Lễ đăng quang của tân vương đã kết thúc suôn sẻ, Sulley Lamperouge do đó chính thức trở thành Vua Lamperouge V.
Nếu buộc tôi phải nói, thì điều “bất thường” duy nhất là vai trò đội vương miện lên đầu hoàng tử trẻ lại do Công tước Rosais, tể tướng, đảm nhận thay cho vị vua (nay đã là cựu vương) đang nằm liệt giường. Ngoài ra, trong buổi lễ, tân vương không đeo "Herakles" như truyền thống xưa nay, mà là một chiếc vòng tay bằng vàng được nạm đá quý.
“Kho báu hoàng gia bị Sullivan đánh cắp vẫn chưa được tìm thấy…mà cũng đúng thôi.”
Vụ việc đó đã khiến Sullivan Nommes bị kết tội là tên tội phạm đào thoát bị truy nã trên toàn vương quốc vì tội phản quốc và đánh cắp bảo vật quốc gia. Tuy nhiên, âm mưu ám sát tôi đã được giữ bí mật.
Hoàng gia có rất nhiều nghi vấn về bảo vật bị mất tích, nhưng nó lại được trao cho Sullivan bởi chính tay cựu vương.
Một mệnh lệnh giữ bí mật nghiêm ngặt đã được đặt ra cho thông tin nói trên, thế nên tất cả những gì tôi cần làm chỉ là khéo léo đưa ra những gợi ý mập mờ rằng mình có biết về nó, và mọi câu hỏi hướng về tôi sẽ dừng lại ngay lập tức.
"Ổn thỏa cả rồi, tốt hơn hết mình nên mau chóng quay trở lại lãnh địa."
Đế chế gần đây đang có những dấu hiệu bất ổn. Tôi không nghĩ chúng sẽ có động tĩnh quá sớm, nhưng tôi cũng không muốn xa lãnh thổ quá lâu.
Tôi đang rời khỏi hoàng cung, đắm chìm trong những suy nghĩ như vậy, thì có ai đó gọi tên tôi.
“Ể Dyn, cậu định về luôn sao?”
“Ugh…Echidna.”
“Thôi mà, đừng làm vẻ mặt đó chứ…tụi mình là bạn thuở nhỏ mà?”
Đứng ngay phía sau tôi là con gái của Hầu tước phương nam, Echidna Thunderbird. Khoác lên mình một chiếc váy đỏ rực tôn lên toàn bộ đường nét cơ thể, cô ấy khẽ thở dài với tôi. Tôi không khỏi nhíu mày một chút.
“Ờ, tụi mình là bạn thuở nhỏ, nên đừng có tỏ vẻ khách sáo hay trang trọng với nhau, được chưa? Hơn nữa, tớ không muốn dính dáng gì đến miền nam hết.”
“Trời trời, thô lỗ chưa. Nếu cậu không chịu sửa cái nết đó, tớ sẽ đi méc cô Grace cho coi.”
“Gh…đây chính là lý do tại sao tớ không muốn nói chuyện với cậu đó biết chưa. Lúc nào cậu cũng luôn miệng nhắc đến mụ phù thủy chết tiệt đó.”
Tôi lườm Echidna, người đang lắc đầu thất vọng.
“Cứ nhắc đến cô Grace là cậu lại cư xử như mấy đứa nhóc tỳ ấy…mà này, Dyn, cậu không tham gia vũ hội à?”
Hoàng gia đã lên kế hoạch tổ chức một vũ hội ngay sau lễ đăng quang.
“Thôi, tớ xin kiếu. Tớ sẽ không xích lại gần hơn mức cần thiết với hoàng gia đâu.”
(“Mình sẽ tham gia buổi lễ, nhưng tham dự vũ hội thì không đời nào.”)
Theo một cách nào đó, đó chính là lời tuyên bố về lập trường của Hầu tước Maxwell đối với hoàng gia.
Sullivan Nommes, một cựu hoàng thân của hoàng tộc, đã cố gắng ám sát người thừa kế của Hầu tước Maxwell, và chính nhà vua cũng có dính líu đến việc đó bằng cách
trao cho Sullivan bảo vật quốc gia.
Mặc dù chúng tôi không lên tiếng buộc tội hai cha con chúng nhưng nhà Maxwell sẽ không tha thứ cho những hành vi như vậy.
Bằng việc tham dự lễ đăng quang của tân vương, nhà Maxwell ngầm thừa nhận Sulley là vị vua mới. Nhưng chúng tôi không bao giờ tha thứ hay quên đi những hành động mà Sullivan đã gây ra, cũng như không có ý định trở nên đặc biệt thân thiết với Sulley hoặc hoàng gia. Tôi sẽ không đi dự vũ hội, các thuộc hạ của chúng tôi cũng vậy.
“Ồ, vậy là cậu cũng không đi. Thực ra tớ cũng trốn đi đây.”
“Hửm? Nhà Thunderbird làm gì có quan hệ xấu với hoàng gia?”
“Mẹ sẽ tham gia thay tớ, vậy là được rồi. Bà ấy đẩy buổi lễ phiền phức này cho tớ, trong khi bà ấy được đi dự vũ hội… cậu có nghĩ mẹ tớ ích kỷ không? Mà nếu tớ có đi, thì tớ sẽ lại có một đám đàn ông bao vây lấy mình, nên tớ cũng thấy nhẹ nhõm.”
“Ừ thì, thật vậy…”
Tôi nhìn xuống cơ thể của Echidna, rồi trầm ngâm.
Chúng tôi đã biết nhau hơn 10 năm trời, giờ đây cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ đó. Đôi chân dài miên man, bộ ngực đầy đặn thu hút ánh nhìn của đàn ông, chiếc váy xẻ táo bạo để lộ khe ngực và lưng. Cô ấy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý tại vũ hội.
“Khi đối phó với các quý tộc, ta luôn phải xem xét triển vọng kết hôn và mối quan hệ giữa mỗi nhà… rắc rối lắm. Tớ thích những người đàn ông không câu nệ phép tắc, cậu cũng biết mà Dyn.”
“Rồi rồi, nhưng cậu cứ thế mà lên giường với lũ thủy thủ và cướp biển sao? Dù sao thì cậu cũng quý tộc, khiêm tốn hơn một chút giùm cái?”
“Trời đất ơi…cậu, trong tất cả mọi người, lại đi thuyết giảng cho tớ nghe về phẩm hạnh ấy hả? Hai đứa mình khác gì nhau đâu?”
Giống như tôi có nhiều phụ nữ làm tình nhân, Echidna cũng đã lên giường với vô số đàn ông. Tóm lại, hai đứa bọn tôi như hai giọt nước.
Sự khác biệt duy nhất là trong khi tôi giữ những người phụ nữ tôi yêu bên cạnh mình, thì Echidna thích săn lùng những người đàn ông lạ ở quán rượu và tận hưởng tình một đêm với họ.
Về mặt “phẩm hạnh”, thì chúng tôi rất giống nhau, nhưng thật kỳ diệu là mối quan hệ của chúng tôi không bao giờ trở thành mối quan hệ xác thịt.
Chúng tôi không coi nhau là đối tượng khả thi - giống như cách hai nam châm cùng cực luôn đẩy nhau ra.
"Cậu nghĩ vậy thiệt luôn? Dù tớ luôn nhìn nhận cậu như một người đàn ông?”
“Gì?!?”
Lời thú nhận gây sốc của Echidna khiến tôi đứng còn không vững.
“Thực ra thì cậu là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tớ từng biết luôn đó. Hôn nhân thì chắc không được, nhưng nếu tớ buộc phải sinh một đứa trẻ, thì tớ muốn cậu làm cha đứa bé, cậu biết không? Đằng nào trong tương lai tớ cũng phải sinh ra người thừa kế. Nên tớ sẽ rất vui nếu ít nhất cậu có cân nhắc qua …”
“Hmm…vậy thì…à, thật ra thì…thôi…cho tớ kiếu…”
Sau một hồi nghiền ngẫm, tôi đưa ra câu trả lời cho cô ấy.
Lời đề nghị không phải là không có sức hấp dẫn của nó, nhưng tôi thật sự không thể nhìn nhận Echidna như một người phụ nữ vào thời điểm này.
"Chắc chưa? Mà thôi, nếu cậu đổi ý thì cứ bảo tớ.”
"…Ừm."
Tôi muốn rời đi càng sớm càng tốt. Tôi có cảm giác ngờ
ngợ rằng nếu tôi cứ tiếp tục nói chuyện với cô ấy, tôi có thể phạm phải một sai lầm mà bản thân không thể sửa chữa được nữa.
(Dù hai đứa không phải là gia đình hay máu mủ gì cả, nhưng chúng ta vẫn quá mức thân thiết và thoải mái...bởi vậy nên mình mới ghét bạn thuở nhỏ...!)
Tôi rất thích nghĩ mình là một chuyên gia khi đối mặt với người khác giới, nhưng rõ ràng là có một số phụ nữ mà tôi không đời nào xử lý được. Cách duy nhất là tránh xa họ ra.
“À, đợi đã, Dyn!”
Tôi đang định sủi đi, nhưng Echidna đã nắm lấy tay tôi và ngăn tôi lại.
“Sẽ có một bữa tiệc nhỏ tại trang viên Thunderbird ở thủ đô vào tối nay. Cậu ghé qua luôn nha? Tất nhiên là chúng tớ cũng có phục vụ đồ ăn và thức uống nữa.”
“…Tổ chức cùng lúc với vũ hội hoàng gia? Kiểu tụ tập quái quỷ gì đây?”
Tôi thực sự không muốn đi, nhưng những lời của Echidna đã thuyết phục tôi rằng tôi phải đi.
“Một cuộc gặp gỡ của những người thừa kế Tứ gia, Dyn. Nói cho cậu biết, hai người kia đều tới đó nha.”
Đêm nay của tôi ở thủ đô hoàng gia này sẽ còn khá là dài đây, tôi nghĩ thầm. Tôi nhìn mặt trời lặn dần qua ô cửa sổ và thở dài.