I’m a Bastard But You’re Worse!

hồi 6 – bốn tên lưu manh dưới một mái nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong số những dinh thự nằm tập trung ở quận quý tộc của thủ đô hoàng gia, có một dinh thự đặc biệt nổi bật hơn cả.

Nhà Thunderbird, có được sự thịnh vượng nhờ thương mại hàng hải, là vô địch trong Tứ gia nếu chỉ xét riêng về sức mạnh tài chính. Quy mô và sự sang trọng của trang viên Thunderbird là bằng chứng rõ ràng nhất - cả hai đều vượt trội hoàn toàn so với những dinh thự quý tộc khác trong quận.

“Hình như hai người kia đã đến trước rồi. Vào nhanh nào, Dyn.”

“Nghe rồi mà.”

Echidna dẫn tôi xuống một hành lang và mở cánh cửa ở cuối hành lang đó.

Trong căn phòng rộng rãi dành cho khách, tôi nhìn thấy những người hầu của nhà Thunderbird và hai người khác.

Một trong số họ là Sharon Utgard, người thừa kế của Hầu tước trấn giữ phía bắc, vẫn mặc bộ quân phục màu đen khi tham dự buổi lễ đăng quang.

“Hửm…”

Sharon liếc nhìn Echidna và tôi khi chúng tôi bước vào và lặng lẽ nâng ly rượu trên tay lên, đại ý như một lời chào. Sau đó cô đưa nó lên môi.

“Nh…mmh. Ly nữa.”

“À, vâng, có ngay ạ.”

Sau khi uống cạn ly rượu chỉ trong một ngụm, Sharon gần như dúi chiếc cốc vào tay người hầu gái bên cạnh, cô hầu gái nhanh chóng rót đầy nó.

“Nh…mmh. L nữa.”

“À, vâng.”

“Nh…mmh. Ly nữa.”

"E-Ể!?"

Người hầu gái rót đầy ly, Sharon nhận lấy và nhanh chóng đưa nó lại cho cô hầu. Vòng lặp này không có dấu hiệu dừng lại.

Chiếc bàn trước mặt cô chất đầy pho mát và thịt khô, nhưng chúng có vẻ vẫn nguyên vẹn. Cô ấy hẳn đã liên tục uống rượu mà không dung tí đồ ăn nhẹ nào giữa chừng.

Vị khách mời khác, người đã thay đồ từ bộ lễ phục màu trắng sang trang phục giản dị hơn, là Valon Sphinx, người thừa kế của Hầu tước phía tây.

Anh ta cũng đang uống rượu, nhưng không phải bằng cách tự nhấn chìm mình trong nó như Sharon mà anh thưởng thức từng ngụm.

“Mmh, tinh tế lắm. Đúng là rượu ngon.”

“Lời khen ngợi của ngài đã là vinh dự cho chúng tôi rồi ạ, thưa ngài. Đây là chai rượu vang 20 năm tuổi từ vùng biển phía nam.”

“Quả thật miền nam luôn sản xuất những quả nho chất lượng mà…hử?”

Valon nhận thấy sự xuất hiện của chúng tôi và nhìn về phía hai đứa bọn tôi. Khoảnh khắc ánh mắt bọn tôi chạm nhau —

“Dyngir Maxwell!! Màyyyyy!!"

"Quý khách!?"

- anh ấy đứng bật dậy khỏi ghế và hét vào mặt tôi.

Bỏ lại người hầu đang bối rối phía sau, anh ta dậm mạnh xuống sàn và lao về phía tôi.

“Sao mày còn dám ló mặt ra trước mặt anh hả!? Trước đó còn bỏ chạy khỏi thử thách anh đặt ra cho mày nữa

chứ! Đồ chết nhát!”

“À, ờ... đã lâu không gặp, anh Sphinx. Em xin lỗi, nhưng mọi thứ diễn quá đột ngột đi, nên là em thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”

“Đừng có giả ngu! Mày đã bỏ giải đấu võ thuật năm nay, phải không?! Trận đấu của chúng ta vẫn chưa ngã ngũ đâu!!”

“Sao cơ…?”

Giải đấu được tổ chức hàng năm ở thủ đô? Ồ, đúng rồi, năm nay tôi không có tham gia cái giải đó.

(Sau khi phải hủy hôn ước với Selena và một núi rắc rối xảy ra sau đó, mình lủi thẳng về nhà luôn mà. Dù sao thì mình cũng không có thời gian cho mấy cái giải đấu đó.)

Hôn sự tan vỡ, âm mưu ám sát của Sullivan, sự trừng phạt của Sullivan và Selena rồi còn phải dọn dẹp mọi thứ sau vụ đó nữa . Sáu tháng bận rộn tối mắt tối mũi, nên là sự tồn tại của giải đấu đã hoàn toàn vuột khỏi tâm trí tôi.

(Nhắc mới nhớ, cả năm ngoái và hai năm trước, mình cũng đã đấu với Valon trong trận chung kết…và mình lụm ổng luôn cả hai lần, phải không ta?)

Thế là, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra tại sao anh ta lại tức giận như vậy.

Tôi không tham gia chỉ vì tôi quá bận, nhưng từ góc nhìn của Valon, tên đàn em khóa dưới đã đánh bại anh ta hai lần đã bỏ chạy mà không thèm cho anh ta cơ hội cuối cùng để gỡ gạc.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu và tự giải thích.

“Em xin lỗi, năm nay em bận khiếp lắm. Rắc rối với hoàng gia, hẳn anh cũng biết mà.”

“Ừ…Hoàng tử Sullivan..không, cựu Hoàng tử đã cố ám sát chú mày, phải vậy không? Mày an toàn là anh mừng rồi, với cả… nói sao nhỉ… em gái anh cũng lo lắng cho mày.”

“Ah, em gái của anh. Tên con bé là Naam, phải không?”

Tôi tình cờ gặp được Naam, em gái của Valon, trước giải đấu võ thuật hai năm trước. Cô bé đã đến cổ vũ anh trai mình cho trận chung kết. Em ấy có nước da ngăm và mái tóc đen, giống hệt anh trai mình nên con bé đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

“Đúng đó, là Naam!! Cuối cùng thì anh đã thắng giải đấu năm nay, nhưng sau khi anh trở về nhà, đầu óc con bé luôn ở trên mây, chỉ vì lo lắng cho mày đó biết chưa! Rốt cuộc thì chuyện quái gì đã xảy ra giữa chú mày và em gái anh hả!?”

“…Không có gì hết mà, em thề. Em chỉ mới nói chuyện với cô bé một chút thôi, hồi hai năm trước và năm ngoái. Cả hai lần đó anh cũng ở đó mà …phải rồi, lúc đó em có nghe nói rằng sinh nhật của em ấy đã cận kề, nên em đã tự ý gửi một món quà sinh nhật. Em ấy nhận được chưa?”

Tôi trả lời, có hơi mệt mỏi với thái độ hống hách của Valon, nhưng anh ấy thậm chí còn tỏ ra căng thẳng hơn nữa.

“Con bé nhận được rồi! Dạo gần đây, Naam chỉ mải mê nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ để bàn bằng kính đó ngày này qua ngày khác, lầm bầm gì đó rồi thở dài! Không ngờ chỉ mới mấy năm trước con bé còn luôn bám đuôi sau lưng anh, nói ‘anh hai’ này, ‘anh hai’ nọ…! Giờ thì em ấy thậm chí không chịu vào bồn tắm chung với anh nữa, chưa hết đâu, khi con bé nói chuyện với anh, nó luôn hỏi về việc mày đã ở học viện ra làm sao, như thế nào…! Rốt cuộc chú mày đã làm gì em gái anh hả, đồ khốn nạn!?”

“…em gái anh nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay con bé sẽ tròn mười hai!! Vậy thì sao!?"

“…….”

Trong mắt Valon, hẳn tôi giống như một thằng ấu dâm.

Tôi có thể là một thằng khốn lăng nhăng, nhưng tôi chưa bao giờ động tay vào những cô gái trẻ chưa đủ tuổi mà…

“Ơ, thì…năm nay em cũng tính gửi một món quà sinh nhật cho em ấy. Gửi lời chào em ấy giúp em nhá.”

“Mày nghĩ anh sẽ làm thế saoo!! GRAAAAAAAH!!”

“Nh…mmh. Ly nữa.”

“Làm ơn, tha cho tôi đi…!”

Valon bực bội dậm chân xuống sàn.

Bất chấp cuộc tranh luận của chúng tôi ồn ào, Sharon vẫn tiếp tục uống rượu mà không hề bị quấy rầy. Đã có 10 chai rỗng trên bàn bên cạnh cô ấy, còn người hầu gái đang phục vụ cô ấy đang chực trào nước mắt.

“Vậy thì, bây giờ tất cả chúng ta đã có mặt ở đây, chúng ta có thể bắt tay vào công việc được rồi chứ?”

Echidna có lẽ nghĩ rằng mọi thứ sẽ sớm vượt khỏi tầm kiểm soát, nên cô ấy vỗ tay để thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Sau đó, cô ấy đập tay xuống bàn và chỉ tay về phía chúng tôi.

“Ngay bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu Hội nghị tân Tứ Gia lần thứ nhất!”

Những người hầu gái phía sau Echidna thổi kèn của họ, trong khi những người quản gia theo sau với những tràng vỗ tay đã được luyện tập kỹ càng từ trước.

"…Gì nữa?"

“…Hm.”

“Nh…mmh. Ly nữa.”

Năng lượng của Echidna vượt xa năng lượng của chúng tôi. Valon và tôi nhìn cô ấy với vẻ hoài nghi, trong khi Sharon tiếp tục uống rượu mà không mảy may chú ý.

Do đó, bốn nam thanh nữ tú đã tập hợp lại đại diện cho thế hệ tiếp theo của Tứ gia, lực lượng quân sự phòng thủ mạnh nhất của Vương quốc Lamperouge.

Truyện Chữ Hay