Chúng tôi là những học sinh năm nhất đang ở giữa buổi lễ khai giảng. Chúng tôi đang ngồi xếp hàng trên những chiếc ghế ống, im lặng lắng nghe bài phát biểu của hiệu trưởng.
Bài phát biểu dài đến mức tôi có cảm giác rằng sẽ không có ai thực sự nghiêm túc lắng nghe nó. Xung quanh cũng có nhiều học sinh đang ngủ đây đó. Và Sasamoto, bên cạnh tôi, đang cười toe toét khi đang ngắm nhìn các nữ sinh.[note59613]
Tôi nhớ rằng ngay cả trong tiểu thuyết, anh ấy cũng nổi bật với kiểu hành vi lập dị này. Tôi biết anh ấy cảm thấy thế nào, nhưng... tôi không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt họ.
Một lúc sau, hiệu trưởng cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu của mình. Các học sinh có vẻ hơi vui mừng vì bài phát biểu cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người vỗ tay nhiệt liệt khi hiệu trưởng rời đi.
"Cuối cùng thì cũng xong"
"Tôi cứ tưởng kim đồng hồ quay cả 1 vòng cơ."
"Lâu thế này à? Có lẽ tôi đã vào nhầm trường trung học."
Một số sinh viên năm nhất đang đưa ra những nhận xét đầy ác ý về hiệu trưởng. Tôi cảm thấy hơi tiếc cho hiệu trưởng, người đã đột nhiên bị ghét ngay từ ngày đầu tiên.
"Tiếp tục đi, đại diện học sinh năm nhất. Năm nhất lớp A Gindou Kohaku."
"Vâng"
Một giọng nói đáng yêu vang lên. Cô đứng dậy khỏi ghế khi được gọi và đi lên sân khấu. Cả học sinh mới và học sinh hiện tại đều bị cô ấy quyến rũ. Cô ấy thật xinh đẹp.
Cô bước lên bục, đưa miệng gần mic và bắt đầu phát biểu.
“Ánh nắng mùa xuân ấm áp là…”
Trong khi nghe giọng nói của cô, các học sinh khác, đặc biệt là các chàng trai, đang nhìn cô với ánh nhìn dâm dục.
“Cô gái đó là ai vậy?”
“Thật là một sự lựa chọn đúng đắn khi vào trường trung học này."
“Ngực của cô ấy trông lớn thật đấy?”
Rõ ràng, sự căm ghét đối với bài phát biểu của hiệu trưởng dường như đã bị lãng quên sau chuyện này, như thể nó chưa từng xảy ra.
Tôi tự hỏi cô ấy sẽ nghĩ gì khi cơ thể mình bị nói đến với giọng thì thầm mà cô ấy không thể nghe thấy. Mặc dù chắc chắn là chúng rất... lớn.
"Này, Kohaku-chan. Chẳng phải cô ấy rất dễ thương sao? Ngực cô ấy cũng rất lớn."
Người ngồi kế bên tôi, Sasamoto, đến và nói nhỏ với tôi.
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng giáo viên sẽ không để mắt tới chúng ta chứ?"
"Tôi chắc là không sao đâu. Vì dù sao thì mọi người cũng đang nói chuyện."
Rõ ràng là vậy. Xung quanh, các học sinh bàn tán với nhau về cô liên tục. Thậm chí, một số giáo viên cũng bị cô hớp hồn.
――Oi, họ thật sự là giáo viên à! Thật sự?
"Không biết cô ấy ăn gì mỗi ngày? Cô ấy thật sự là học sinh năm nhất trung học à?"
"Chắc chắn rồi, tôi có thể cảm nhận được sức hấp dẫn vượt xa tuổi tác từ cô ấy."
"Cuộc đấu tranh vì cô ấy, có lẽ sẽ bùng nổ bây giờ."
Nghĩ mà xem, câu chuyện mô tả cô ấy đã được tổng cộng 100 người tỏ tình. Đợi một chút, không thể nào nó lại đi xa đến thế được. Đó là những gì tôi đã nghĩ khi đọc nó từ rất lâu về trước, nhưng tôi lại bị thuyết phục khi thực sự nhìn thấy cô ấy.
Lời chào của cô kết thúc. Và khi cô cúi chào và rời khỏi bục phát biểu, một tràng pháo tay vang dội. Tiếng vỗ tay vang dội như thể nó phát ra sau khi xem một màn biểu diễn cảm động. Nhiều học sinh đồng loạt huýt sáo. Điều đó khiến tôi không khỏi cảm thấy tiếc cho hiệu trưởng.
◆◆◆
Buổi lễ gần như kết thúc với lời chào của Gindou Kohaku nên các học sinh mới bắt đầu rời khỏi địa điểm và quay trở lại lớp học của mình.
Tất cả học sinh trên đường về lớp đều nói về cô ấy, và có lẽ họ chắc chắn đều sẽ nhớ khuôn mặt, tên và phong cách của cô ấy.
Tôi quay trở lại lớp học và ngồi vào chỗ của mình.
Bây giờ, hãy tóm tắt ngắn gọn những gì tôi nên làm. Trước hết, tôi sẽ không đi xa đến mức theo dõi Gindou Kohaku, nhưng tôi sẽ chú ý đến cô ấy.
Nếu, đó thực sự là "câu chuyện nếu như", thế giới sẽ bị hủy diệt. Tôi phải tránh để các cô gái bị tổn thương nặng nề.
Gindou Kohaku sẽ là người đầu tiên phải chịu đau khổ, nên tôi muốn......ít nhất có thể nói chuyện với cô ấy trước, nhưng xung quanh cô ấy có quá nhiều người.
Cô ấy đang bị bao vây đến mức tôi nghĩ khung cảnh ấy có thể liên tưởng đến một người nổi tiếng nào đó đang đeo mặt nạ đi du lịch một cách ẩn danh thì bỗng dưng bị phát hiện. Cả trai lẫn nữ đều đang cố làm quen với cô.
“Kohaku-chan, hãy trao đổi số điện thoại đi.”
"Nghe hay đấy. Cùng làm nào."
"Hiện tại cậu có bạn trai chưa?"
"Hiện tại tôi không có."
Cô ấy lịch sự, niềm nở và có phẩm cách của một thiếu nữ và nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý.
Cô sở hữu cả sự lịch sự trong ngôn ngữ lẫn sự hòa nhã của một thiếu nữ thanh lịch, chính những điều đó khiến cô trở nên nổi tiếng ngay lập tức.
Tôi biết điều này.
Mọi người chắc hẳn đã có ấn tượng tốt và thích cô ấy. Đồng thời, chắc hẳn họ cũng cho rằng ấn tượng mà cô mang lại cũng không tệ. Bởi vì cô ấy mỉm cười với họ rất nhiều. Nhưng thực ra cô chẳng hề có ý nghĩ gì cả.
Điều này bắt nguồn từ quá khứ của cô, do một sự kiện nào đó đã khiến cô mất hết niềm tin vào người khác. Chấn thương này, hay đúng hơn là vết sẹo, sẽ thuyên giảm sau khi cô chiến đấu với tư cách là một cô gái phép thuật và thực sự cảm nhận được sự gắn kết với bạn bè của mình, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô không tin tưởng người khác.
"Cô ấy đang trao cho ta một ánh nhìn đầy hứng thú."
“Nó không có ý nghĩa gì sâu sắc đâu, cậu biết chứ?”
Sasamoto đang đến và nói điều gì đó không cần thiết nên suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
"Có phải không? Tôi nghĩ đó là một ánh mắt đầy ẩn ý?"
“Đừng gộp tôi chung với cậu.”
Tôi nghĩ không khoan dung với anh chàng này nữa cũng không sao. Đó là bởi vì anh chàng này luôn nói những điều không kém phần thô lỗ. Tôi không thân lắm với anh ấy, nhưng điều đó không liên quan.
"Không phải vừa rồi cậu đột nhiên thay đổi cách đối xử với tôi sao?"
"Rõ ràng. Tôi nghĩ thật ngu ngốc khi quan tâm đến người đang nói chuyện thẳng thừng một cách mất kiểm soát như vậy."
“Chà, nó thật sự ngu ngốc nếu cậu quan tâm đến tôi à im đi! Cậu thật sự thô lỗ khi đây gần như là lần gặp đầu tiên của chúng ta."
“Tôi sẽ trả lại cho cậu những lời tương tự.”
Trong khi đang trò chuyện phiếm, giáo viên chủ nhiệm, Rokudou Tetsurou, quay lại và kể về những gì sắp xảy ra. Hãy cố gắng học tập tốt nhất và những người tham gia các hoạt động câu lạc bộ phải hết sức cẩn thận trong học tập và thể thao, v.v.
Anh ấy đưa ra những lời khuyên tuyệt vời với tư cách là một giáo viên, nhưng tôi đã bỏ qua những lời khuyên đó.
Lý do cho việc này là để nối lại những suy nghĩ của tôi, vốn đã bị gián đoạn trước đó.
Đầu tiên, trong số các cô gái, Kohaku là người đầu tiên phải chịu đau khổ.
Đầu tiên, cô ấy vướng vào đám tội phạm. Chừng này thì không sao, nhưng những rắc rối đó sẽ vướng vào Kohaku nhiều lần. Lúc đầu, cô ấy ổn, nhưng ngay sau đó, bạn bè của cô ấy đã bắt giữ cô ấy và hiếp dâm cô ấy như một người phụ nữ. Họ để lại bằng chứng về sự sỉ nhục của cô trong các bức ảnh, v.v., với lời đe dọa rằng nếu cô nói với bất kỳ ai về sự việc đó, họ sẽ phơi bày những bức ảnh này trên Internet.
Khi lần đầu tiên tôi đọc nội dung này trong light Novel, tôi đã kiểm tra bìa để xem liệu mình có mua nhầm sách hay không.
Tôi khá sốc vì điều đó. Sau đó, cô sẽ bị hiếp dâm nhiều lần, rồi bị anh chàng theo dõi hiếp dâm và bị đâm chết bằng dao.
Nguyên nhân của vụ đâm được mô tả là tâm trí của kẻ bám đuôi đã mất kiểm soát, nhưng đây có thật sự là "Cô gái phép thuật"? Tôi không còn gì ngoài sự nghi ngờ rằng nó thật tồi tệ, ngu xuẩn, kinh tởm và không có chút sự kỳ diệu nào cả.
Câu chuyện tồi tệ nhất không có sự cứu rỗi và chỉ có sự tuyệt vọng.
Mặc dù đó chính xác là lý do tại sao nó bắt đầu trở nên nổi tiếng....
Hiện tại tôi vẫn sẽ quan sát cô ấy từ xa. Một điều gì đó rất kinh khủng, chẳng hạn như sự sụp đổ của thế giới, sẽ quá tệ để có thể chấp nhận được chuyện ấy.
"Và mọi chuyện là như vậy. Từ giờ trở đi, mỗi người trong số các em nên cố gắng biến cuộc sống trung học của mình trở nên trọn vẹn. Hôm nay là ngày kết thúc vì đây là ngày đầu tiên. Ngày mai sẽ là một ngày dài hơn nhiều các em biết chứ? Hãy chắc chắn rằng các em đã chuẩn bị tốt. Giờ thì hãy giải tán."
Cuộc nói chuyện của Rokudou Tetsurou đã kết thúc. Mọi người cũng đang chuẩn bị về nhà nên tôi cũng bắt đầu chuẩn bị.
"Gặp lại sau. Izayoi."
"Hẹn gặp cậu vào ngày mai"
Sasamoto ngay lập tức ra về. Chắc là anh ấy đã đi đến hiệu sách hay gì đó.
"Kohaku-chan. Cậu sẽ về nhà cùng bọn tôi chứ?"
"Tôi xin lỗi. Tôi có việc bận phải làm..."
“Vậy thì không thể khác được.”
"Đã vậy thì hẹn gặp cậu vào ngày mai nhé."
Cô từ chối lời mời của các nữ sinh và quyết định về nhà. Cô ấy lấy lịch trình của mình làm lý do, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy chắc chắn không có kế hoạch gì cả. Hay đúng hơn là không có cái nào cả. Cô lập tức rời khỏi lớp học và về nhà. Tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp để đi theo cô ấy.
Nếu đây là cốt chuyện thế giới tồi tệ nhất thì hôm nay là ngày cô ấy bị vướng vào những tên côn đồ.
Đó là câu chuyện về việc bị vướng bọn côn đồ vào ngay ngày đầu tiên đến trường, và mọi chuyện cứ nhanh chóng leo thang từ đó.
Nếu đó là một "câu chuyện" của thế giới bình thường, cô ấy sẽ trở về nhà mà không gặp sự cố gì. Tôi ước nó là như vậy, và vì vậy tôi đã hy vọng.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cô bị bắt bởi bọn côn đồ, thế giới này... sẽ trở thành thế giới tồi tệ nhất.
"Làm ơn, tôi cầu xin đấy, hãy để mọi thứ diễn ra bình thường." Tôi tiếp tục hy vọng khi theo đuôi cô ấy.