I’m Dating My Ex-Girlfriend’s Older Sister, and We Have a Great Chemistry So Everyday Life Was Fun

ôm chặt chị đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã năm ngày kể từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Rina-san.

Từ hôm đó, Yuika đã dừng việc trực tiếp hỏi tôi xem Rina-san và tôi làm những gì khi ở cùng nhau.

Đây là việc phải xảy ra vì chúng tôi đã chia tay, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng trạng thái cảm xúc của Yuika vẫn chưa được rõ ràng.

Dù sao thì, chẳng việc gì phải lo nghĩ về người yêu cũ cả.

Nhân tiện thì, giờ đây...

“Ngon không?”

“Có. Đỉnh của chóp luôn.”

Chúng tôi đang cùng ăn trưa sau phòng thể chất.

Rina-san đã tự tay làm bữa trưa cho chúng tôi.

Mà, cổ thậm chí còn đút cho tôi ăn cơ.

Từ bên ngoài nhìn vào, bọn tôi trông chả khác gì một cặp đôi ngốc cả... không, hẳn là như vậy rồi.

Đó là lí do tôi chọn nơi vắng vẻ sau phòng thể chất này.

Nếu ăn trong căng tin, chẳng biết mọi nguời sẽ nhìn chúng tôi với ánh mắt gì nữa đây.

“Nhưng mà, giờ em cũng quen với việc đó rồi.”

“Đến ngày thứ ba rồi đấy.”

Rina-san đã làm bữa trưa cho tôi ba ngày liên tục rồi.

Hồi đầu, sự ngại ngần cứ lảng vảng xung quanh, cơ mà đến ngày thứ ba tôi đã quen rồi.

Giờ thì tôi có thể chịu được việc cho và được cho ăn mà không gặp vấn đề gì.

“Nhưng chị vẫn muốn làm, vì vui lắm.”

“Vâng... Nhưng, không phải khó lắm sao? Ngày nào cũng phải nấu như này.”

Tôi không hay nấu ăn, nên cũng chẳng biết cô đã dồn bao nhiêu công sức vào việc này nữa.

Tuy nhiên, những hộp cơm trưa Rina-san làm cho tôi có nhiều món khá phức tạp.

Tôi rất vui khi cô làm vậy, nhưng cũng lo rằng việc này sẽ là một gánh nặng với cô.

“Chị thích nấu ăn mà, nên không sao cả. Với lại, Takuto-kun, em đã khen ngon mà.”

“Nếu vậy thì, cũng được thôi. Nhưng đừng làm quá sức nhé.”

“Khó quá thì chị sẽ nói cho em.”

“Vâng. Và, em có thể làm gì cho chị được không? Cứ phải nhờ chị làm bữa trưa cho khiến em thấy ngại quá.”

“Chị nghĩ em không cần lo đâu... cơ mà, để xem nào. Có khi chị sẽnhờ Takuto-kun làm một việc vậy.”

“Việc gì thế?”

Tôi nghiêng đầu. Rina-san nhìn trôi mỉm cười trêu chọc như một đứa trẻ.

“Ôm chặt chị đi.”

Tôi đứng hình mất mấy giây. Rina-san dang rộng vòng tay chào đón tôi.”

“Cái... Đ-Đúng như em nghĩ, không phải như này hơi quá rồi sao...”

“Vậy à. Chị còn chưa bảo chúng ta nên hôn đâu.”

“Ừ-Ừ thì là vậy, cơ mà...”

“Nào, lẹ lên lẹ lên.”

Rina-san ngọ nguậy như thể không chờ được tôi nữa ấy.

À-À thì... Bọn tôi hẹn hò cũng được năm ngày rồi.

Ít nhất thì tôi cũng có thể ôm cô ấy. Trên hết, Rina-san cũng đang đòi thế nữa.

Tôi không thể nào lơ cô đi và mặc kệ mọi chuyện được.

Tôi nuốt nước bọt, vòng tay ra sau lưng Rina-san, và rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

Rina-san cũng ôm lấy lưng tôi. Cô đặt cằm lên vai tôi, và hương thơm dịu nhẹ lan tỏa.

Lý trí tôi sắp sụp đổ rồi...

“T-Thế này đủ chưa?”

“Được rồi, quá hài lòng đi.”

“Mừng là chị thấy vui.”

“Takuto-kun, em ấm thật đấy.”

“Thì em còn sống mà. Đúng hơn, Rina-san này, chị nóng quá đấy, có phải bị sốt không?”

“Ehehe, tại chị xấu hố đến mức phát sốt luôn á.”

Do đang ôm nên tôi không thể thấy được mặt Rina-san lúc này.

Nhưng tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra mặt cô giờ còn đỏ hơn tôm luộc.

Ugh...

Mặt tôi cũng nóng lên rồi đây này...

“Từ bây giờ, chị sẽ còn cho em trải nghiệm thêm nhiều điều nữa.”

Khả năng giữ bình tĩnh của tôi đang bị lấn át, và lý trí tôi dần yếu đi.

Vì thế, tôi đã bật ra một câu hơi kỳ lạ.

Vai Rina-san giật nảy lên.

“...Ư. Ừm... Hãy cho chị biết nhé?”

“Huh, tôi nên làm gì giờ...

Cô gái này, quá mức đáng yêu đi.

Dù là người đòi tôi ôm, àm giờ cổ còn xấu hổ hơn tôi luôn rồi.

Ahhh, chẳng biết nói gì nữa...

Dần dần, tôi càng lúc càng thấy mình ngốc đi rồi.

Có lẽ vì thế, tôi đã nói hết ra những gì tôi nghĩ.

“Em nhất định, nhất định sẽ khiến chị hạnh phúc... Nên đừng có bỏ đi nếu em không cho phép nhé.”

Có lẽ, do tiếp xúc gần như thế này, nên những cảm xúc ấy mới xuất hiện.

Em không muốn buông tay.

Em không muốn chị rời bỏ em.

Ừ, cảm xúc của tôi thế đấy.

Rina-san hạ giọng.

“Ừm. Chị sẽ không rời bỏ em đâu, Takuto-kun. Chắc chắn đấy.”

Nhẹ nhõm, tôi ôm Rina-san sát lại hơn.

“Hứa với em nhé.”

“Ừ. Chị hứa.”

Giọng nói dịu dàng của Rina-san khiến trái tim tôi dịu lại.

Truyện Chữ Hay