【POV: Lars Baal, đệ nhất hoàng tử của đế quốc Baal】
Làm thế nào điều này có thể xảy ra với tôi?
Tôi đã được định là sẽ bước đi trên con đường chiến thắng và vinh quang.
Tôi được cho là sẽ kế thừa ngai vàng từ cha mình, để được nhìn thấy những lá cờ của đế chế tung bay phấp phới trên khắp lục địa này, để được ghi nhớ trong sử sách đến một nghìn năm sau, với tư cách là hoàng đế có công thống nhất lục địa.
Tuy nhiên, trong vòng 10 năm qua, cuộc đời của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Mười năm trước, cha tôi đã ban xuống một sắc lệnh.
『Ngôi vàng của đế chế này – hoàng đế tiếp theo sẽ được kế thừa bởi một trong số các con trai của ta, nhưng đứa nào tiêu diệt quốc gia kẻ thù đầu tiên thì mới có tư cách đó.』
Sau ngày sắc lệnh được ban, tôi lên đường chinh phục vương quốc Lamperouge, quốc gia nằm ở phía tây của đế chế. Và cả ba chiến dịch quy mô lớn — tất cả đều thất bại hoàn toàn.
Bảy năm trước, chúng tôi đã cố tấn công khu vực miền núi ở phía bắc Lamperouge. Quân đoàn bảo vệ miền núi dưới quyền Hầu tước Utgard đã thành công trong việc chia cắt quân đội của chúng tôi và buộc chúng tôi phải rút lui.
Năm năm trước, chúng tôi đã tấn công biên giới phía đông giáp với Lamperouge. Chiến lược phục kích của chúng tôi đã bị phát hiện bởi kẻ thù, lực lượng của Hầu tước Maxwell, chúng thậm chí còn lấy mạng những thuộc hạ thân tín nhất của tôi, "Song dực".
Hai năm trước, chúng tôi đã chỉ huy một hạm đội khoảng 100 tàu tấn công vương quốc từ phía nam, nhưng trước khi chúng tôi có thể cập bến đích đến dự kiến thì Draco Omari - thuyền trưởng hải tặc khét tiếng của vùng biển phía nam, đã đánh chìm hơn một nửa số tàu của chúng tôi rồi.
Thất bại này nối đuôi thất bại khác, cứ như thể chính các vị thần đã ruồng bỏ chúng tôi. Sức mạnh quân sự dưới quyền chỉ huy của tôi giảm đi đáng kể, đến mức các quý tộc và thương nhân từng ủng hộ tôi cũng rời đi.
Một cuộc đời được định sẵn để được đắm chìm trong vinh quang, giờ đây lại bị ném xuống bùn không thương tiếc. Không một ngày nào trôi qua tại hoàng cung mà không có người chỉ trỏ và cười nhạo tôi.
Theo truyền thống, ngai vàng hoàng gia lẽ ra nên thuộc về đứa con trai đầu lòng của hoàng đế - chính là tôi đây. Vì thế mà tôi đã cầu khẩn hết lần này đến lần khác, nhưng người cha già của tôi không chịu lắng nghe những lý lẽ chính đáng của tôi tí nào.
Ấy vậy mà, ngay khi tôi bắt đầu ấp ủ dã tâm ám sát người cha già đã bỏ ngoài tai lời cầu xin của tôi…
Người cha đó, Hoàng đế Baal XV, đã rời khỏi thế gian này.
~
“Ta là người thừa kế hợp pháp thực sự của ngai vàng! Nhiệm vụ của con cả là nối gót cha mình!!”
“Anh đùa vui ghê đó, anh trai thân mến. Chẳng phải mẹ anh là vợ lẽ sao? Người kế vị nên được sinh ra từ hoàng hậu – là em đây!”
Hội nghị bàn tròn hoàng gia.
Về lý thuyết, một cuộc họp chính thức có sự tham gia của hoàng đế và hàng chục thuộc hạ của ông, để thảo luận về các chính sách và hướng đi của đế chế. Tuy nhiên, hiện giờ chỉ có sáu người có mặt: ba hoàng tử và ba thuộc hạ của mỗi người. Lần này thì Hoàng đế, người thường là điểm tựa của hội nghị, không thấy đâu cả.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, bởi hội nghị lần này đã được tổ chức để quyết định người kế vị nhà vua đã khuất.
"Vô lý! Làm sao một kẻ nhu nhược không có chính kiến như mày có đủ tư cách trở thành hoàng đế!?”
Tôi đập mạnh tay xuống bàn tròn và hét vào mặt thằng em trai vô liêm sỉ của mình.
Grett Baal, hoàng tử thứ hai của đế quốc.
Trái ngược hoàn toàn với tôi, có cơ thể rắn rỏi bởi quá trình huấn luyện võ thuật mà tôi đã có từ bé, Grett có vẻ ngoài mỏng manh như một cành cây, có thể gãy bất cứ lúc nào. Đôi mắt trũng sâu, thâm quầng của nó thể hiện rõ tính cách đê hèn, vặn vẹo của nó. Chỉ cần nói chuyện với nó thôi cũng khiến tôi phát ốm.
Đế chế được thành lập dựa trên sức mạnh quân sự: theo truyền thống, hoàng đế luôn là người xuất sắc trong nghệ thuật chiến tranh. Không đời nào một con cóc lươn lẹo như Grett có bất kỳ cơ hội nào để trở thành hoàng đế, nhưng vị trí con trai đầu lòng của hoàng hậu của vị hoàng đế quá cố đã đe dọa đến quyền kế vị của tôi.
“Ôi trời, đó chắc chắn không phải là điều mà em mong đợi được nghe từ người anh trai thân yêu của mình, chỉ huy của ba cuộc xâm lược và thất bại cả ba trước vương quốc nhỏ bé Lamperouge đó. Em tin rằng “lươn lẹo” là một tính từ mô tả em giỏi hơn anh, em nói đúng không?”
"Mày nói gì cơ!?"
“Rằng em chưa bao giờ thất bại một cách ngoạn mục như anh, người anh trai thân mến. Chắc hẳn anh vẫn còn nhớ, em đã ngăn chặn thành công các cuộc xâm lược của các bộ lạc du mục từ phía bắc, phải không? Sự cống hiến của em cho đế chế cho thấy rõ ràng rằng em là người phù hợp nhất để bước lên ngai vàng của cha.”
“M-Mày, thằng súc si-…!!”
Cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm. Sẽ phấn khởi đến nhường nào nếu tôi được bẻ cổ nó, ngay và luôn?
“Này, hai người muốn cãi nhau thế nào cũng được, nhưng không phải cả hai quên rằng em cũng ở đây sao?”
Giọng điệu phản đối hề hước đến từ ứng cử viên cuối cùng cho ngai vàng.
Hoàng tử thứ ba, Cerros Baal.
Em trai út của tôi, năm nay vừa tròn 20 tuổi, vì lý do nào đó hiện đang mặc “chang pao”, một loại quần áo phổ biến của các bộ lạc phía đông.
Thái độ của nó, và đặc biệt là hành động gác chân lên bàn, cho thấy nó không hề có một chút tôn trọng nào đối với những người anh trai, hay thậm chí là người cha quá cố của mình.
“Mày nghĩ mày đang ở đâu vậy hả, Cerros!? Mày nghĩ gì mà dám làm bẩn bàn tròn hoàng gia thiêng liêng bằng chân của mình hả?! Bỏ chân xuống ngay lập tức!!”
“Aw, thôi nào, gì mà gắt gỏng thế? Dù gì thì Hoàng đế bệ hạ cũng không ở cùng chúng ta cơ mà, hay anh tính đánh trống lảng khỏi vấn đề mà chúng ta đang thảo luận?”
“Thật đáng buồn thay khi dòng máu hoàng tộc lại đang chảy trong huyết mạch của một đứa như mày lại dù chỉ một chút…cuối cùng thì, không có ai phù hợp hơn em thừa kế ngai vàng.”
Cerros cười bất cần, khi Grett lại bày tỏ sự thiếu tôn trọng trắng trợn của mình. Sự khó chịu của tôi đối với hành vi của những đứa em ngày càng nhiều hơn.
Tôi định quát chúng tập trung vào cuộc họp, nhưng Cerros đã nói trước.
“Mà này, anh Lars, anh đã thua Lamperouge những ba lần luôn đúng không? Và Grett cũng có cả đống cuộc bạo loạn đang xảy ra trong lãnh thổ của mình. Không ai trong số hai người có phẩm chất cần có của bậc hoàng đế, nếu hai người hỏi em. Nhưng mà này, trong vòng mười năm qua em chẳng gây sự với ai, tính ra so với hai người thì em có chênh lệch mấy đâu!”
Cerros tiếp tục chỉ trích chúng tôi với vẻ tự ti, rồi uể oải cười khúc khích.
“Hừm, tao phải thừa nhận rằng Cerros nói có lý. Một người thậm chí không thể dập tắt một cuộc bạo động trong lãnh thổ của mình thì không đời nào xứng đáng làm hoàng đế!”
Grett đã tiến hành các chiến dịch quân sự chống lại những người du mục Samel ở phương bắc mà không mắc phải bất kỳ sai lầm nghiêm trọng nào, và thậm chí còn xây dựng một bức tường dài 1000 km để ngăn chặn các cuộc xâm lược tiếp theo từ phương bắc. Tuy nhiên, để hoàn thành một nỗ lực quy mô lớn như vậy, người dân trong lãnh thổ của nó đã phải gánh chịu các khoản thuế nặng, dẫn đến nhiều cuộc nổi dậy trong lãnh thổ.
“Ôi chúa ơi, anh đang nói về mấy cuộc bạo loạn của lũ công nhân sao? Ngay khi những kẻ nổi loạn đó bị bắt và treo cổ, bạo loạn sẽ tự động bị dập tắt. Giống như cỏ dại trong vườn, em có thể đốt nó hoặc cho gia súc ăn, chỉ có thế thôi.”
“Người dân là nền tảng vững chắc của đế chế! Cha chúng ta vẫn luôn xem đấy là tôn chỉ!”
“Ha! Anh còn dám nói vậy sau khi đưa binh lính vào chỗ chết với tất cả những chiến dịch thất bại mà anh đã gây ra ư?!”
Tôi tiếp tục tranh luận với Grett. Cerros tỏ ra rất ít hoặc không quan tâm đến ngai vàng, vì vậy Grett là đối thủ thực sự duy nhất của tôi.
(Chỉ cần trừ khử được nó, mình sẽ trở thành hoàng đế…!)
Cuộc thảo luận của chúng tôi ngày càng trở nên sôi nổi hơn — cho đến khi Cerros thốt ra câu “hai người càng đánh nhau, tình trạng của em càng tốt, biết không?”.
Cuối cùng, hội nghị bàn tròn hoàng gia đã bị hoãn lại mà không có bất kỳ quyết định rõ ràng nào liên quan đến người kế vị.
~
“Điên thật mà, cả hai đứa nó!!”
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị, tôi đi ngang qua cung điện hoàng gia, lòng đầy phẫn nộ. Làm sao bọn nó lại không nhận ra rằng hai đứa nó nên thực sự phục vụ ai? Ai mới là người thực sự phù hợp để trở thành hoàng đế tiếp theo?
Sự ngu ngốc của hai thằng em trai tôi vẫn không có gì mới, nhưng điều mà tôi không thể hiểu được là tại sao cấp dưới của chúng lại chọn tiếp tục phục vụ bọn chúng cơ.
“Ta sẽ là hoàng đế tiếp theo! Những kẻ cản đường ta sẽ…!!”
Tôi không thể nói thành lời, nhưng quyết tâm của tôi rất vững vàng.
(Ta sẽ là hoàng đế…bất cứ kẻ nào dám cản đường ta sẽ phải chết…!!)
Khi tôi một lần nữa củng cố quyết tâm của mình, một trong những thuộc hạ của tôi đã tiếp cận tôi.
“Lars-sama, tôi có thể nói đôi lời được không?”
“…Chuyện gì vậy, Snowe?”
Người đàn ông đã đến gần và thì thầm vào tai tôi là Snowe Halphas, em trai của một trong những thuộc hạ than tín trước đây của tôi, Eis Halphas.
“Tôi tin rằng cách duy nhất để ngài trở thành hoàng đế là làm theo lời trăn trối của vị hoàng đế quá cố, chinh phục Lamperouge. Nếu ngài thành công, hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả các quý tộc và chư hầu sẽ nhìn ngài bằng con mắt khác và quay trở lại, cầu xin sự tha thứ của ngài.”
“Hừm, ta biết điều đó chứ…”
Thật đau đớn khi phải thừa nhận, nhưng sau ba lần thất bại trước Lamperouge, tôi cũng đã đánh mất tầm nhìn cụ thể về việc chinh phục vương quốc đó. Tôi không có chút ý tưởng nào về kế hoạch hay chiến lược nào có thể đưa tôi đến chiến thắng.
“Tôi có một kế hoạch, thưa ngài. Như ngài có thể đã nghe tin đồn, Dyngir Maxwell, con cả của Hầu tước Maxwell trấn giữ phía đông, gần đây đã bị một hoàng thân cướp đi hôn thê…”
Snowe đã thốt ra tên của đối thủ định mệnh của tôi, một kẻ mà tôi ghê tởm chẳng kém gì Grett.
“Có, đúng là ta có nghe qua, nhưng thế thì sao?”
“Làm ơn đợi đã, cho phép tôi được giải thích thêm. Thực ra thì…"
Snowe thì thầm phần còn lại của kế hoạch. Tôi cứ như đã được khai sáng, cảm giác giống như một chiến lược hoàn chỉnh dần được tạo ra một cách hoàn thiện đến tai tôi.
“Ta hiểu, ta hiểu, sử dụng Rossellia? hmm… ý kiến hay.”
“Đúng chứ, Lars-sama?”
“Làm theo kế hoạch này ngay lập tức! Nhưng nhớ đảm bảo rằng thằng Grett không biết được gì về nó!!”
“Như ngài mong muốn, thưa ngài!!”
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy tâm trạng của mình như bay bổng. Tôi đã có thể mường tượng ra vẻ mặt của Grett, vặn vẹo vì nhục nhã, khi nó nhận tin báo kế hoạch của tôi thành công mỹ mãn…
“Nếu em gái yêu dấu của ta phải hy sinh để ta trở thành hoàng đế… thì cứ thế đi.”