chơi trừng phạt, mình vẫn rất vui khi chúng ta có cơ hội để kết nối với nhau.”
“Nh- nhưng....cậu đã từ chối lời tỏ tình của mình.....”
“Không. Đó chính là lý do. Mình vẫn chưa thích Koyomi. Đó là lý do tại sao mình không thể đáp lại lời tỏ tình của Koyomi một cách nghiêm túc. Mình không muốn làm nó một cách nửa vời. Nhưng nếu đó chỉ là một trò chơi trừng phạt thì mình có thể đáp lại. Mình có thể làm người yêu của cậu trong một khoảng thời gian. Nên là......”
“---Hãy khiến mình phải yêu cậu trong 3 tháng này...”
“Tất nhiên đây chỉ là một gợi ý thôi. Nếu Koyomi tìm thấy người khác mà cậu thích, cậu có thể dừng lại và tìm cho mình người yêu mới. Đương nhiên là nó chỉ trong 3 tháng thôi. Nên là muốn hay không đều phụ thuộc vào Koyomi.....Cậu nghĩ sao?”
Nói xong, Koyomi lại rơi vài giọt nước mắt, lấy tay lau đi và nhìn tôi với một vẻ mặt kiên quyết.
“Nội dung của trò chơi là gì?”
“Fufu......để xem nào....Sẽ chỉ là một trò đố chữ nếu một người cố tình thua, vậy thì một trò chơi không thể sử dụng mánh kháo sẽ là một ý hay......Ah!....Phải rồi, [I love you game] thì sao? Chẳng phải nó hoản hảo trong hoàn cảnh này sao?”[note52358]
“U,Un!”
Sau đó, chúng tôi bắt đầu trò chơi và nhìn nhau.
“Bắt đầu với Koyomi trước đi.”
“U,un.........em yêu anh!”
“Nn–, một lần nữa”
“Em Yêu Anh!”
“Một lần nữa,”
“Em Yêu Anh!”
“Lần nữa”
“Em Yêu Anh nhất trên đời!”
Rốt cuộc, tôi vẫn chưa cảm thấy bối rối.........
Tiếp theo thì, tôi đoán là........
“Vậy, giờ đến lượt của mình.”
“.......Ưm...”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Koyomi và chậm rãi đưa mặt lại gần cô ấy.
“......Anh Yêu Em.”
Tôi nói điều đó nhẹ nhàng nhất có thể, mặt Koyomi ngày cảng đỏ hơn, cô ấy vậy vàng quay đi và lấy tay che mặt.
“On-, m-một lần nữa.”
“Không thích, Koyomi thua rồi.”
“Mình, mình chưa thua.....Một lần nữa đi mà.”
“KHÔNG”
“Đi mà! Một lần nữa thôi!”
“Được rồi, mình hiểu rồi. Mình sẽ làm nó sau. Quan trọng hơn, hình phạt của trò chơi.”
“........U,un”
Cô ấy dừng lại một chút, hít một hơi rồi ngại ngùng nhìn tôi.
“Ko, Kouyou.....em yêu anh. Làm ơn hãy hẹn hò với em........”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy thì, mình nhất định sẽ...........khiến cậu phải lòng trong 3 tháng này!”
“Un, mình rất mong chờ đó.”
“Hm? Có chuyện gì vậy?”
Tôi đặt tay lên vai cô ấy, đưa mặt lại gần và nói giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng chữ một.
“Koyomi, anh yêu em.”
“Oa, a....!”
“Fuhahaha.......Mặt cậu đỏ hết lên rồi!”
“Tại sao cậu lại nói nó lúc này chứ~~!”
“Tâm trạng lên tiếng chăng?”
“N, nn............Baka!”
“Mình cậy vào cậu được chứ?, Koyomi.”
“Ư, ư. Mình cũng vậy......”
Chúng tôi nói chuyện một lúc sau đó chia tay.
Cô ấy nói không cần tôi đưa về vì nhà cô ấy ở ngay gần đây.
Từ góc nhìn của Koyomi thì, nó có vẻ hơi phức tạp hóa một chút............
Nhưng, tôi không thể nghĩ bất cứ điều gì khác.
Bằng cách nào đó, Koyomi và tôi lại trở thành người yêu của nhau, theo một cách hơi kỳ lạ, bằng cách nói dối nhau qua một trò chơi trừng phạt.