Chương 8 – Đôi ta gặp nhau tựa truyện cổ tích
【POV: Selena Nommes】
Hôm nay là ngày cưới của tôi.
Tôi đang ngồi một mình trong phòng chờ của cô dâu.
Không có ai khác trong phòng. Những người hầu đã rời đi ngay khi họ hoàn thành việc giúp tôi mặc chiếc váy cưới.
Chiếc váy mà tôi đang mặc là chiếc váy cưới mẹ tôi đã mặc trong đám cưới của bà.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn mơ ước được mặc chiếc váy của mẹ trong đám cưới của chính mình.
Nhiều năm sau đó, giấc mơ của tôi cuối cùng đã thành hiện thực.
Tuy vậy, trái tim tôi, đang nặng trĩu trong nỗi buồn sâu thẳm, tăm tối.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?”
Lẽ ra tôi phải hạnh phúc.
Được mọi người xung quanh chúc mừng, được hòa làm một với người mình yêu, được dẫn dắt đến một kết thúc viên mãn như trong cổ tích.
Tuy nhiên, thực tế khác hoàn toàn.
Hơn một nửa số thư mời tôi gửi cho bạn bè và người quen đã bị trả lại với con dấu vẫn còn nguyên vẹn.
Ngay cả những người hầu gái chuẩn bị cho buổi lễ cũng trông giống như họ chỉ làm bình phong và không hề thực lòng cầu chúc cho hạnh phúc của tôi .
“Mình đã sai ở đâu…?”
Câu trả lời cho câu hỏi đó đã rõ ràng, nhưng trái tim tôi không dám chấp nhận nó.
Tôi đã làm gì sai? Tôi đã đi lạc khỏi con đường đúng đắn từ khi nào?
Tôi nhớ lại cuộc sống của tôi cho đến bây giờ.
~
Kể từ khi còn là một cô bé, tôi luôn muốn trở thành một nàng công chúa.
Một nàng công chúa hệt như trong những cuốn truyện mà người mẹ quá cố của tôi đã đọc cho tôi nghe.
Mẹ tôi bị bệnh tật hành hạ ngay cả trước khi bà sinh ra tôi. Miễn là tôi có thể nhớ, bà ấy đã bị căn bệnh quái ác giam giữ trên giường của mình.
Cha tuyệt vọng tìm cách chữa trị cho bà, tuyệt vọng đến mức thậm chí vay tiền từ nhà Maxwell, nhưng cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng xe cát biển đông.
Tôi yêu mẹ tôi rất nhiều và thường chui vào giường của bà, năn nỉ bà đọc truyện cho tôi nghe. Bây giờ nghĩ lại, điều đó có thể khiến tình trạng của mẹ trở nên tồi tệ hơn… nhưng mẹ luôn lắng nghe những yêu cầu của tôi, ngay cả khi mẹ cảm thấy sức khỏe yếu hơn bình thường.
“Đừng lo lắng, Selena, một ngày nào đó, một hoàng tử trên bạch mã sẽ đến với con…”
Mẹ tôi thường nói với tôi điều đó mỗi lần mẹ đọc xong một cuốn sách, vừa xoa đầu tôi.
Những từ “đừng lo lắng” khi ấy… có lẽ là những gì mẹ tôi nói để tự thuyết phục bản thân bà.
Chắc bà cảm thấy không thể sống nổi đến ngày chứng kiến tôi trưởng thành nên bà ấy nói thế để xua đi nỗi lo lắng về tương lai của tôi.
Một thời gian sau khi mẹ tôi qua đời, một người đàn ông tự xưng là anh trai tôi đến nhà chúng tôi. Cha tôi đã có con với một phụ nữ khác.
“Em là Selena phải không? Hân hạnh được gặp em."
“…Tôi không biết anh!!”
"Hả? A, đợi đã!”
Tôi luôn tránh mặt anh trai mình.
Tôi không thể tin rằng cha đã lừa dối mẹ, tôi cũng không bao giờ có thể tha thứ cho ông. Tôi không thể chấp nhận sự tồn tại của anh trai mình.
Ngay cả khi quyết định đến từ vị trí chủ gia đình của cha tôi, do người mẹ ốm yếu của tôi không thể sinh ra một người thừa kế cho ông ấy.
Ngay cả khi mẹ tôi nhận thức được sự không chung thủy của cha tôi những vẫn cho phép ông ấy làm vậy...
Tôi không bao giờ có thể tha thứ cho họ.
Không phải cha tôi, cũng không phải anh trai tôi.
Sau đó, nó đã xảy ra - cha đã sắp xếp một vị hôn phu cho tôi.
[Chúc mừng con, Selena. Cha đã sắp xếp cho con một vị hôn phu hoàn hảo không có chỗ chê luôn đó!]
Tôi mười ba tuổi khi đính hôn.
Ngài ấy là người kế vị gia tộc Hầu tước Maxwell — Dyngir-sama.
“Ta là Dyngir Maxwell. Hân hạnh được gặp em."
Dyngir-sama tự giới thiệu mình với phong thái thân thiện, lịch thiệp.
Lúc đầu, tôi định hành động bất kính với vị hôn phu của mình, để làm cha tôi xấu hổ.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt của Dyngir-sama, những suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.
“Ế…..!!”
"Chuyện gì vậy?"
Điều đầu tiên tôi cảm thấy khi nhìn thấy khuôn mặt của Dyngir-sama là sự sợ hãi.
Thoạt nhìn, Dyngir-sama trông giống như một thiếu niên thân thiện, trầm tính. Nhưng tôi không thể lay chuyển được cảm giác rằng có một thứ gì đó không thể nhìn thấy được, một thứ gì đó giống quái vật hơn là con người, đang ẩn náu bên trong ngài ấy.
Phải, thứ gì đó giống như con rồng đã bắt cóc công chúa trong những câu truyện cổ tích…
(Tên của con rồng khủng khiếp đó là gì nhỉ...? Thân hình chỉ độc một màu đen, to lớn như một ngọn núi...tên của con rồng khiến mọi người ớn lạnh sống lưng chỉ bằng cách nhắc đến nó...)
Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy như vậy, nhưng có lẽ là do dòng máu của mẹ tôi. Mẹ từng là một nữ tu trong thánh điện ở thủ đô hoàng gia cho đến khi bà kết hôn với cha tôi.
“Dyngir-sama đã lấy được đầu chỉ huy của kẻ thù trong trận chiến cuối cùng với đế chế!”
Cha luôn nói về những chiến tích trên chiến trường của Dyngir-sama, để giải thích cho tôi ngài ấy là một người phi thường và tài giỏi như thế nào.
Tôi tự hỏi ai lại đột nhiên có cảm tình với một người chỉ vì nghe nói họ đã giết người khác trên chiến trường như thế nào .
Những chuỗi ngày tuyệt vọng của tôi bắt đầu như thế đấy.
Dyngir-sama rõ ràng đã biết rằng chỉ cần nhìn vào ngài thôi cũng khiến tôi sợ hãi, vì vậy ngài ấy đã cố gắng lấy lòng tôi bằng cách tặng hoa và những món quà khác cho tôi bất cứ khi nào ngài ấy có cơ hội làm vậy.
Tuy nhiên, đối với tôi, có vẻ như con ác long chỉ đang thầm thì những lời đường mật, ngọt ngào để dụ dỗ con mồi đến gần hơn.
Cha và thậm chí cả anh trai tôi đã cố gắng giúp tôi và Dyngir-sama thân thiết hơn, nhưng hành động của họ luôn có tác dụng ngược lại: sau cùng thì tôi ghét luôn cả hai người họ.
Mối quan hệ giữa Dyngir-sama và tôi không được cải thiện tí nào. Cuối cùng thì ngày mà chúng tôi đến thủ đô hoàng gia và ghi danh vào học viện hoàng gia cũng đã đến.
~
Ngày hôm đó chỉ đơn giản là ngày tôi không thể nào quên.
Vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đã đến thăm vườn hoa phía sau của học viện.
Học viện có một hoa viên ở cả sân trong và sân sau, nhưng hầu hết học sinh đến thăm vườn hoa của sân trong vì nó rộng hơn nhiều và gần các tòa nhà của học viện.
Rất ít người từng đến thăm khu vườn phía sau, vì vậy đó là nơi thật hoàn hảo khi tự mình giành thời gian suy nghĩ về mọi thứ.
“Phew…mình nên làm gì với cái này đây…?”
Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài, cùng với món quà sinh nhật mà tôi nhận được từ vị hôn phu của mình trên tay. Đó là một chiếc vòng tay bằng bạc được trang trí bằng những viên ngọc lục bảo, cùng màu sắc với mắt tôi.
“…Đẹp thật. Tại sao lần nào ngài ấy cũng gửi cho mình những thứ đẹp đẽ như vậy…”
Những món quà của Dyngir-sama luôn rất tinh tế.
Nếu ngài ấy gửi thứ gì đó hoàn toàn không phù hợp với sở thích của tôi, tôi đã có thể vứt nó đi… nhưng những món quà của ngài ấy luôn hợp gu của tôi một cách hoàn hảo nên lần nào tôi cũng nhận chúng.
Làm thế nào mà Dyngir-sama lại biết rõ sở thích của tôi như vậy…? Tôi đã rất sợ hãi khi chỉ nghĩ về nó.
"…một năm nữa…"
Năm sau, Dyngir-sama và tôi sẽ tốt nghiệp học viện. Sau đó tôi sẽ chính thức trở thành cô dâu của Dyngir-sama.
Tôi đã sợ chết khiếp khi nghĩ về ngày đó.
Tôi không muốn ở bên ngài ấy dù chỉ một giây…làm sao mà tôi có thể dành cả cuộc đời mình ở bên cạnh ngài ấy chứ?
“Ư ư….”
Nước mắt bắt đầu tự nhiên rơi xuống, lăn dài trên má và nhỏ giọt xuống chiếc vòng tay.
"Ah...!!"
"….Huh?"
Tôi chợt nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của ai đó và ngẩng đầu lên, để rồi thấy một người đàn ông đang đứng đó.
Mái tóc óng ánh như dát vàng, làn da trắng tựa ngọc trai. Đôi mắt xanh thăm thẳm như bầu trời. Một quý ông cao quý, tựa như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Anh ấy là thái tử của vương quốc, Sullivan Lamperouge.“Ta xin lỗi nếu ta làm phiền em. Chỉ là ta không nghĩ có ai trừ ta lại đến thăm khu vườn vào lúc này, em thấy đấy.”
“K-không ạ, thay vào đó thần mới là người phải xin lỗi…!”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi băng ghế, nhưng trước khi tôi có thể làm vậy, chiếc khăn tay của Sullivan-sama đã nhẹ nhàng vuốt ve bờ má tôi.
"Ah..."
"Xin nàng hãy ngồi xuống. Trách nhiệm của một quý ông là lau đi nước mắt của một người phụ nữ.”
“C-Chuyện này…”
Tôi rụt rè cụp mắt xuống, nhưng Sullivan-sama chỉ khẽ mỉm cười và tiếp tục lau nước mắt cho tôi.
Trước khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã ngừng khóc. Thay vào đó, trái tim tôi đập rộn ràng như điên.
Ai có thể nghĩ rằng một quý tộc cấp thấp như tôi lại có cơ hội nói chuyện riêng với thái tử?
“Khi ta nhìn thấy em, ta đã chợt nghĩ rằng một nàng tiên hoa đã viếng thăm khu vườn này.”
"Hở....!?"
Cuối cùng tôi đã hét lên để đáp lại những lời tâng bốc của Sullivan-sama.
Tôi vội vàng xin lỗi vì cách cư xử tồi tệ của mình, nhưng nụ cười ấm áp của Sullivan-sama đã khiến tôi quên đi tất cả mọi thứ.
“Thực ra thì ta cũng giống như em thôi. Khi những điều tàn nhẫn xảy đến với ta và ta cảm thấy muốn khóc một chút, ta luôn đến nơi này.”
“Những thứ tàn nhẫn ư…?”
Tôi không thể tin rằng một thái tử với vẻ ngoài hoàn hảo như vậy lại gặp rắc rối.
“Em thấy đấy, thật ra thì…”
Sullivan sau đó bắt đầu nói chuyện. Đáng ngạc nhiên thay, những lo lắng của anh ấy rất giống với tôi.
Sullivan-sama cũng đau khổ vì người mà mình đã đính hôn.
Vị hôn thê của Sullivan-sama, tiểu thư Marianne, là một quý cô có thể nói rằng không có khuyết điểm nào. Tuy nhiên, cô ấy rất tự cao và xem thường các học sinh khác, vì cô ấy sẽ trở thành nữ hoàng tương lai.
“Cô ta không hề muốn trở thành vợ ta… tất cả những gì cô ta muốn chỉ là được phong làm hoàng hậu, để được cai trị đất nước này. Cô ta chỉ đang lợi dụng ta cho mục đích đó, không hề có một chút tình yêu giữa chúng ta cả.”
“Ôi trời…thật kinh khủng! Sullivan-sama, ngài là một người dịu dàng và tuyệt vời, vậy mà… tại sao ngài lại bị buộc phải kết hôn với một người như vậy!?”
“Em là người duy nhất từng nói với ta những lời này…Marianne …đúng vậy,cô ta hệt như một mụ phù thủy độc ác trong truyện cổ tích.”