“Tao xin lỗi!!”
“Không sao, mày đã tìm được gì chưa? Cô ấy có thể tới đâu được chứ? Chúng ta đã tìm kiếm hết chỗ này rồi phải không?”
Mặt trời đã bắt đầu lặn và trời đang tối dần. Hôm nay là thứ sáu nên ngày mai sẽ không phải tới trường. Nếu có thể tôi muốn tìm cô ấy ngay hôm nay.
Đội trưởng cơ bắp đã tới nhà cô ấy tìm nhưng có vẻ cô ấy vẫn chưa quay về nên tôi khá chắc là cô ấy đang ở đâu đó ngoài kia.
“Không biết nữa, bọn tao thường tới nhà Koyomi khi đi chơi, nên là không biết được cô ấy có thể đi đâu. Kouyou thì sao, mày có biết cô ấy có thể đi đâu không?”
“Đáng buồn thay là không. Ngay từ đầu tao đã không đến nhiều nơi cùng với cô ấy. Nếu biết có chuyện này lẽ ra tao nên lắng nghe Koyomi nhiều hơn.....”
“Nn-.......Ah! Có thể Ena biết đó!”
“Mày nên nói sớm nếu biết chứ!!!”
“Tao sẽ gọi cho cô ấy!”
Và sau khi bỏ ra vài phút nghe điện thoại.
“Ok, mình hiểu rồi!”
“Ở đâu?”
“Công viên Sankaku!”
“...............là chỗ nào?”
“À, tao biết rồi! Là công viên gần trường trung học cơ sở cũ bảo bọn tao, hai người họ thường chơi ở đó rất nhiều. Đó là nơi yêu thích của Koyomi.”
“Công viên gần trường sơ trung?”
“Mày có thể ngắm hoa ở đó và còn có một sân bóng rổ và nhiều thứ khác nữa!”
“Cô ấy trẻ con một cách ngạc nhiên nhỉ.....Được rồi, nó có gần đây không?”
“Ah, nó khá gần nhà Koyomi đấy!”
“...............Cuối cùng thì nó ở đâu?”
Thằng ngày bị ngố hay sao vậy?
“Aah, nó cách đây khoảng 1 trạm thôi!”
“Nghĩ kĩ thì cô ấy thậm chí còn đi xa tới mức sử dụng cả tàu sao.....Không phải trong những tình huống như thế này người ta thường đến một nơi nào đó gần thôi sao?”
“Ờm, kệ nó đi, quan trọng hơn thì hãy nhanh đến đó!”
“Ah, tao biết rồi.”
◇◇◇◇◇
Koyomi’s POV
Bây giờ tôi đang ở công viên Sankaku.
Tôi thực sự không có ý định đến đây.
Nhưng bằng cách nào đó tôi đã ở đây rồi.
Có lẽ tôi nghĩ rằng bằng cách nào đó bản thân mình có thể sắp xếp lại cảm xúc ở đây.
Khi tôi còn nhỏ, trong lúc mẹ tôi đi công tác bọn tôi đã tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa anh đào ở đây.
Không chỉ có vậy.
Khi tôi tránh khỏi Sakai, khi hắn ta định cưỡng hiếp, khi tôi gần như rơi vào trầm cảm, tôi đã dành thời gian cùng Ena tại đây để chữa lành những vết thương đó.
Nhưng không ổn cho lắm........
Tôi không thể tự chữa lành mình ở đây.........
Haah......
Tôi nên làm gì vào thứ hai?
Sẽ không khó xử chứ?
Không, người đó thậm chí còn không thích tôi, có lẽ do hình phạt từ trò chơi chỉ kéo dài trong 1 tháng........
Tôi đoán mình không thể nói chuyện được nữa từ thứ hai trở đi.......
“Uuuuuuu........Uuuuu..”
Nước mắt tôi tự dưng trào ra.
Nó không dừng lại dù cho tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc.
“.........Kou........you.....”
Tôi của Kouyou phát ra từ miệng tôi.
Đây cõ lẽ là lần cuối cùng tôi có thể gọi tên cậu ấy.
Tôi rất buồn, nó quá đau đớn, tôi không thể làm được gì cả.....
“Cậu gọi mình à? Koyomi”
Tôi nghe thấy giọng của Kouyou và quay lại nhanh nhất có thể.
..............Tại sao?
◇◇◇◇◇
Kouyou’s POV
Ngoài trời đã tối.
Khôi tôi đến công viên, có một bóng người đang cúi gục ở đó.
Đó chắc chắn là Koyomi.
“Akira, mày về trước đi.”
“Hở?”
“Từ giờ chỉ cần tao và Koyomi là đủ rồi.”
“Tao hiểu rồi.......”
Akira quay về sau khi tôi nói vậy.
Tôi đến gần Koyomi.
Cô ấy đang quay lưng với tôi trong khi vẫn đang cúi xuống và khóc lớn.
Tiếng khóc lớn đến mức cô ấy còn không nghe được tiếng bước chân của tôi.
“............Kou.......you.....”
Tên tôi đã được gọi.
Tôi tự hỏi cô ấy cảm thấy như thế nào khi gọi tên tôi.
Trái tim tôi hơi nhói đau nhưng tôi cố gắng không thể hiện có trên khuôn mặt khi trả lời.
“Cậu gọi mình à? Koyomi”
Cô ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên khi quay lại đối mặt với tôi.
“Có chuyện gì vậy? Vì cậu không đến, nên mình đã phải đi tìm đó?”
“Không, không thể nào......Sao cậu biết mình ở đây?”
“Như mình đã nói, là do cậu không đến.......”
“Chỉ vì điều đó? Mặc dù cậu không thích mình?”
“Vậy là cậu đã nghe à.....cậu nghe được bao xa?”
“Cho đến đoạn, cậu nói rằng đi chơi với mình thật nhàm chán.......”
“Mình hiểu rồi.......Xin lỗi. Mình biết đó chỉ là một lời tỏ tình hờ. Mình chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện thôi.”
“Vậy thì tại sao!”
“Mình muốn biết cảm giác khi có bạn gái là như thế nào. Vì nó chỉ diễn ra trong vòng một tháng, mình nghĩ rằng nó sẽ ổn thôi. Nhưng mình không nghĩ rằng Koyomi sẽ thực sự thích.........Mình nhận ra được cảm xúc của cậu, nhưng bản thân lại không biết phải làm gì.........”
“Vậy tại sao cậu lại đến?”
“Bởi vì vẫn còn điều mình chưa nói cho cậu.”
“KHÔNG! Mình không muốn nghe nó....”
“Koyomi....”
“Đừng tới nữa.....!”
Khi tôi cố gắng tiếp cận, cô ấy liền cúi mặt và bịt tai lại.
“Mình đã nghĩ rằng bản thân đã đủ quyết tâm để nghe lời từ chối! Nhưng vẫn không thể!.....Em vẫn, em vẫn chưa muốn phải chia tay với anh....!”
“Nhưng....”
“Mình hiểu rồi.......được rồi......chúng ta đã chia tay rồi nên là, làm ơn........hãy để mình yên lúc này......”
Tôi không thể không nhẹ nhàng ôm lấy Koyomi khi thấy cô ấy đang khóc một cách đau đớn.
Koyomi phát ra một giọng lạ lùng trong giây lát, nhưng tôi không quan tâm và chỉ ôm chặt lấy cô ấy.
Cô ấy đã bình tĩnh lại, tôi tách người ra và đặt hai tay lên vai Koyomi trong khi nhìn vào mắt cô ấy.
“Làm ơn, hãy lắng nghe những gì mình muốn nói....”
“............Ừm.....nhưng, vậy thì, trước hết hãy nghe lời thú nhận của mình......”
“Aah.....Được rồi......”
Sau đó, Koymi ôm tôi thật chặt, áp mặt vào ngực tôi và nói trong khi khóc.
“Mình xin lỗi, mình xin lỗi, mình xin lỗi, mình xin lỗi,.......Mình xin lỗi.......xin lỗi vì đã nói dối........!”
“Koyomi.....”
Sau đó, cô ấy nhìn ra chỗ khác rồi quay mặt về lại phía tôi.
Mắt chúng tôi chạm nhau.
“Em yêu anh........chúng ta có thể làm người yêu thực sự không?”
“Anh sẽ.....biến em thành bạn gái thực sự của anh chứ?”
Cô ấy đang khóc.
Tháng vừa qua là tháng ngày vô giá đối với tôi.
Cảm ơn Koyomi thôi là không đủ.
Ngay cả khi đây là một trò chơi trừng phạt, ngay cả khi đó là một lời thú nhận dối trá, tôi vẫn rất vui vì chúng tôi có cơ hội để nói chuyện với nhau như thế này.
Đó là lý do tại sao tôi,
TÔI......
TÔI.......!