【POV: Grett Baal, hoàng tử thứ hai của Đế quốc Baal】
“Tuyệt vời chưa kìa, thật luôn đấy. Ta lúc nào cũng bị vây quanh bởi những kẻ khờ khạo.”
Sau khi giải tán hội nghị bàn tròn, tôi đang đi dọc theo hành lang của hoàng cung, nhớ lại cuộc thảo luận vừa nãy với những người anh em ngốc nghếch của mình.
Anh trai tôi, Lars Baal, được một số người yêu mến và kính trọng vì tính cách thẳng thắn, nhưng không bao giờ dám ra tay tàn nhẫn khi gặp tình huống thực sự cần thiết, kết quả là anh ta chuốc lấy hết thất bại này đến thất bại khác.
Em trai tôi, Cerros Baal, tuân theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng cuxngg chỉ là một kẻ hèn nhát, luôn trốn tránh mọi quyết định.
Không ai trong số hai người họ phù hợp với tư cách nhà lãnh đạo tối cao của đế chế quang vinh của chúng ta. Người duy nhất có thể trở thành người chinh phục và thống nhất lục địa này đương nhiên chỉ có thể là tôi.
“Thật vậy, thật vậy, Hoàng tử Grett!”
Saim Fulcas, một trong những thuộc hạ của tôi, gật đầu đồng ý trong khi vuốt ve bộ ria mép trắng quý giá của mình.
Có hai loại người trên thế giới này: những kẻ ngu ngốc có thể tỏ ra hữu ích và những kẻ ngu ngốc không thể làm điều đó. Ông già này là một trong số ít những kẻ ngốc mà tôi công nhận thuộc về vế đầu tiên.
“Mặc dù hắn ta có thể là anh trai của ngài, nhưng tôi thấy thật kinh khủng khi nghĩ đến việc một gã như vậy lại có thể làm bề trên của ngài, thưa ngài! Xin ngài hãy sớm lên ngôi đi ạ, để có thể
xây dựng đế chế của chúng ta như một thiên đường trên hạ thế!”
“Đương nhiên…nhưng để điều đó xảy ra, ta cần phải chăm sóc Lars càng sớm càng tốt…”
Có hai con đường để tôi lên ngôi vua.
Thứ nhất là tôi phải hoàn thành di nguyện của cha và chinh phục một quốc gia của kẻ thù. Cách còn lại thủ tiêu tất cả các ứng viên kế vị ngai vàng còn lại, đặc biệt là hoàng thái tử Lars.
Con đường đầu tiên đã được chứng minh từ sớm là không khả thi, vì vậy tôi đã từ bỏ nó.
Đất nước của kẻ thù mà tôi được giao nhiệm vụ tiêu diệt là vùng đất của các bộ lạc du mục ở phía bắc, Samel.
Tuy nhiên, những người du mục đó không có thành phố cố định, cũng như “đất nước” của họ không có biên giới thực sự và rõ rang. Một số bộ lạc đã gộp lại và tạo nên “Samel” khi chúng cùng nhau di cư đến vùng đồng bằng phía bắc.
Ngay khi ta nghĩ rằng một bộ tộc đã bị đánh bại, thì sẽ có một bộ tộc khác lại đến gây hấn. Ngay khi chúng ta bao vây một bộ tộc rồi tiêu diệt chúng, một bộ tộc khác sẽ lại tấn công từ phía sau.
Kỹ năng cưỡi ngựa xuất sắc cũng mang lại cho họ tính cơ động cực cao khiến quân ta bị kéo vào cuộc chiến du kích của dân du mục và phải nếm mùi thất bại quá nhiều lần.
Cho dù tôi có tài năng và kiệt xuất đến đâu đi nữa, thì để có thể đánh bại hoàn toàn những người du mục Salem đó chỉ với đội quân được chỉ huy bởi tôi, Quân đoàn Đế quốc thứ hai, đơn giản là không khả thi tí nào.
Sau khi nhanh chóng đi đến kết luận này, tôi đã đặt lãnh thổ của mình dưới các loại thuế suất đặc biệt và xây dựng một bức tường dài đến 1000 km dọc theo biên giới phía bắc của đế chế, để ngăn chặn các cuộc xâm lược của lũ Samels.
(Rồi cả cái đám công nhân bạo loạn kia nữa chứ…Mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy thằng ngu.)
Nhờ có bức tường, những người sống ở các khu vực phía bắc giờ đây không cần phải sợ hãi các cuộc tấn công của Samel nữa. Tuy nhiên, họ không chịu hiểu một điều đơn giản như vậy và thay vào đó, họ chọn nổi loạn, điều này khiến tôi khó chịu vô cùng.
“Nhờ có bức tường, thành quả của những nỗ lực và sự vất vả của ta, chúng ta chỉ cần một lượng quân thường trú tối thiểu đủ để bảo vệ biên giới là ổn. Bây giờ chúng ta đã có đủ quân lực để hạ gục Lars, nhưng có điều…”
“Vấn đề còn lại là Hoàng tử Cerros, phải không ạ?”
Đội quân của Lars, sư đoàn một , đã tự mình nếm trải cả tá thất bại và ngày càng yếu đi. Sư đoàn hai của tôi giờ đây có thể nghiền nát chúng một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, làm thế sẽ vi phạm di chúc mà cha tôi để lại và tôi sẽ phải mang danh phản quốc. Từ đó có thể cho Cerros có lý do chính đáng để tấn công tôi.
(Ngay cả khi bản thân nó là một thằng nhu nhược không có tự trọng, sư đoàn ba hầu như không bị tổn thương tí nào trong 10 năm qua…Mình không thể khinh suất được.)
Thay vào đó, sẽ thật lý tưởng nếu Lars tấn công tôi trước, nếu thế tôi sẽ có lý do chính đáng để giết người anh trai ngu dốt của mình…
Vừa đi dọc hành lang, vừa miên man suy nghĩ như vậy, tôi đến cánh đồng hoa tọa lạ ở một góc sân. Ở nơi đó, tôi đã nhìn thấy—
"Ah! Rossellia!”
“…Grett-niisama.”
Ở nơi đó, tôi nhìn thấy một thiên sứ giáng trần. Tôi bỏ Fulcas lại phía sau và chạy đến bên cạnh người con gái tỏa ra hào quang thiêng liêng ấy.
Những lọn tóc vàng óng dánh chảy dài xuống tận eo càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của người thiếu nữ thần thánh trước mặt tôi. Tên em ấy là Rossellia Baal, đứa con thứ tư và là con gái duy nhất của cố hoàng đế. Công chúa Rossellia năm nay vừa tròn 18 tuổi.
Trong cái thế giới bị thần linh ruồng bỏ này, bị tàn phá và giày xéo bởi ngọn lửa chiến tranh, chỉ cần vẻ đẹp của Rossellia là quá đủ để chứng minh rằng, thực sự, thần linh có tồn tại.
“Ôi, Rossellia, em gái yêu quý của anh! Em đến đây để ngắm hoa ư? Em vẫn đẹp đẽ và rực rỡ hơn bao giờ hết!”
“…Cảm ơn anh. Hội nghị giữa các anh đã kết thúc chưa?”
Rossellia cau mày, bất chấp lời khen ngợi của tôi. Tuy nhiên, ngay cả khi bị che khuất, vẻ đẹp trong biểu cảm của em ấy vẫn rạng ngời, làm tôi cảm thấy lồng ngực mình đập rộn ràng vì phấn khích.
(Aah, em gái yêu quý của anh...! Anh sẽ là người xóa bỏ mọi đau đớn và lo lắng của em! Anh sẽ chinh phục toàn bộ lục địa này, và trao tất cả mọi thứ cho em!)
Tôi luôn coi tất cả những người xung quanh mình đều thiếu sót và kém cỏi — nhưng Rossellia là một ngoại lệ. Người thiếu nữ này, kiệt tác của thần linh, là kho báu quý giá nhất mà thế giới này từng tạo ra.
“Phải, ừm, cuộc họp đã kết thúc…em cũng nghe anh nói nhiều lần rồi, nhưng cả Lars và Cerros đều là những kẻ ngu xuẩn, việc tổ chức cuộc họp ngay từ đầu đã gần như vô nghĩa rồi! Đành vậy, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành hoàng đế! Và khi anh chính thức lên ngôi…anh sẽ lấy người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới làm hoàng hậu của mình!”
"Thật sao? Nếu vậy thì cô ấy thật sự rất may mắn . Em cũng sẽ chúc phúc cho tình yêu của hai người.”
“Thật vậy, cô ấy vô cùng may mắn! Anh sẽ biến cô ấy thành người phụ nữ may mắn nhất trên toàn thế giới này!”
Tôi dự định biến những lời nói của mình thành một lời cầu hôn gián tiếp, nhưng Rossellia dường như không mảy may quan tâm. Tính cách ngốc ngếch này của em ấy cũng đáng yêu chết được!
“Rossellia, bây giờ em có rảnh không? Anh muốn uống trà cùng em và-…”
“Em thật sự xin lỗi, hoàng huynh, nhưng em sắp phải đi học khiêu vũ mất rồi.”
“Nhưng, e-em hoãn chúng lại vào lúc khác cũng được mà…”
Tôi đã lấy hết can đảm để mời em ấy nhưng vẫn bị từ chối thẳng thừng. Tôi cố đưa ra lời phản đối, nhưng…
“Mỗi bài học đều rất cần thiết để em trở thành một người vợ tốt cho người đàn ông tuyệt vời mà một ngày nào đó sẽ đón nhận mình. Mong anh thứ lỗi cho em.”
"Anh hiểu rồi! Sẽ thật thô lỗ nếu anh cứ cản trở quá trình đào tạo cô dâu của em! Tiếp tục cố gắng hết sức em nhé!”
“…Em xin phép.”
Rossellia rời đi, cùng với những người hầu gái của em ấy.
Khi em ấy bước đi, tôi chăm chú quan sát theo bóng lưng em ấy, eo em ấy, được che phủ trong chiếc váy và mái tóc vàng bồng bềnh, mắt cá chân trắng tinh lộ ra từ đôi giày của em ấy.
“À, ừm...Hoàng tử Grett?"
“Ngươi câm miệng được không?! Ta đang cố ghi nhớ từng hình ảnh của Rossellia trong trí nhớ của mình đây này!”
Tôi dập tắt lời kêu gọi sự chú ý vụng về của Fulcas và tập trung vào khoảnh khắc dành riêng cho Rossellia.
Mái tóc vàng duyên dáng, đôi mắt xanh biếc như bầu trời, làn da trắng như ngọc, giọng nói như tiếng chim hót du dương, mùi thơm thoang thoảng hương hoa. Tôi ghi khắc tất cả chúng vào trong tâm trí, trong kho tàng kỷ niệm mà tôi không bao giờ được phép quên.
Sau khi hồi tưởng lại khoảnh khắc hạnh phúc này trong mười phút hơn, cuối cùng tôi cũng nhìn vào mặt Fulcas.
(…tởm vãi.)
Sau khi nhìn thấy gương mặt của Rossellia, nét mặt của ông già này thậm chí còn trông kinh tởm hơn mọi khi. Tôi không thể không để sự cáu kỉnh ngấm vào giọng nói của mình.
“…Ngươi vẫn ở đây à? Muốn gì đây?"
“Ah...er...tôi xin lỗi. Một trong những thương nhân ủng hộ ngài đã gửi đến một món quà, nên tôi nghĩ tôi nên thông báo cho ngài một tiếng…”
"Quà?"
“Vâng, hình như là những con búp bê rất xinh đẹp.”
"Phòng ta! Gửi nó đến phòng ta ngay lập tức!”
Tôi ra lệnh cho Fulcas, rồi nhanh chóng đi về phòng của mình. Ngay sau đó, có người gõ cửa: Fulcas đã mang đến “món quà”.
“Xin hãy tận hưởng hết mình nhé, thưa ngài.”
“Ôi trời, ôi chao, những con búp bê này được chế tác tuyệt vời làm sao!”
"Ah..."
Ông già có ria mép đưa ba cô gái trẻ vào phòng. Họ đều khoảng 12 tuổi và có mái tóc vàng dài.
“Hmm, quả thật mà, sau cùng thì những con búp bê đẹp nhất luôn có mái tóc vàng…”
"Hii…!!"
Tôi kéo các cô gái lại gần và áp môi mình lên những lọn tóc vàng của họ. Có lẽ họ đã xức một ít nước hoa, vì một mùi hoa nhẹ thoảng qua mũi tôi.
“Haha…Rossellia…Rossellia của anh…chờ anh nhé, em gái yêu quý, một ngày nào đó em sẽ trở thành hoàng hậu của anh…”
“Cứu-…”
"Đừng…"
Tôi vứt bỏ quần áo của các cô gái và đưa tay vuốt ve khắp cơ thể họ, khi những tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi họ. Tôi thưởng thức giọng nói đầy nức nở và khuôn mặt đẫm nước mắt của họ, suy nghĩ của tôi hướng đến người em gái yêu dấu của tôi.
(Aah, Rossellia…Anh tự hỏi, giọng em rên rỉ sẽ như thế nào đây…?)
Ngai vàng hoàng đế và cơ thể của em đều thuộc về anh.
Và bất cứ kẻ nào dám cản đường ta, đều sẽ phải chết.