Chap 95: Cuộc cãi vã giữa hai chị em
Trans: Midz
Edit: Degenerate Snökari
“Eh, anh không để ý điều đó ư, Elt?”
Trong lúc tôi dùng bữa, Alicia nhìn tôi với vẻ mặt rất bất ngờ.
“Không, bởi vì em ấy không cho anh biết danh hiệu của cô ấy…”
“Nhưng, em ấy là công chúa của một đất nước mà anh sinh sống đấy?”
Đó là những gì em ấy nói, nhưng
“Ngày từ đầu thì thường dân sinh sống ở khu vực phía bên ngoài bức tường, vì vậy họ thực sự không biết những thông tin như thế.”
Không giống như những lâu đài khác, họ đã bị giới hạn về mặt cơ hội tiếp xúc thêm nhiều thông tin.
“Maa, Elt, anh thậm chí còn không biết đến em.”
Alice nhắc lại vụ việc lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt tại hồ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Onee-sama?”
Laura đột nhiên đưa ra câu hỏi vào giữa câu chuyện khi chúng tôi đang dùng bữa.
“Có một cuộc thảo luận tại lâu đài Erivan để xác nhận sự thật về việc xuất hiện của Ác Quỷ. Alicia và chị cũng ở đó, nhưng anh không nhận ra hai đứa em, đúng không?”
Tiếp tục phàn nàn về việc này, em ấy cắt miếng thịt với con dao của em ấy rồi đưa thẳng vào miệng.
Đối với họ, nó chắc chắn dường như giống với lần đầu tiên mà chúng tôi gặp mặt.
“Và họ thực sự nhìn rất giống nhau đúng không? Nó giống như Laura lớn lên để trở thành bản sao của Alice vậy. Mình tự hỏi liệu hai người có giống mẹ hai người không nữa?”
Serena ngả người về phía trước khi chống khuỷu tay của cô ấy lên bàn và quan sát bọn họ.
“Đúng, ừm…. Đúng là như vậy.”
“…. Đó không phải là lỗi của Laura khi nhắc đến bề ngoài của em ấy.”
Hai người bọn họ nói chuyện một lúc.
“N-Nhưng quan trọng hơn, Elt. Em nghe rằng anh đã rất tích cực trong việc tham gia lễ hội săn bắn. Nhờ vậy mà chúng ta cũng thu nhiều sự chú ý, và cũng có nhiều người đang có yêu cầu gặp anh hơn."
“Cái điều đang đồn đại đó, Anh không thể không nỗ lực loại bỏ trường hợp nếu chúng ta thua….”
“Hmm? Tại sao?”
Để trả lời câu hỏi của Alice, tôi kể cho em ấy về cuộc cá cược giữa tôi với hoàng tử Dogeu.
“Ra là, Elt làm mọi thứ mới sức mạnh của anh để ngăn cản Alice khỏi việc trở thành phần thưởng của hoàng tử Dogeu, đúng chứ?”
Serena nói như vậy, nhìn thẳng vào mắt tôi khi kết thúc lời giải thích của em ấy.
“Không, không hẳn, đó là….”
“Là?”
Alicia người mà cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Vì một lý do nào đó, điều này tự dưng khiến tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh khá là khó xử…
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?! Laura!”
“Nó không phải việc của chị, Onee-sama!”
Tôi đã bị cắt ngang lời giải thích bằng hai tiếng thét của hai chị em.
Ngày hôm sau, tôi đi đến văn phòng như thường lệ.
“Chào buổi sáng, Elt-sama.”
Khi tôi mở cửa ra, Laura, người mà đang giữ giấy tờ trên tay, quay lại chào tôi.
“Aah… Chào buổi sáng.”
Cô ấy đang cư xử rất bình thường, như thể cuộc cãi vã của cô ấy với Alice đêm qua chưa từng xảy ra.
Tôi ngồi xuống ghế của mình, cố gắng không đụng chạm đến vấn đề đó trong tầm kiểm soát của mình, và bắt đầu kiểm tra tài liệu.
Sau khi làm việc chăm chỉ trong một lúc, tôi không thể nào không chú ý đến tình trạng của Laura.
Alice cực kỳ buồn khi tôi kể với em ấy rằng em gái của Alice đã tự mình đưa bản thân của em ấy ra làm phần thưởng cá cược vào đêm qua.
Cuối cùng, tôi, Serena và Alicia đã hòa giải cho hai chị em, nhưng tôi vẫn lo lắng bởi vì em ấy quá dễ xúc động, điều mà không thể tưởng tượng được ra đối với tính cách bình thường của em ấy.
“Haa…”
Một tiếng thở dài phát ra trong văn phòng.
“Laura?”
“Ah, em thực sự xin lỗi, Elt-sama.”
Có lẽ rằng cô ấy đang nghĩ đến việc cô ấy mất đi sự tập trung vốn có, Laura nhanh chóng cúi đầu xuống và xin lỗi.
“Không, chuyện đó không sao, nhưng….”
Tôi không thấy được biểu cảm của cô ấy, nhưng cô ấy dường như đang khá tệ.
“Không khó để hiểu rằng Alice cảm thấy giận dữ. Đó là bởi vì cô ấy thực sự lo lắng cho Laura, đúng không?”
Dường như có vẻ chính tôi cũng đã hiểu nhầm Hoàng Tử Dogeu, khi mà bản thân anh ta cũng là kẻ tệ bạc không kém.
Tôi không rõ về anh ta lắm, nhưng đó là điều mà tôi cảm nhận được, vì vậy nó chắc hẳn sẽ rất bất khả thi cho cả Alice và Leon, người biết rõ hắn ta từ khi còn là bạn bè hồi nhỏ.
“Nó là cách hiệu quả nhất để khiến cho Hoàng tử Dogeu im lặng hoàn toàn ở đó. Em nghe được rằng hoàng tử Dogeu cũng xỉ nhục chị em ở bữa tiệc.”
Cô ấy tâm sự với tôi trong tình huống mà cô ấy chưa từng bao giờ kể với tôi trước đây.
“Kết quả là, chúng ta đã lấy được nhiều thứ hoàng tử Dogeu. Tầm ảnh hưởng của anh ta cũng đã yếu đi, và nó sẽ khó hơn cho anh ta nếu muốn gây sự với Irkutu trong tương lai.”
Laura chạm đến vấn đề mà cô ấy đã đạt được như là một kết quả của việc lựa chọn mà cô ấy đã tạo ra. Nhưng đó không phải là điều mà cả Alice và tôi lo ngại.
“Chúng ta đúng là đã thắng, nhưng đó chỉ là kết quả. Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta thua? Cô sẽ trở thành một giải thưởng đánh dấu sự chiến thắng cho hoàng tử Dogeu à?”
Tôi khiến cô ấy hình dung ra được chuyện gì sẽ khiến cô ấy phải chịu đựng khi tình huống xấu nhất xảy ra.
Sau đó, mặt Laura tái nhợt đi.
“Tôi hiểu tại sao cô quan tâm đến Alice, nhưng đừng đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm nữa. Tôi không toàn năng đến vậy. Nếu lúc đó không có Leon hỗ trợ, chúng ta thực sự sẽ thua.”
“E,em thực sự xin lỗi…”
Nó có lẽ là quá nhiều cho một cú sốc đối với một cô gái trẻ. Tôi để lộ ra tiếng thở dài và đặt tay tôi lên đầu của cô ấy.
“….?”
Cô ấy ngước lên, và nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ.
“Đó là lý do tại sao,lần sau, nếu có bất cứ thứ gì muốn làm hãy để cho tôi biết trước. Tôi sẽ giúp cô nhiều nhất có thể.”
Sau đó cô ấy nhìn tôi như thể chết lặng.