Chương 7 – Hồi kết của trò chơi khăm
“Dyngir-sama, họ đã đến rồi ạ.”
“Ồ, họ đến rồi à?”
Đó là một ngày sau khi tiêu diệt bọn cướp cưỡi ngựa ở lãnh thổ Silfis và tôi trở về lâu đài Maxwell.
Hôm nay là ngày đã lên lịch hẹn cho cuộc gặp mặt với Nam tước Nommes và Sullivan.
“Nnh..aah..ah..ah…”
“Mà, họ cũng không phải là khách quan trọng hay gì, để họ đợi thêm chút nữa cũng chả sao.”
“Aahn…cậu chủ…!”
“Hmm…Không biết thái tử sẽ trưng ra bộ mặt thế nào đây. Khi hắn nhận ra rằng người đàn ông mà hắn luôn coi thường giờ đang bắt hắn chờ đợi…”
“Cậu…aah…chủ …sướng…lắm ạ…”
“Thực sự phải là bây giờ sao. Ta cứ nghĩ bọn ta có thể tận hưởng bản thân nhiều hơn một chút.”
Nhân tiện, tôi hiện đang *tập thể dục* với Eliza trên giường.
Hiện tại là buổi trưa, nhưng tôi không thực sự quan tâm đến thời gian trong ngày để *tập luyện*. Khi tôi trở về nhà, bất cứ khi nào tôi không làm việc, tôi thường ở cùng với những hầu gái.
"….thở dài."
“Em sao thế, Sakuya? Nếu có điều gì đó trong tâm trí của em, ta sẵn lòng lắng nghe.”
Cô hầu gái trẻ, đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt mệt mỏi, là một trong những người hầu gái làm việc trong lâu đài đến để thông báo tôi đi nên tiếp khách.
Tên cô ấy là Sakuya: cô ấy có mái tóc đen và đôi mắt đen láy, một sự kết hợp hiếm thấy ở vương quốc này. Vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc của cô cho thấy rõ ràng rằng cô ấy không thấy cách cư xử của tôi là đúng mực.
“Vậy em xin phép được nói. Ngài Dyngir, mặc dù ngài có thể nổi tiếng là người mạnh mẽ, nhưng bỏ cả bữa sáng và bữa trưa chỉ để đắm chìm trong những hành vi dâm dục là không lành mạnh chút nào đâu ạ. Em phải yêu cầu ngài chăm sóc bản thân tốt hơn. Xin hãy hiểu cho cảm giác của những người hầu dưới quyền của ngài đi ạ.”
“Nnh…aah…aahn…”
“Bổn phận của hầu gái là chăm sóc sức khỏe cho chủ nhân của mình. Làm ơn, ít nhất hãy ăn một bữa ăn nhẹ đi ạ.”
Bị mắng bởi một cô hầu gái nhỏ tuổi hơn mình, tôi không khỏi cảm thấy khó xử.
Tôi dừng lại một lúc và ngồi xuống giường.
“Tuy nhiên, trên chiến trường, không có gì lạ khi ta không ăn nửa ngày hoặc hơn vậy nữa.”
“Đây là tư dinh của ngài, thưa ngài, không phải chiến trường. Sẽ là một sự xấu hổ không thể xóa nhòa đối với một người hầu gái nếu để cho chủ nhân chết đói.”
“Hmm...hết cách rồi nhỉ. Mang đại cho ta thứ gì đó nhanh lên, cái gì cũng được.”
"Vâng, thưa cậu chủ. Em đã nghĩ rằng ngài có thể nói vậy, nên em đã chuẩn bị trước sẵn rồi đây ạ.”
Sakuya lấy ra một cái giỏ không biết từ đâu rồi đưa nó cho tôi. Bên trong có chứa bánh mì nướng, thịt xông khói, trái cây xắt lát,.. v.v.
"Nhìn cũng ngon phết, đặt nó ở đây đi."
“Vâng, em xin phép.”
Tôi vươn tay định chộp lấy cái giỏ, nhưng Sakuya đã né được và chui tọt vào trong giường.
“…nếu em muốn chung vui, thì nói ta một tiếng là được mà.”
“Không nói về những vấn đề khiếm nhã như vậy một cách cởi mở là cái mà mọi người gọi là sự duyên dáng của thiếu nữ đấy ạ. Nói aah nào, chủ nhân.”
“…aah.”
“Ngài ăn trứng nhé.”
Sakuya mớm cho tôi ăn, giống như gà mẹ cho gà con ăn.
Cô ấy vẫn vô cảm như trước, nhưng đôi môi cô ấy khẽ cong lên thành một nụ cười yếu ớt.
“Cảm ơn vì bữa ăn…vậy giờ đến lượt ta.”
"Aaah..."
Đúng như dự đoán, nó không chỉ dừng lại ở việc ăn uống.
Sau bữa ăn, tôi ngấu nghiến Sakuya như món tráng miệng. Tôi cũng chăm sóc cho Eliza, tất nhiên là cùng lúc, quên cả thời gian trôi qua.
Tôi hoàn toàn quên mất những vị khách của mình và liên tục thưởng thức hai người phụ nữ của mình.
~
"Xin lỗi đã để các ngươi đợi lâu."
Tôi đã chơi đùa với họ cho đến khi Quản gia không thể chịu đựng được nữa và xông vào phòng tôi. Tôi mặc quần áo vào rồi đi đến phòng chờ.
Có ba người đàn ông trong phòng chờ, mỗi người phản ứng với sự xuất hiện của tôi theo cách riêng .
“…Ngươi thực sự đã bắt chúng ta đợi lâu như vậy….”
Lời thì thầm khó nghe đến từ nguyên nhân của vụ náo động hôn sự hủy bỏ, cựu thái tử Sullivan Lamperouge. Chà, bây giờ hắn đã bị xóa khỏi phả hệ hoàng gia, tôi chỉ cần gọi hắn là “Sullivan Nommes”.
Tôi đã không gặp Sullivan trong vài tháng nhưng hắn đã gầy hơn trước một chút. Có lẽ vì phải đợi lâu nên tôi có thể nhìn thấy sự bẽ bàng trên khuôn mặt hắn ta.
“Ồ không đâu, thưa ngài, chúng tôi phải xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý báu mặc lịch trình bận rộn của ngài…”
Giọng điệu hoàn toàn hối lỗi phát ra từ cái đầu cúi xuống của Nam tước Thomas Nommes.
Cũng chính là người đàn ông đã thể hiện tư thế phủ phục hoàn hảo khi đến nhà tôi xin lỗi vì hành vi sai trái của con gái mình một tháng trước.
Ông cũng trông hốc hác hơn nhiều khi lau rất nhiều mồ hôi trên trán.
Vị khách thứ ba là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi.
“Cậu là…con cả của nhà Nommes, phải không? Tên cậu là…”
“Là Cray Nommes, thưa thiếu gia.”
Cray Nommes thản nhiên mặc một bộ vest trang trọng lịch sự: anh ta trông khá khác cha mình về nhiều mặt. Anh giữ thái độ thờ ơ trong khi ném một cái nhìn chỉ trích về phía tôi.
“À đúng rồi, giờ ta mới nhớ ra. Xin lỗi ngươi nhé."
“Ồ không, ngài không cần phải nhớ tên của người vì vị hôn phu của em gái mình mà mất đi quyền thừa kế, thiếu gia. Không cần để tâm làm gì đâu ạ.”
“C-Cray!! Đừng có khinh thường thiếu gia!!”
Cray phản ứng lại lời quở trách của cha mình bằng cách nhún vai và cười gượng gạo.
Tôi hiểu rồi, Sullivan kết hôn với gia đình Nommes cũng đồng
nghĩa với việc Cray mất vị trí thừa kế cho danh hiệu nam tước.
Sullivan đã bị xóa khỏi phả hệ hoàng gia, nhưng Nam tước Nommes có lẽ nghĩ rằng vì hắn vẫn còn mang dòng máu hoàng tộc trong huyết quản nên ông ta phải đề cử Sullivan làm người kế vị.
“Ta phải xin lỗi vì những gì ngươi đã trải qua. Ta sẽ chuẩn bị một công việc và một ngôi nhà mới cho ngươi sau, Cray.”
“Tôi thật sự rất biết ơn khi nghe ngài nói vậy, rốt cuộc đi cả quãng đường dài đến đây cũng đáng.”
Tôi đã gặp Cray Nommes vài lần trước đây trong các dịp xã giao, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự nói chuyện. Anh ấy dường như có một cái đầu tỉnh táo và cũng rất dũng cảm nữa…một anh chàng khá thú vị,
(Mình có thể đã thực sự tìm thấy một viên ngọc ẩn ở đây. Trong khi Nam tước Nommes có thể đã chọn nhầm người làm người kế vị…)
Sau khi xem xét những suy nghĩ như vậy, tôi chính thức hỏi lý do chuyến thăm của họ.
“Vậy? ngọn gió nào mang mọi người đến đây?”
“Ồ, vâng…Sullivan, người vừa kết hôn với gia đình Nommes, muốn chính thức gửi lời chào đến ngài, thưa ngài.”
“…..!!”
Sau khi Nam tước Nommes nói, Sullivan đỏ bừng mặt và lườm ông ta. Hắn rõ ràng đang rất tức giận khi nghe một nam tước nhỏ bé xưng hô với anh ta mà không có bất kỳ hậu tố hay kính ngữ nào.
(Mph, nếu ngươi tức giận với mọi thứ nhỏ nhặt như thế, ngươi sẽ không sống thọ ở đây được đâu… )
Tôi chế giễu Sullivan trong đầu, rồi trả lời với giọng điệu cảm động không thể giả nai hơn.
“Ôi trời, ta rất biết ơn thành ý của mọi người. Ngươi có một đứa con rể thật chính trực và lịch sự đó, Nam tước Nommes.”
Sullivan hiểu những gì tôi nói và vẻ mặt của hắn thậm chí còn nhăn nhó hơn.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Nam tước Nommes nhìn tôi và Sullivan.
Sullivan nhìn chằm chằm vào hai bàn tay siết chặt trên đùi mình một lúc rồi cuối cùng quyết định cúi đầu.
“…Tôi xin lỗi vì hành động thiếu tôn trọng trong quá khứ của mình. Với tư cách là người kế vị nhà Nommes, tôi sẽ cố gắng…tôi sẽ cố gắng chứng minh giá trị của mình…do đó tôi…hân hạnh được phục vụ ngài.”
“Ừ, cố lên nhé. Chúng ta hãy cùng nhau làm hết sức mình vì sự thịnh vượng của miền đông. Ngươi với tư cách nam tước tiếp theo của nhà Nommes, còn ta với tư cách Hầu tước tiếp theo của nhà Maxwell.”
“Gh…tôi hiểu rồi…”
Đầu của Sullivan vẫn cúi thấp nên tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.
Tuy nhiên, nắm tay siết chặt trên đùi anh rõ ràng đang run lên, chắc chắn là do cảm thấy tức giận và nhục nhã tột cùng.
(Tốt, tốt lắm. Cuối cùng thì ngươi cũng đã nhận ra sai lầm của mình rồi phải không? Nước đi mà ta đã thử ở cung điện hoàng gia thực sự đáng giá.)
“Hahaha, chúng ta bỏ qua mấy cái phép ứng xử rườn rà và uống chút trà nhé? Để ta pha một ít trà cho các ngươi.”
Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng trong lồng ngực và tinh thần rất phấn chấn khi cầm lấy ấm trà.
Người đàn ông từng lăng mạ nhà Hầu tước như những tên quê mùa giờ đang run rẩy và cúi đầu trước tôi. Thật là một trải nghiệm đáng quý và sung sướng.
Tôi đã làm rất nhiều việc chỉ để cho khoảng khắc này kể từ cái ngày hắn ép tôi phải hủy hôn.
Tất cả chỉ để kéo xuống thằng nhóc hoàng tộc ngu dốt này, khiến hắn phải bò lê trong bùn và giẫm lên mặt hắn.
(Ta đã bắt hắn phải trả giá cho món nợ của ta và của cả mọi người.)
Lòng vui lâng lâng, tôi tự tay pha trà đãi khách.
“C-cảm ơn rất nhiều.”
Nam tước Nommes run run cầm lấy chiếc cốc và nhấp một ngụm. Có lẽ ông không thể chịu nổi bầu không khí, tách trà va vào răng ông ta lạch cạch. Tôi tự hỏi liệu ổng có thật sự đang nếm trà không.
“…….”
Mặt khác, Sullivan vẫn ngồi im với cái đầu cúi xuống và thậm chí không chạm vào chiếc cốc.
“Ồ! Thơm thật đấy!! Loại trà này đến từ vùng Trafalgar ở phía nam phải không?”
Tiếng reo hò vang lên từ Cray Nommes.
Trong số ba vị khách, có một người không chỉ biết cách thưởng thức trà mà còn đoán đúng nó đến từ đâu.
"Ồ, ngươi đoán được sao?"
“Vâng, nhiệt độ và khí hậu dễ chịu ở đó có thể nâng cao chất lượng lá trà, điều này ai cũng biết ạ. Tôi cũng thích chúng, dù tôi chưa bao giờ được uống
thứ trà ngon như thế này.”
“Hahaha, ta cũng thích loại trà này. Đây, uống thêm cốc nữa đi.”
“Rất hân hạnh ạ, cảm ơn ngài.”
Cray và tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị trong khi thưởng thức trà ngon.
(Mình đã trả được món nợ cho tên khốn Sullivan và thậm chí còn tìm một người bạn thưởng trà mới. Hôm nay là một ngày thực sự may mắn!)
“G-Giờ thì, chúng tôi không dám câu nệ lòng hiếu khách của thiếu gia quá lâu ạ, nên chúng tôi xin phép về nhà ngay bây giờ.”
Nam tước Nommes đợi cuộc trò chuyện giữa tôi và Cray kết thúc và đề xuất họ nên rời đi.
Đương nhiên, ông nóng lòng muốn thoát ra khỏi tình huống này. Sẽ thật vô nghĩa nếu giữ họ lại, vì vậy tôi đã chấp nhận.
"Ta hiểu rồi. Cảm ơn và cũng xin lỗi vì đã giữ ngươi lại trò chuyện quá lâu, Cray.”
“Ồ không, tôi rất thích trò chuyện với thiếu già. Cảm ơn ngài vì đã mời chúng tôi trà.”
“Lần sau dùng trà cùng ta tiếp nhé. Tôi cũng có một ít rượu ngon từ đế quốc đây.”
“Đó là vinh dự của tôi, thưa thiếu chủ. Hẹn ngài lần sau vậy.”
“Ừ, tạm biệt.”
Cray và tôi nói lời tạm biệt. Thông thường, khách sau đó sẽ rời đi.
Tuy nhiên, một trong số họ vẫn chưa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Này, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi. Sullivan?”
Và vị khách đó là Sullivan. Ngay cả khi nam tước, người đã đứng dậy, huých hắn ta đi, hắn vẫn không chịu di chuyển một inch.
“…………”
“Sullivan, đi thôi.”
Sau khi bố vợ huých thêm vài cái nữa, Sullivan cuối cùng cũng từ từ đứng dậy.
“…………”
Hắn yếu ớt loạng choạng đi về phía tôi, mặt tái nhợt như một hồn ma.
Không còn chút nhục nhã nào trên nét mặt hắn. Đôi mắt trống rỗng không chút sức sống của hăn ta lộ ra một cảm xúc gì đó như sự tiếc nuối và nỗi ám ảnh.
“Thưa ngài…Dyngir…Maxwell…”
“Hửm? Gì đây?"
Sự thay đổi đột ngột của Sullivan khiến tôi cảnh giác hắn ta đang âm mưu điều gì đó. Tôi trả lời trong khi nắm chặt chuôi kiếm của mình.
Tôi thận trọng chờ đợi hành động tiếp theo của hắn, sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra, nhưng những lời của Sullivan khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
"Tôi xin lỗi!! Tôi thực sự xin lỗi vì đã cướp vị hôn thê của ngài!! Tôi sẽ xin lỗi cho đến khi ngài hài lòng, tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn, vì vậy xin ngài hãy để tôi làm thái tử một lần nữa!!”
“Ngươi nó cái gì!?!”
Tôi đã rất ngạc nhiên đến nỗi cơ thể của tôi cong về phía sau.
“C-chuyện gì đã xảy ra với con vậy!?”
Nam tước Nommes cũng ngạc nhiên không kém, ông ta hét rống lên như thể bị con gì đó bất ngờ cắn.
“Tôi không thể chịu đựng được nữa! Cả nhà nam tước lẫn lãnh thổ này!! Cả đời tôi, tôi được nuôi dạy để trở thành vua chứ không phải bất cứ thứ gì khác!! Tôi chưa bao giờ được dạy cách sống như một nam tước nghèo hèn không một xu dính túi ở vùng nông thôn!!”
Như thể có điều gì đó rất quan trọng vừa nảy ra trong đầu, nét mặt của Sullivan lúc này chẳng có gì khác ngoài sự điên rồ.
“…thậm chí còn chưa được một thời gian dài kể từ khi ngươi kết hôn vào gia đình nam tước. Ngươi yếu đuối hơn ta tưởng, phải không nào.”
Tôi thở dài vì thương hại.
Tôi đã nghĩ rằng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khóc lóc van xin tôi, nhưng không ngờ rằng hắn lại làm như vậy vào lúc này…
(Nếu gã này trở thành vua, thì cái đất nước này coi như xong. Mình đã đuổi hắn ra khỏi hoàng tộc để dạy cho hắn ta một bài học, nhưng mình đoán đó là một nước đi khôn ngoan hơn mình tưởng nhiều.)
Khi tôi đang tận hưởng những suy nghĩ như vậy, Nam tước Nommes bắt đầu hét vào mặt Sullivan.
“Đừng có nói mấy thứ ngu học nữa! Cuộc hôn nhân *đáng ghét* mà mày nói đã được chấp thuận rồi! Hôn lễ sẽ diễn ra vào tuần tới, lạy Chúa! Thế quái nào mày có thể nghĩ rằng mày còn cơ hội quay trở lại làm thái tử vào thời điểm này? Rồi mày sao với Selena đây!?
“Se…Selena…”
Sullivan bắt đầu lầm bầm sau khi nghe tên người mình yêu. Sau khi nhìn xung quanh một cách bất lực trong một lúc…
“Selena, tôi…tôi sẽ trả cô ấy lại cho Ngài Dyngir.”
"Gì!?"
“…….aah?”
Một lần nữa, Sullivan lại nói một điều khó tin.
Tất nhiên, biểu hiện của Nam tước Nommes trở nên nghiêm trọng, tôi cũng vậy.
Bất chấp mọi ồn ào mà hắn sủa về “tình yêu đích thực” ngày hôm đó, giờ đây khi gặp khó khăn, hắn đã phản bội cô ấy chỉ trong tích tắc.
Hắn thực sự chẳng là gì ngoài cặn bã, cả với tư cách là một người đàn ông và một con người.
Ngay cả khi mối quan hệ của chúng tôi không còn nữa, tôi vẫn khó chịu khi thấy hôn thê cũ của mình bị đối xử thiếu tôn trọng như vậy.
Nam tước Nommes không nói nên lời, thay vào đó, Cray đã lên tiếng.
“Sullivan!! Mày thậm chí có nhận ra những gì mày đang nói không?
Thái độ thờ ơ của Cray không còn nữa, giờ anh ta đang trừng mắt nhìn Sullivan một cách sắc bén.
“Ý tôi là, tôi có thể làm gì khác chứ!!”
Bị anh rể quở trách, Sullivan hơi chùn bước nhưng nhanh chóng viện cớ lại.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đến mức này! Đó chỉ là sai lầm nhỏ, tôi vừa đến với Selena và mới vừa bỏ rơi Marianne! Vậy mà tại sao tôi phải chịu đựng tất cả những điều này!? Đó chỉ là một sai lầm, MỘT! Tôi đã học tập và làm việc chăm chỉ từ khi còn là một đứa trẻ để trở thành vua, và rồi tất cả đổ vỡ chỉ vì một sai lầm duy nhất? Thật vô nghĩa!!”
Đó chắc chắn là những gì Sullivan thành thật nghĩ.
Vì một ý thích nhất thời, một trái tim hay thay đổi, cuối cùng hắn ta đã gây ra một sự hỗn loạn. Một quyết định vội vàng vì yếu lòng, đây chắc chắn không phải là một sự kiện hiếm gặp trong độ tuổi này.
(Trước đây mình cũng có cảm giác khá xấu hổ với Eliza. Tuy nhiên…)
Tuy nhiên, Sullivan đã gây ra quá nhiều rắc rối cho quá nhiều người trong cuộc hỗn loạn này.
Việc một ông trùm biên cương và gia tộc của một công tước trở thành nạn nhân là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với hắn ta.
(Giá như hắn giữ kín chuyện hủy hôn, thì mình có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra… bây giờ vụ bê bối đã lan rộng, không còn đường lùi nữa rồi.)
Ngay cả khi lời nói của Sullivan có một chút sự thật nhỏ nhất đối trong đó, thì không một ai trong số những người có mặt sẽ rung động trước chúng.
Rốt cuộc thì, không ai có thể quay ngược thời gian.
“Chỉ một sai lầm thôi…đúng, ta nghĩ rằng đó là sự thật.”
“V-vâng! Đúng rồi đó! Ngài hiểu cho tôi mà đúng không!?"
Khuôn mặt của Sullivan trở nên rạng rỡ sau khi nghe tôi đồng ý.
- Ngươi hoàn toàn ngu ngốc.
“Ta nghĩ có hơi không hợp lý nếu đánh mất tất cả chỉ sau một sai lầm. Nhưng tất cả những lời than vãn này không nên xuất phát từ miệng của một người được cho là đứng trên những người khác.”
"Hở?"
“Một người đứng trên những người khác, có thể là vua hay lãnh chúa địa phương, có khả năng thay đổi số phận của nhiều người chỉ bằng một quyết định duy nhất. Thuộc hạ, binh lính, nhân dân… mạng sống của nhiều người phụ thuộc vào một quyết định duy nhất của họ. Một sai lầm nhỏ có thể khiến cả một quốc gia rơi vào cảnh diệt vong, tùy thuộc vào hoàn cảnh. Một người coi nhẹ tầm quan trọng của các quyết định của mình như là 'một sai lầm duy nhất' thì không xứng đáng làm thành vua.”
“Là…hả?”
Sullivan có lẽ đã không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của tôi, vì hắn chỉ lầm bầm một cách không mạch lạc.
Không có cách nào chữa khỏi sự ngu đần…nhận ra rằng những lời này đã được chứng minh là sự thật ngay trước mắt tôi, môi tôi nhếch lên.
“Chà, bỏ những từ hoa mĩ sang một bên đi…thằng cặn bã bẩn thỉu như ngươi sẽ không bao giờ quay lại hoàng tộc được đâu. Đó là vì lợi ích của vương quốc này.”
"Gì….?!"
“Bản thân ta cũng là một thằng khốn, nhưng ngươi còn tệ hơn. Từ bỏ đi.”
Sullivan cuối cùng cũng hiểu ý tôi và đỏ bừng mặt.
“Ta thậm chí còn cúi đầu trước ngươi!! Ta, thái tử!!”
“Ngươi không còn là thái tử nữa đúng không? Đã đến lúc đối mặt với thực tế rồi đó, con rể nam tước.”
“N-Ngươi…!!”
Bàn tay của Sullivan đặt lên thanh kiếm ở thắt lưng.
Mắt tôi nheo lại, và tôi thở ra thật mạnh.
(Hắn vẫn chưa nhận ra vị trí của mình, phải không…tên này vô vọng rồi. Mình nghĩ mình nên giết hắn ta thôi.)
Tôi quyết định kết thúc cuộc đời của tên khốn ngu ngốc trước mặt tôi.
Sullivan đã bị tước quyền thừa kế nhưng vẫn thuộc dòng dõi hoàng gia. Nếu tôi giết hắn, chắc chắn nhà tôi sẽ bị hoàng gia trừng phạt nặng nề.
Tuy nhiên, chúng tôi đang ở lãnh thổ phía đông. Khu vực chịu ảnh hưởng của nhà Maxwell. Sẽ rất dễ dàng để giấu tung tích của một người.
Có rất nhiều lý do tại sao một thái tử bị giáng cấp sẽ *biến mất một cách bí ẩn*, vì vậy chúng tôi có rất nhiều lý do có thể sử dụng với gia đình hoàng gia.
Dù sao thì, tôi thậm chí không cần phải rút kiếm ra để giết thằng cặn bã như hắn. Tôi chỉ cần một cánh tay để giết một thằng nhóc hợm hĩnh cả đời còn chưa bước ra chiến trường lần nào.
Tôi đã chuẩn bị đẩy lòng bàn tay mình vào thẳng cổ họng của hắn, ngay lúc đó—
“Xin hãy tha thứ cho chúng tôiiii!!!”
"Bhuhh?"
“Uwohhh!?”
Nam tước Nommes quỳ xuống.
Ông ta nắm lấy đầu của Sullivan và Cray, đẩy chúng xuống sàn và dụi đầu họ xuống sàn nhà.
“Xin hãy tha thứ cho sự thiếu tôn trọng khủng khiếp của con rể tôi!! Việc không dạy dỗ nó đàng hoàng là tất cả trách nhiệm của tôi!! Xin hãy lấy đầu tôi thay cho nó!!”
“…ồ.”
Một tư thế quỳ rực rỡ hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng một lễ lạy đáng kinh ngạc như vậy trong một khoảng thời gian ngắn …
“Lời xin lỗi sâu sắc nhất của tôi, lãnh chúa của tôi. Em rể tôi đang hối hận về những gì mà nó đã làm, như ngài thấy đấy, vì vậy xin ngài hãy tha thứ cho chúng tôi.”
“Gba!! Gừ!! Chết tiệt! Lũ khố-…gheh!”
Thụp. Thụp. Thụp. Thụp.
Cray liên tục đập đầu Sullivan xuống sàn, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, hắn ta bắt đầu phun máu từ mặt mỗi khi Cray giơ mặt hắn lên, làm hắn ta dần dần bất tỉnh.
“Hahaha…vì tôn trọng lời xin lỗi xuất sắc đến mức này của các ngươi, ta sẽ bỏ qua chuyện xảy ra ngày hôm nay. Mà, nói sao ta…chúc các ngươi may mắn.”
“Lòng biết ơn sâu sắc nhất của chúng tôi dành cho ngài, lãnh chúa của tôi!!”
“Chúng tôi thật sự biết ơn từ tận đáy lòng…tôi xin phép!”
“Gheh…”
Cray tung đẩy một cú cuối cùng cực mạnh đầu Sullivan xuống sàn nhà. Có lẽ đó là đòn chí mạng đối với ý thức của anh ta: vị cựu thái tử đáng thương đã hoàn toàn ngừng cử động.
“Ôi chao, hình như em rể tôi mệt mỏi đến mức lăn ra ngủ luôn rồi. Chắc nó rất lo lắng vì được gặp thiếu gia đây mà.”
“Đành chịu thôi! Chúng ta mau đi về thôi, kẻo làm phiền thiếu gia!”
“…Giữ gìn sức khỏe nhé, cả hai ngươi.”
Bộ đôi Nommes thể hiện sự phối hợp hoàn hảo khi họ nâng xác Sullivan lên và rời khỏi dinh thự Maxwell.
Mặc dù có ít điểm chung đến mức nào, nhưng rõ ràng giữa họ có một mối quan hệ rất bền chặt. Tôi cảm thấy những gì tôi đã làm cuối cùng lại gây bất tiện cho họ và hơi hối hận về điều đó.