I Want To Make the School’s “Silent Princess” Talk, so I Invited Her (Who’s Super Cute) Out on a Date Today. ~Anyways, She’s So Very Intense When It Comes to Skinship, That It’s Going To Take My Reason Away~

chương 01: công chúa trầm lặng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi trút một hơi thật sâu khi cơn mưa ngoài kia còn đang rót xuống.

Trước mắt tôi là một khung cảnh mờ mịt cùng những lớp mây mù dày đặc mà không một tia sáng nào có thể xuyên qua.

Một cơn mưa rào bất chợt.

“Tệ thật…”

Tôi - Kurose Ryuta đang vướng phải rắc rối. Chỉ vì tin vào dự báo thời tiết buổi sáng, rằng tỉ lệ đổ mưa chỉ là 5%, tôi cứ như vậy tới trường mà không cầm theo ô.

Để rồi hậu quả, chào đón tôi là ánh chớp chói loá cùng tiếng sấm nổ đùng đoàng khi đang về nhà sau tiết chủ nhiệm.

Tôi có xem lại ống cắm ô nhưng chẳng còn cái nào ở đó, ngay cả bên trong cũng vậy, ngoài bụi ra thì hoàn toàn trống trơn.

(Thật tình không muốn bị cảm chút nào….)

Nguyên nhân cũng bởi tôi vừa mới bị cảm vào tuần trước, chỉ mới gần đây, bố mẹ đã mắng tôi một trận về việc tự chăm sóc bản thân.

Sắp tới lại có bài kiểm tra, nên vào thời gian này, dù chỉ lỡ một tiết học thì với tôi cũng là một vấn đề lớn.

(Đành phải chờ đến lúc tạnh vậy…)

Sẽ khá tệ nếu tôi gọi điện cho bố mẹ và làm phiền họ. Nghĩ vậy, tôi mở điện thoại lên và kiểm tra radar thời tiết, có vẻ trời vẫn sẽ mưa nhẹ trong vòng một tiếng nữa.

Quê nhà của tôi, tỉnh Gifu đang được bao trọn trong một đốm đỏ biểu thị một lượng mưa lớn, nhưng rồi sẽ sớm thuyên giảm.

Tin là vậy, tôi tắt và bỏ cái điện thoại gần hết pin của mình vào trong túi.

“...Được rồi!”

Chợt ai đó thốt lên như vừa hạ quyết tâm muốn làm điều gì đó. Ra là cậu bạn bên phải, có vẻ câu ta chọn cách phóng thật nhanh về nhà.

Cậu ta băng băng chạy dưới mưa làm vang lên những tiếng nước bắn tung tóe và đang dần khuất khỏi tầm mắt tôi.

Còn cô gái bên trái, có vẻ như cô chọn cách nhờ phụ huynh đến đón, nghe chừng cô ấy đang trò chuyện điện thoại với mẹ một cách vui vẻ.

Dẫu biết nghe trộm là không tốt, nhưng dù không muốn thì bạn vẫn phải nghe những gì mình nghe thấy.

Và trước khi tôi kịp nhận ra, chỉ còn tôi cùng một cô gái nữa là những học sinh duy nhất vẫn còn nán lại trước lối vào. Nhưng mà, cô gái ấy là…

(“Công chúa trầm lặng”...phải không…?)

Hơn nữa, trên tay phải của cô nàng Aikawa Mio, cô gái với một biệt danh nghe như bước ra từ truyện cổ tích này, đang cầm một chiếc ô màu hồng. Mà chờ đã…Cậu vẫn ở lại dù đang cầm một chiếc ô!? Hay là cậu không biết cách dùng nó?

(Mà, chắc cô ấy dự định gặp ai đó…)

Hồi năm nhất thì chúng tôi học khác lớp, thành ra tôi cũng không biết gì về chuyện đó. Nhưng dù vậy, quả là bất ngờ nếu như cô Công chúa trầm lặng này có lấy một người bạn (hay thậm chí là bạn trai?).

Đúng như cái biệt danh ấy, có tin đồn rằng không một giáo viên hay học sinh nào từng thấy cô nói chuyện.

Người ta nói rằng cô ấy chỉ giao tiếp với “un” và “uun” cùng với chút thay đổi nhẹ trên sắc mặt, nhưng vẫn chưa một ai nhìn thấy cô mở miệng…

Và cũng bởi vẻ ngoài mỹ miều mà danh xưng “công chúa”, dù có vẻ chưa được chuẩn cho lắm đã được gán cho cô như một biệt danh.

Cô có mái tóc hồng đào duỗi thẳng trải dài tới tận thắt lưng cùng với chiều cao khoảng cỡ 170cm. Gương mặt đẹp không góc chết. Những đường nét trên khuôn mặt, cụ thể như sống mũi và đôi môi, bất kể nhìn thế nào thì chúng cũng thật xinh đẹp, tất cả điều đó đã làm nên một khuôn mặt thanh thoát đẹp tựa búp bê.

Cùng với đó là đôi mắt xanh trong trẻo ẩn dưới hàng mi dài mềm mại khiến người khác khó mà trông thấy.

Với màu tóc đặc biệt cùng màu mắt lạ lẫm, dường như cô ấy là một người con lai.

‘Trông cô ấy có vẻ không giống người ngoại quốc, phải chăng là có pha lẫn dòng máu Nga?’, tôi từng nghe mấy cuộc trò chuyện đại loại như này ở đâu đó.

Đôi chân dài mảnh khảnh, dáng người chuẩn người mẫu cùng với làn da trắng sữa, nuột nà không tì vết, qua những điều trên tôi hiểu được tại sao người ta lại gọi cô là công chúa. Còn nữa… chỗ đó xem chừng cũng khá lớn.

(Mình đang suy nghĩ tởm lợm cái gì thế này!?...)

Nếu tôi mà thốt ra những lời đó thì có lẽ giờ này đang ngồi trong phòng giáo viên rồi. Vậy nên, thật nhẹ nhõm khi cô Công chúa trầm lặng này không có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác.

Chỉ vì ngoại hình xinh đẹp mà phải gánh chịu những ảo tưởng của cánh đàn ông kể ra cũng tội. Cơ mà, cô ấy quá nổi tiếng nên việc đó xem chừng là điều không thể tránh khỏi.

“Ah~ Mình không thể đợi đến lúc tạnh mưa.”

Không giấu lời phàn nàn, tôi tiếp tục ở đó trú mưa, chợt tôi nhận ra có gì đó là lạ.

(Hở? Cô ấy gần hơn trước…chờ đã, cô ấy đang tới chỗ mình!?)

Khoảnh khắc ấy, tim tôi lỡ một nhịp còn cơ thể thì run cầm cập vì lạnh cũng như lo sợ khi cô ấy tiến lại gần.

Tôi vuốt ngực, mong chuyện này chỉ là ảo giác đồng thời giải tỏa đầu óc.

Tôi vốn không có liên hệ gì với Aikawa-san, cùng lắm cũng chỉ là bạn cùng lớp. Tất nhiên là tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy, nên là với tôi, cô ấy cũng chẳng hơn gì một người xa lạ.

Và tôi cũng không có ý định sẽ dính líu với cô ấy trong tương lai, nhưng…

(Rõ ràng là cô ấy đang nhìn mình…)

Aikawa-san, hay Công chúa trầm lặng, đang bước ngày một gần hơn tới chỗ tôi, theo cùng với đó là tiếng bước chân. Tôi liền ngoảnh mặt về phía trước, giả vờ rằng mình không chú ý tới cô ấy.

Tôi nhắm nghiền mắt, găm chặt miệng và chờ tới khoảnh khắc đó. Tiếng bước chân trở nên ngày một rõ ràng.

Trong lúc tôi còn đang lo lắng, khoảng cách giữa chúng tôi giảm xuống chỉ còn chưa tới 1m. Tôi tiếp tục ngoảnh mặt ra đằng trước, ngạc nhiên khi ranh giới ngăn cách cả hai đang nhanh chóng bị thu hẹp…Bất chợt, tôi nhận một cái vỗ vai.

“...”

“Uhm, gì vậy?”

“...un”

Với chất giọng như đang thì thầm, cô ấy đưa tôi chiếc ô màu hường vừa trên tay cô khi nãy.

Aikawa-san chỉ tay vào tôi với vẻ mặt vô cảm, thúc giục tôi mau chóng rời đi. Tôi cũng nhanh chóng từ chối bằng cách xua tay thật mạnh.

“Không sao! Tôi vẫn ổn!”

Như vậy sẽ khá rắc rối cho Aikawa-san, trong khi tôi chỉ phải đợi thêm một tiếng. Tôi cũng không đủ mặt dày để nói “Oh, tôi xin nhận.” và cũng không dám làm như vậy.

“Nếu đưa ô cho tôi, Aikawa-san có về được nhà không?”

“...uun.”

“Tôi thấy Aikawa-san mới nên là người dùng nó, tôi cũng sắp có người đón rồi.”

“...”

Ngay cả khi tôi nhẹ nhàng từ chối, sắc mặt cô vẫn không chút thay đổi, chỉ ấn chiếc ô vào tôi với ánh mắt lạnh lùng như thể biết rằng tôi đang nói dối.

Tôi có hơi bất ngờ khi mình hoàn toàn chết lặng, chỉ nhẹ nhàng đón lấy chiếc ô.

Tôi biết dù mình có từ chối bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không có tác dụng.

“T-Tôi hiểu rồi, mai đến trường tôi sẽ trả lại cậu…”

Chiếc ô vừa mở ra, Aikawa-san liền đứng ngay xuống dưới. Tôi cũng khá cao, vậy nên cũng có chút an tâm khi cô ấy có thể ở trong đó mà không quệt phải ô, nhưng…

“...mhm♪”

Tại sao cô nàng này lại đi chung ô với tôi như đúng rồi vậy?

HẾT CHƯƠNG 1

Truyện Chữ Hay