“Ý cậu là giờ tôi cầm ô, và chúng ta sẽ về cùng nhau?”
“...mhn.”
Aikawa-san khẽ lên giọng, nét mặt cô dãn ra khi nhẹ nhàng nheo mắt.
Dường như nói ra điều đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, trông cực kỳ dễ thương.
Cô ấy cứ thiếu phòng bị như này làm tôi có hơi bối rối…, cơ mà, đó không phải điều cần lo lắng.
“Cậu chắc không, Aikawa-san? Ý tôi là…”
“...?”
‘Chúng ta đi chung ô như này có ổn không?’, một câu hỏi đơn giản nhưng tôi không biết nói ra như thế nào, bỏ lại Aikawa-san đang nghiêng đầu khó hiểu cùng một dấu hỏi lớn trên đầu.
Nói thẳng với cô ấy thì xấu hổ quá…không, đợi đã…
(Tình huống này đã làm mình xấu hổ!)
“Suu…suu…”
Tiếng thở dài của tôi bị nhấn chìm trong tiếng mưa rơi, và bên cạnh tôi là Aikawa Mio, một trong những mỹ nữ đẹp nhất trường.
Tất nhiên, tình huống này là quá sức với một thằng đàn ông khỏe mạnh như tôi…
(Tệ rồi…Mình đang bị phân tâm)
Mũi tôi thoang thoảng một hương thơm dịu nhẹ,’ đây là nước xả vải?’. Khoảng cách giữa hai chúng tôi giờ còn chưa đến 10cm. Chỉ cần di chuyển một chút thôi là tay hai người sẽ chạm nhau.
Lúc này tôi mới ý thức được cô ấy là một người khác giới, khuôn mặt lạnh lùng đẹp tựa búp bê ấy thật là cuốn hút quá đi mà.
“...”
“Này, đừng có tự ý đi…”
Aikawa-san tự ý rời khỏi toà nhà làm tôi phải vội vã che ô lên đầu cô ấy, tránh cho cô bị ướt mưa. Ngay sau đó, tôi cũng bước tới sau cô ấy và rồi cả hai cùng yên vị dưới một chiếc ô.
Dù đang đi chung ô một cách tự nhiên, nhưng thật tình, tim tôi vẫn đang đập thình thịch từ nãy tới giờ…
Lo sợ cô ấy sẽ nghe thấy âm thanh đó làm tôi toát mồ hôi lạnh.
Bàn tay cầm ô cũng đầy mồ hôi một cách bất thường, dù chỉ chạm mặt mặt cô ấy vài giây cũng làm tôi quá đỗi xấu hổ.
“Ừm…Sao cậu lại giúp tôi, Aikawa-san?”
Thật ra tôi muốn hỏi tại sao cô ấy cứ im lặng như vậy, nhưng xem ra hiện tại điều đó là không cần thiết, vì hỏi cô điều đó e chừng hơi thất lễ.
Cô ấy ắt hẳn cũng phải có hoàn cảnh riêng như nào đó thì mới có thể kiệm lời như vậy dù đã vào năm hai.
Mà hơn nữa, năm nhất cao trung là khoảng thời gian với rất nhiều dịp để nói chuyện hay hát hò, nên chuyện cô ấy vẫn ít nói như vậy đúng là có hơi bất thường.
Giữ im lặng ngay cả khi điều đó có nghĩa là từ bỏ điểm cá nhân…Nghe như cô đang ở trong một hoàn cảnh nan giải…
Mà tôi cũng không điên đến mức hỏi cô ấy ở đây. Vậy nên tôi mới hỏi câu hỏi thứ hai mà mình quan tâm.
“...”
Không ngoài dự kiến, cô ấy vẫn cứ im lặng. Dù lần này biểu hiện của cô có hơi cứng nhắc nhưng tuyệt nhiên không hé nửa lời.
Mà cũng đúng thôi. Cô ấy đâu nhất thiết phải trả lời câu hỏi của tôi, mọi thứ Aikawa-san làm được chỉ là giao tiếp một chút.
Vậy thì, tôi nên hỏi một câu có thể trả lời bằng ‘un’ hoặc ‘uun’.
“Câu hỏi là…Chúng ta chưa từng nói chuyện trước đó đúng không?”
“...nuun.”
“Không phải sao? Đó là lần nào?”
Giữa chúng tôi có liên hệ gì hay không, sự thật vẫn nằm trong bóng tối. Nếu được thì tôi muốn hỏi nhiều hơn, nhưng chính sự im lặng này đã làm tôi bối rối.
Tiếng cô ấy bước chân, mùi hương ngọt ngào và gương mặt xinh đẹp. Tôi nhận thức rõ ràng về những thứ đó, còn tim tôi thì đập nhanh một cách vô thức trước mỗi dấu hiệu tĩnh lặng dù là nhỏ nhất.
(Ực…Với một nam sinh cao trung mà nói thì cái này quả là chất độc mà…)
Tôi tự hỏi ‘nuun’ là ‘có’ hay là ‘không’? Trong lúc còn mải ngẫm nghĩ, chúng tôi đã ra khỏi cánh cổng trường cũ kỹ.
Chờ đã, từ chỗ này thì mình nên làm gì? Chẳng lẽ cứ thế tới nhà Aizawa-san?
“Ừm…Cậu đi tàu đúng không, Aizawa-san?”
“Un.”
Aizawa-san nhìn tôi và gật đầu đồng ý. Dù lạnh nhạt nhưng vẫn quá đỗi dễ thương…khoan đã, mình vừa nói mấy thứ tồi tệ à?
Tôi đã thấy mặt cô ấy rất nhiều lần trước đó, nhưng chưa bao giờ là nhìn trực diện như thế này.
Tôi nghĩ cô ấy là người mà cả đời tôi sẽ không bao giờ giao thiệp, vì vậy với tôi thì cô ấy cũng chỉ là một idol trên TV.
Aikawa-san quả thực dễ thương, nhưng thế giới của chúng tôi…Tôi cảm thấy như vậy.
“Tôi đưa cậu tới ga Gifu nhé?”
“Un.”
Tính từ Học viện Shimanozaki, tức trường của chúng tôi tới ga Gifu mất khoảng 15 phút đi bộ. Nhà tôi cũng gần ga Gifu nữa, nếu muốn thì tôi chỉ cần chạy 5 phút là về được tới nhà.
Tôi tính sẽ mua lấy một cái ô nhựa, nhưng những thứ đen đủi cứ đến với tôi hết lần này đến lần khác.
Cả cái ví còn đúng 130 yên, thiếu 10 yên nữa thôi là đủ. Cũng không có vẻ gì là tôi có thể hỏi mượn Aikawa-san.…Xem ra, tôi sẽ phải sống còn trong 5 phút tới rồi.
“”...””
Hmm? Cuộc trò chuyện thì sao? Bọn tôi không nói gì sau đó. Tôi bước đi qua những cung đường rực rỡ, cố gắng một cách tuyệt vọng để tập trung vào tiếng mưa rơi.
Khu vực này chứa rất nhiều nhà hàng và tất cả chúng đều rất ngon. Ngoài ra còn có cả những quán karaoke cùng với cửa hàng tạp hoá nữa.
Gifu đang phải chịu một định kiến rằng nó chỉ là một thị trấn thôn quê. Nhưng đã được gọi là thành phố thì nó là một thành phố.
(Không phải là mình chê trách gì về vùng nông thôn.)
Vỉa hè khá hẹp làm tôi phải có chút cẩn thận khi bước đi. Và đương nhiên tôi đi ở phía lề đường để tránh cho Aikawa-san gặp tai nạn.
Mặc cho nước bẩn gần như chỉ bắn vào người mình, tôi vẫn biết cư xử sao cho hợp lý trong hoàn cảnh đó.
Thật không thể tưởng tượng có ngày tôi lại cư xử như vậy… nhưng sự thật là tôi đã làm.
“Tới nơi rồi. Giờ tôi sẽ trả ô cho cậu.”
Khi tới nơi, chúng tôi ngay lập tức bước vào trong để tránh mưa.
Dù đã cố hết sức giữ cho quần áo cô ấy được khô nhưng phía tay phải cô vẫn hơi ướt, thậm chí chỗ đó còn nổi màu xanh đậm.
“...”
Nhìn cô ấy như đang muốn nói gì đó, nhưng thôi kệ, tôi trả lại cho cô chiếc ô.
Có vẻ cô ấy cũng hiểu rằng sẽ rất phiền phức cho tôi nếu phải nán lại thêm chút nữa, điều đó đồng nghĩa rằng tôi sẽ quá muộn để về nhà.
Tôi cũng dám cá rằng cô ấy không thích phải ở lại với một thằng u ám như mình, mà quả thật, chúng tôi cũng không trò chuyện gì nhiều.
“Được rồi. Gặp cậu sau. Đừng để bị cảm lạnh đấy?”
“Un.”
Cô ấy thật lòng đáp lại khiến tôi có chút vui vui.
Tôi không biết nói gì…vì Aikawa-san vốn là kiểu người rất khó để nắm bắt. Tôi không tài nào hiểu được cảm xúc của cô ấy vì cô sở hữu nhịp độ khá thấp cùng gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Cô ấy cũng thuộc dạng kín tiếng, thành ra tôi không biết suy nghĩ của cô như thế nào, tuy vậy tôi vẫn cảm nhận được bầu không khí bí ẩn xung quanh cô. Quả là một vẻ đẹp bí ẩn.
Fuua…Tôi nhìn Aikawa-san và thở dài nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc bước khỏi cổng soát vé, cô ấy liền quay lại, lắc nhẹ mái tóc dài và nhẹ nhàng vẫy chào tôi một cách kín đáo.
“...mhn.”
Aikawa-san khẽ mỉm cười và chậm rãi bước lên bậc thang với không khí vui tươi. Còn tôi thì không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trước việc vừa xảy ra.
(Chờ một chút…Cô ấy…vừa cười…!?)
Thật khó để nhận thấy sự thay đổi khi đó như là một ranh giới giữa một nụ cười và một vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy khóe miệng cô khẽ nâng lên.
Đó thật sự là lời cảm ơn dành cho tôi hơn đơn thuần chỉ là tự dưng muốn vậy? Tôi cũng không biết nữa…
“Vậy ra đó là lý do người ta gọi cô ấy là công chúa.”
Cơ mà tôi cũng có chút giải toả vì ít nhất thì Aikawa-san không có ấn tượng xấu về mình.
Nhìn cô ấy chậm rãi bước lên cầu thang, tôi vỗ ngực thở vào nhẹ nhõm như thể vừa cởi bỏ được áp lực.
(Dễ thương quá…)
Tôi không nghĩ là mình lại dễ dãi như vậy. Nhưng mới chỉ ở cạnh cô ấy một lúc mà trái tim tôi đã rộn ràng rồi.
Tôi không thể nào ngừng tơ tưởng về nụ cười và khuôn mặt dễ thương của cô ấy.
Mặt tôi dần nóng lên…Cô ấy dễ thương quá…!
(Mình nên về nhà và làm vài giấc thôi nhỉ…)
Hiện tại tôi cũng muốn làm mát đầu mình một chút nên cứ thế băng qua thành phố vào buổi đêm, đắm mình trong cơn mưa rào nặng hạt.
Mặc dù bị lạnh bởi hàng đống nước mưa cùng những cơn gió mạnh, nhưng cơ thể đang bùng cháy của tôi lại cảm thấy thoải mái đến lạ kỳ.
HẾT CHƯƠNG 2