I Was Caught up in a Hero Summoning, but That World Is at Peace

187 – ý nghĩa của hạnh phúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người ta bảo rằng sét không đánh cùng một chỗ hai lần… Nhưng với tôi… ngay khi vừa thoáng nghĩ rằng mình đã thoát nạn, thì lại một lần nữa bị cái sandwich thượng hạng kia ép sát người, nhưng lần này là từ hai bên.

Ừ, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao trí tưởng tượng của mình lại phong phú đến vậy, nhưng có một điều chắc chắn rằng tình huống này chẳng tốt lành chút nào.

Tôi đang nằm trên một cái giường lớn, bận trên người một cái áo choàng tắm. Cứ ngỡ là mình vẫn khỏa thân từ tối đến giờ vì đã ngất xỉu trong phòng tắm, nhưng thật mừng khi biết họ đã kiếm gì đó cho tôi mặc.

Dù vậy, nó vẫn không thay đổi thực tế rằng Kuro nằm ở bên phải, Isis nằm ở bên trái… và cả hai đều đang ôm trọn cả cánh tay tôi.

Mắt dần làm quen với bóng đêm, đó là lúc tôi nhận ra Kuro đang mặc một cái áo khoác quá khổ trong khi Isis vẫn bận bộ đầm ngủ baby doll như lần trước, có điều trông cô ấy lúc này thật mong manh và… gợi cảm hơn cả trước.

Unnn… Không ổn, thật sự không ổn tí nào. Vừa hay lúc tôi hiểu ra tình cảnh của mình, thì cảm giác thình thịch từ cả hai tay bắt đầu truyền từng đợt rõ ràng lên não, khiến tim tôi cũng bắt đầu đập theo thật mạnh mẽ.

Ngực của Kuro có hơi khiêm tốn, nhưng chắc chắn tôi vẫn cảm nhận được thứ gì đó dẻo dẻo khi em ấy ôm chặt tay mình như vậy.

Trong khi đó, của Isis thì lớn hơn; chúng cứ mềm mềm và nảy nảy như hai cái bánh mochi vậy… và chính vì thế nên nó nguy hiểm hơn cả.

Tôi nghĩ mình sẽ lại sặc máu mũi mất…

[…Nyuu.]

[ ! ? ]

Không hề biết rằng tôi sắp bị quá tải lần hai, Kuro lăn nhẹ… và lần này, tay em ấy vòng qua người tôi.

Chưa dừng lại ở đó, tình cờ như thể cố ý, tay em ấy lao thẳng vào lỗ hổng trên ngực áo và ngừng ngay khi nó chạm tới dưới eo… cực kỳ gần chỗ “đó”.

Chết! Tiêu tôi rồi-!! Không, vẫn cứu được, n- nếu mình kéo tay em ấy ra… Khoan, sao cứng thế!? Rõ ràng em ấy vẫn đang ngủ, nhưng tại sao nó lại bám chặt đến vậy chứ!??

Tôi không hề muốn đánh thức em ấy… nhưng nếu không làm thì chiếc LN này sẽ thành R-18 mất… Tôi phải gọi Kuro dậy…

[K- Kuro… Tỉnh dậy giúp anh… làm ơn.]

[Hnnn… Fyuuu… nyaahh? Kaito-kun~?]

[May quá… Xin lỗi nhưng em có t—!??]

Vừa gọi được mấy hồi, Kuro lắc nhẹ đầu và mở mắt.

Nhẹ lòng vì thấy Kuro tỉnh dậy trong chốc lát… để rồi một cơn ớn lạnh liền chạy dọc sống lưng tôi khi thấy vẻ mơ màng của em ấy, khiến bản thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi, là một dự cảm không lành sao…? Sau bao nhiêu lần chịu trận, dường như cơ thể tôi đã học được cách nhận biết một mối nguy hiểm ngay khi nó cận kề.

Dù vậy, tay còn lại của tôi vẫn đang bị Isis ghìm chặt, hoàn toàn không thể cử động.

Khi đó, Kuro vòng hai tay quanh cổ tôi.

[Chyuuu…]

[Hnnn!?]

[Nchuu… chuuu… nuahhh.]

[ ~ ~ ! ? ]

Môi chúng tôi lại chạm nhau, nhưng lần này lưỡi em ấy cứ liên tục chọc ngoáy trong miệng tôi, mạnh mẽ và vội vã như muốn khám phá hết toàn bộ và chiếm nó làm của riêng.

Tôi cố gắng vùng vẫy hòng thoát khỏi nụ hôn say đắm đang dần bào mòn năng lực suy nghĩ của bản thân, nhưng rõ ràng điều đó là vô ích.

Bình thường Kuro không bao giờ ngủ… em ấy không cần phải ngủ. Nhưng từ khi trở thành một cặp, em ấy vẫn thường hay ngủ cùng tôi.

Theo một cách, có thể nói đó là cách Kuro em ấy thể hiện tình yêu của mình, bằng việc cho tôi và chỉ mình tôi biết vẻ mơ màng khi em ấy ngủ, khi em ấy yếu thế nhất, và tôi rất vui vì điều đó… nhưng một khi đã ngủ, rất khó để gọi Kuro dậy.

Chính xác hơn thì đây là lần thứ hai chuyện này xảy ra. Mỗi khi nhìn thấy tôi trong lúc còn mơ ngủ, Kuro sẽ lập tức nhảy đến hôn tới tấp, và cũng như lần trước, lần này tôi cũng không thể cản lại và đành chấp nhận nụ hôn nồng thắm của em ấy.

Nói thế chứ, sức mạnh của tôi tính ra cũng chỉ nhỉnh hơn mức trung bình, trong khi đó Kuro lại là một trong hai người mạnh nhất thế giới này, nên dù có mơ tôi cũng chẳng thể địch lại em ấy. Nói đâu xa, ngay lúc này cánh tay đang ôm lấy cổ tôi hoàn toàn chẳng khác gì sợi xích khóa chặt tôi tại một chỗ cả.

Cũng cần phải nói, có lẽ tôi nên biết ơn là em ấy chỉ ôm vừa đủ nhẹ, chứ không có khi cổ tôi nát thành vụn từ lâu rồi…

[Chyuuu… Hnnn… Kaito-kun… Shyuuk…]

[ ! ? ! ? ! ? ]

[…Unnn? … Kaito-kun?]

[…………]

Không chỉ dừng lại ở hôn, em ấy cứ liên tục thì thầm ở tai tôi một giọng nói thật ngọt ngào, thật em ái như đang chảy ra trong không gian, lập tức đẩy lý trí tôi đến gần giới hạn.

Chỉ một đòn nữa thôi, nó sẽ hoàn toàn sụp đổ, và tôi sẽ hoàn toàn đầu hàng trước dục vọng của bản thân… Nhưng trước khi điều đó xảy ra, hai mắt Kuro liền mở to, nhìn tôi với một dấu chấm hỏi to tướng.

Cả lần này nữa… em ấy chẳng nhớ tí gì về nụ hôn vừa rồi, nhưng ít ra thì cuối cùng tôi cũng có thể động đậy được chút ít… đi kèm với một cảm giác nửa mừng nửa thất vọng thật kì lạ…

[… Chỉ mình Kuromueina… thì không công bằng.]

[Ế?]

[Fueehh!?]

Cá- Cái… G- Gi- Giọng nói này… Lẽ nào…

Đúng ngay lúc tôi vừa thở phào vì đã thoát khỏi nụ hôn như tước đoạt tâm trí của mình từ Kuro, một giọng nói quen thuộc khác vang lên… và, như một con rối cũ và rỉ sét, tôi quay ngược lại một cách máy móc.

Đó là lúc tôi nhận thấy Isis… Tôi không biết cô ấy tỉnh lại từ khi nào, nhưng lúc này Isis đang ngồi trên giường, hai má ửng hồng vì ngại và nhìn tôi đầy mong đợi.

[…I- I- Isis!? Y- Ý em không công bằng là sao…]

[Em cũng… muốn được… hôn Kaito nữa.]

[ ~ ~ ! ? ]

AAAAAAAAAAAAAA!!!!! Vậy là thấy hết rồi còn gì?!! Không, nhưng mà… nói vậy nghĩa là tôi hết đường lui thật rồi sao!??

Không, nghe anh này Isis, anh đã cố giữ mình hết mức có thể rồi, nhưng nếu thêm cả em nữa thì…

[…Không phải thế, nhưng mà…]

[…Kaito…Lẽ nào… anh không thích… sao?]

[Không phải vậy đâu!! Anh sẽ nhảy cẫng lên vì mừng là khác ấy!]

[… Cám ơn trời.]

Chết thật rồi. Tôi không thậm chí còn chẳng dám mở miệng từ chối…

Nghe thấy vậy, Isis cười thật tươi, hai mắt cô ấy híp lại, trước khi nhắm hẳn lại và đưa mặt lại gần tôi.

[…Hnnn… Chyuu…]

[Hnnn!?]

[… Chyuup… Chyuu… Puahh.]

[ ~ ~ ! ? ! ? ]

Thật kì lạ… Chỉ một cái chạm môi cũng đủ khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi tan theo gió… đã thế nơi đầu lưỡi bỗng xuất hiện một vị ngọt thanh thật ấm áp và khoan khoái… mình cứ nhưmột thằng ngốc vậy…

[Trông kích thích quá nhỉ… Kaito-kun, tới lượt em!!]

[Hnnn!?]

Tới lượt ai c-!? Ồ không không Kuro, có thể em không nhớ, nhưng em đã hôn anh hồi nãy rồi mà!? Giờ lại muốn nữa là sao!? Không được, anh nói thật đấy, làm ơn đừng mà!!

[…Haahhh… Haaahhhh…]

[Kaito-kun? Anh ổn không? Nó khó chịu đến vậy sao?]

[…Không… Không phải thế…]

[Anh muốn… uống nước không?]

[Anh… Anh ổn…]

…Hết rồi, chắc chắn là hết thật rồi… Cuộc chiến dài và đau khổ đấu tranh tư tưởng với dục vọng của bản thân… kết thúc rồi!! Một thành tựu lớn lao thế này, tôi gọi mình là Anh hùng được không?

Tôi chưa từng nghĩ rằng giữ đúng lời thề giữ mình và để cho mối quan hệ giữa chúng tôi phát triển một cách tự nhiên lại khó thực hiện đến vậy… Tôi đã suýt đứt gánh giữa chừng mấy lần rồi…

Mà kệ đi, qua rồi không nói nữa. Tôi nằm trên giường, thở hổn hển sau khi đã hoàn thành thử thách lớn nhất đời mình.

Cũng như thế, Kuro và Isis nằm xuống, màn đêm tĩnh mịch lại phủ lên chúng tôi một lần nữa.

[… Em không hiểu… tại sao… Nhưng em… thấy rất vui.]

[…Ể?]

[Isis?]

Giữa sự tĩnh lặng bình yên, Isis thì thầm, khiến cả Kuro cũng phải ngó sang.

Khi ấy, Isis nhìn chúng tôi bằng một nụ cười như đóa hoa nở rộ giữa đêm, tràn đầy sức sống và niềm vui.

[… Kaito ở đây… Cả Kuromueina cũng ở đây… Em không hề cô đơn… Em thấy… thật ấm áp.]

[À nhỉ… từ ngày chúng ta kí Hòa ước Hữu nghị, tôi chẳng còn thời gian để đến thăm Isis nữa…]

[Unn… Và nhờ có Kaito… Tôi không còn cô đơn nữa… Cảm giác này… thật hạnh phúc.]

[Unnn… tôi cũng thế. Không bao giờ có thể cám ơn Kaito cho đủ hết.]

Kuro và Isis trò chuyện cùng nhau… Ai trong họ cũng từng phải trải qua một nỗi đơn độc riêng, vậy nên khoảnh khắc này cả hai đều trông thật mãn nguyện.

Vài câu trao đổi ngắn ngủi, vừa đủ để giúp tôi bình tĩnh lại… Hai tay nắm lấy vai, tôi kéo cả hai người họ lại gần mình hơn.

[ ! ? Kaito-kun?]

[…Kaito?]

[… Dù cho anh chỉ là một phàm nhân, dù cho anh có yếu đuối… Anh sẽ không bao giờ để Kuro và Isis phải cô đơn, phải lạc lõng nữa… Anh hứa đấy.]

[Kaito-kun…]

[Kaito…]

Từ từ nhưng chắc chắn, tôi có thể cảm thấy họ đang thả lỏng người… và sau cùng, dựa hẳn vào người tôi.

[… Ngầu quá đó Kaito-kun~]

[Unnn… Cứ như… em đang mơ vậy.]

[Isis.]

[Unnn.]

Kuro ra dấu gì đó cho Isis, sau đó nhanh như thoắt, cả hai đồng thời nhào lên… hôn vào má tôi, từ cả hai bên.

[[Em yêu anh.]]

Những lời yêu thật quen thuộc một lần nữa được thốt lên, những câu từ mà tôi biết chắc rằng xuất phát từ tận sâu trong tim họ… Cảm nhận vị ngọt của tình yêu thấm nhuần từng ngóc ngách của mình, một lần nữa tôi tự nhủ với bản thân, nhắc lại lời hứa rằng sẽ chăm sóc họ đến cùng.

Cuối cùng, hai hàng mi dần khép lại một lần nữa, tay vẫn níu chặt tôi, chìm vào giấc ngủ.

Có vậy mới biết tôi quả là một thằng may mắn… Tôi đã lo lắng, tôi đã hoang mang, nhưng ít nhất tôi biết rằng mình sẽ hạnh phúc nếu được ở cạnh bên hai người họ.

…Tất cả những gì còn lại là ở yên thế này cho tới sáng nhỉ…

…………………………………

…Rốt cuộc thì, nguyên đêm qua tôi không tài nào có thể chợp mắt lần nữa, và chỉ có thể dụi mắt vài cái cho bớt buồn ngủ khi được đưa trở lại dinh thự của Lilia-san bằng phép Dịch chuyển.

Mệt mỏi vì cảm thấy hạnh phúc thì nghe xa xỉ đấy, nhưng nó vẫn không thay đổi thực tế rằng tôi cảm thấy như mình bị vắt gần hết sức lực vậy.

[…Umm? Kaito-san? Chuyện gì sao? Trông cậu rụng rời quá đấy…]

[Còn hỏi chuyện gì là sao… Không phải cô nghía chúng tôi cả đêm qua sao Alice?]

[Ồ không không, tui đâu phải hạng vô văn hóa đến thế. Mỗi khi cậu ở cùng Kuro-san hay Isis-san tui đều lui ra thật xa và chỉ dõi theo bằng cách cảm nhận ma lực thôi…]

[Vậy sao… Mà, có điều này…]

Alice nói rồi nhìn tôi như thể thực sự muốn biết điều gì đã xảy ra. Cảm thấy phần nào được an ủi, tôi quyết định kể lại toàn bộ…

Alice chỉ nghe trong thinh lặng, nhưng sau một hồi, bắt đầu gật gù như đã hiểu ra vấn đề.

[… Hiểu hiểu. Quỷ nhân như Kuro-san và Isis-san không hề có khái niêm về việc giữ mình và này nọ như con người. Theo một cách, cậu có thể nói tình yêu của họ là thuần khiết và chân thành nhất trong mọi thể loại đó.]

[Thì… chính vì thế nên tôi mới đang do dự chưa biết khi nào mình nên…]

[Hmmm~ Đúng là Kaito-san, tử tế quá ha. Tui thì tui nghĩ là Kaito-san cứ nghe theo lý trí là tốt nhất, việc gì tới rồi nó cũng sẽ tới thôi~]

Quả nhiên, chuyện trò cùng Alice giúp tôi phấn chấn hơn hẳn, đặc biệt là sau một ngày dài đầy lo âu như hôm qua.

À nhỉ… nhắc mới nhớ, buồn ngủ là một chuyện, nhưng tôi cũng chưa ăn gì sáng giờ… dù gì cô ấy cũng ở đây rồi, hay là mời Alice đi ăn luôn đi…

[…Phải rồi, Alice này…]

[Ừ?]

[Chúng ta đi chơi có được không?]

[Fuaaahh!?? Đ- Đ- Đi chơi!? K- K- Kaito-san, s- sao cậu lại…]

Tôi có đang bị ảo tưởng do thiếu ngủ không? Tự dưng mặt Alice đỏ hết lên, lại còn quýnh quáng như người mất hồn ấy…

[Thì, cũng nhờ nói chuyện với Alice mà tôi mới cảm thấy khá hơn, nên…]

[Fueeeehhh!? Đ- Đ- Đừng bảo là… Cậu không dám động tới hai người kia… nên mới quay sang nhe nanh với tui nha!???]

[…Unnn?]

[À- Ờm- Thì… đúng thật tui cũng là… “một con người”, nên- nên là, tui cũng hiểu cảm giác đó, nh- nhưng…]

—Thím này lại đang lầm bầm cái quái gì thế? Hình như cô ta bay tới cái phương trời nào rồi ấy chứ chẳng còn ở đây nữa…

[Là- Làm gì đâ- A đúng rồi! Mình có thể tạo bản sao mà nhỉ… Hơn nữa mình cũng có thể thay đổi 3 vòng tùy thích, nên tư thế gì cũng sẽ chơi được tất… Nh- Nhưng mà, mình có sẵn sàng làm điều này không…]

[…Err… Alice?]

[Hyyaaaaahh!!? Ế- A- Ummm… X- Xi- Xin hãy nhẹ nhàng ạ!!!]

[…Gì đây, tôi đang tính mời cô đi ăn mà.]

[AAAAAA Biết ngay mà!!! Chết mày chưa hả con gái!! Không, tui không có nghĩ gì hết á! Không hề mong đợi gì hết á!!!!]

[…Hở?]

[Tui không có nói gì hết! Cám ơn vì đã mời! Tui sẽ nhai và nuốt mấy suy nghĩ tạp nham này đến khi phình bụng luôn cho bõ ghét!!!]

Tôi còn chẳng biết mình có nên nói là Alice vẫn khó hiểu như ngày nào hay không… nhưng ít nhất vậy nghĩa là cô ấy đồng ý nhỉ?

… Ăn một bữa thật no, sau đó mình sẽ đi nghỉ.

Thưa Bố, thưa Mẹ—Lần thứ hai ở lại tại lâu đài của Isis, lý trí của con đã liên tục bị thử thách và dồn đến chân tường, nhưng con vẫn có thể vượt qua chúng và trở lại bình an vô sự. Dù tâm trí có mệt nhoài, sau cùng có một sự thật không thể chối cãi—Con đang sống rất hạnh phúc.

***********************

Tác note:

Serious-paisen: [(mếu máo)… Hết… Hết rồi…]

Tôi đoán mọi người ói đường nhiều quá cũng mệt rồi hẩy, thôi thì chap sau tạm nghỉ trước khi vô arc Sieg há.

Serious-paisen: [Vậy- Vậy sao… Thế thì để tui…]

Chap sau: Nữ chính cuối cùng

Serious-paisen: [AAAAAAAAAAAAAAAAAA]

Truyện Chữ Hay