“Này, Takuto.”
“Hửm?”
Sau giờ học, khi đang chuẩn bị về nhà thì nhỏ ngồi sau gọi tôi.
Quay lại nhìn, mắt tôi bắt gặp Yuika, người đang chống cằm.
“Tớ có chuyện muốn nhờ cậu, có được không?”
“Còn tùy vào xem chuyện gì đã.”
“Giờ tớ chưa nói được.”
“Vậy là việc quái gì thế?”
Tôi nhướng mày khó hiểu. Kiểm tra cuối kỳ sắp đến rồi, và tôi muốn dành thời gian để học. Tôi không muốn nhận một việc mà cổ còn chẳng thể nói cho tôi nó là gì.
“Xin lỗi, nhưng cậu nhờ người khá-“
“Takuto, cậu là người duy nhất tớ có thể nhờ đấy...”
Ánh mắt đau khổ của Yuika khiến tôi chú ý.
Thường cổ không hay dựa vào người khác đâu.
Cổ cũng có tiêu chuẩn riêng về những việc mình có thể làm, và cô sẽ thấy xấu hổ nếu phải dựa dẫm vào ai đó.
Vì chính Yuika đã mở lời nhờ tôi như thế, nên hẳn là chuyện gì đó phức tạp đây. Gãi nhẹ sau đầu, tôi đáp.
“...Chỉ lần này thôi đấy.”
“Ừm, cảm ơn nhé, Takuto.”
Yuika thoáng đỏ mặt khi cảm ơn tôi.
Tôi lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Rina-san.
[Xin lỗi, có vẻ hôm nay em không về cùng chị được rồi.”
Cô phản hồi ngay lập tức.
[Tại sao?]
[Yuika nhờ em làm vài việc. Cổ không nói cụ thể, nhưng khi nào biết em sẽ nói cho chị.]
Và rồi, chẳng có phản hồi nào nữa.
Tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào điện thoại, và rồi nghe tiếng bước chân dồn dập đang đến gần.
Ấy chết...
Bạn gái tôi đang phóng hết tốc lực dọc hành lang đây...
“Phù, phù...Haa.”
Rina-san thờ dốc như vừa chạy marathon.
“O-Onee-chan? Sao trông chị vội-“
“Em định làm gì với Takuto-kun hả? Yuika.”
Rina-san điều chỉnh lại nhịp thở trong khi nhìn Yuika.
Yuika khẽ nuốt nước bọt.
“Không liên quan đến chị, Onee-chan. Đi thôi, Takuto.”
“N-Này...”
Cổ quay đi theo hướng ngược lại và kéo tay tôi.
Mắt Rina-san như đổi màu, cổ kéo tay Yuika ra khỏi tôi.
“Chị không muốn em chạm vào bạn trai chị khi chưa được phép.”
“Mới hẹn hò được vài ngày mà chị đã ra dáng bạn gái rồi đấy nhỉ.”
“Chị không có liên quan gì đến thời gian hẹn hò cả. Ngay bây giờ, chị là bạn gái của Takuto-kun, và đương nhiên, chị không thích ai chạm vào cậu ấy hết.
“Whoa, Onee-chan khắt khe quá đi à.”
“Bị điên mới cho phép bạn trai mình nắm tay đứa con gái khác.”[note48623]
“Trước giờ em chạm vào Takuto-kun nhiều khong đếm xuể rồi. Chẳng phải quá muộn rồi à?”
“Chị không quan tâm đến quá khứ. Hiện tại mới quan trọng.”
“...Phiền phức.”
Bầu không khí căng thẳng như quả bom chỉ chực chờ phát nổ.
Tôi chen vào giữa hai người họ khi vã mồ hôi hột.
“Ừ-Ừm... Hai người bình tĩnh lại một chút được không.”
Khi tôi cất lời, bốn con mắt cùng lúc đổ dồn về phía tôi.
“Takuto-kun, lẽ nào em vẫn còn cảm xúc với Yuika ư? Chị cứ nghĩ em đã hoàn toàn hướng về chị rồi chứ.”
“Không, không phải thế. Chỉ là Yuika nhờ em chút chuyện thôi.
Cổ cắn môi nhìn tôi bối rối. Lúc ấy, Yuika đứng cạnh cũng chen vào.
“Đúng đấy. Em chỉ nhờ chút xíu thôi mà. Chị lo quá rồi đấy, Onee-chan.”
“Khong lo mới là lạ đấy. Em muốn Takuto-kun của chị làm gì đây.”
“Whoa... “Của chị” luôn kìa...”
“Có vấn đề gì à?”
“Không.”
“Thế thì, đừng có làm như thế nữa được không?”
Hai người nhìn nhau tóe lửa, cảm giác nguy hiểm tràn ra xung quanh.
Tim tôi nhói lên khi biết một phần trách nhiệm traong việc này cũng là ở mình.
“V-Vì Rina-san đã nói thế rồi, nên sao cậu không nói cho bọn tớ biết cậu cần tớ làm gì đi nhỉ?”
Dù có tiếp tục đi nữa, hai người đó sẽ chẳng bao giờ chung chính tuyến đâu.
Tôi phải quay lại chủ đề chính mới được.
Yuika cúi đầu lưỡng lự đôi chút, nhưng rồi nói cho bọn tôi biết chi tiết việc cô ấy muốn làm.
“...Tớ muốn Takuto đóng vai là bạn trai tớ.”[note48624]