Chương 3 – Đứa con hoang đàng hành động trong bóng tối
【POV: Hầu tước Maxwell】
“…thằng Dyn vẫn còn ngủ hả?”
“Vâng…cũng do ngài ấy đã trải qua một đêm khá dài ạ.”
Quản gia trưởng nhà Maxwell trả lời với tông giọng hơi bối rối.
Tôi ấn các ngón tay vào 2 bên thái dương, cố gắng chế ngự cơn đau nửa đầu sắp đến.
Tên tôi là Dietrich Maxwell, hầu tước phụ trách các lãnh thổ ở biên giới phía đông của vương quốc Lamperouge.
Các quý tộc cai trị các vùng lãnh thổ nằm ở biên cương có nhiều điều phải để tâm. Chúng ta phải luôn sẵn sàng trước sự xâm lược của kẻ thù ngoại bang, cũng như ngăn chặn những tên đáng ngờ từ nước ngoài xâm nhập vào vương quốc hoặc gián điệp tình báo vượt qua biên giới.
Nhà Maxwell của tôi cũng là thủ lĩnh của liên minh các quý tộc trực thuộc khu vực phía đông. Nhà chúng tôi có nhiệm vụ làm trung gian hòa giải trong trường hợp tranh chấp giữa các gia đình quý tộc chư hầu, cũng như thay mặt quý tộc địa phương đàm phán với hoàng gia hoặc quý tộc trung ương.
Tuy nhiên, mối quan tâm lớn nhất của tôi gần đây là thái độ của thằng con trai tôi, Dyngir Maxwell.
“Nó đã ở đó hàng đêm kể từ ngày nó quay về nhà…hai năm ở học viện không giúp nó sửa đổi được nết lăng nhăng, giờ thì…”
Một tháng trước, hôn ước của con trai tôi với tiểu thư nhà Nommes bị thái tử buộc phải hủy bỏ, nên nó trở về quê nhà.
Tôi đã nghĩ rằng một sự kiện như vậy sẽ làm nó suy sụp, nhưng tôi đã nhanh chóng rút lại mối quan tâm của mình về thằng con tôi. Kể từ ngày hôm đó, nó bắt đầu đưa những người hầu gái nó từng vui đùa trong quá khứ và tham gia vào những cuộc truy hoan không thể diễn tả bằng lời mỗi đêm.
“Thưa ngài, tôi không biết phải nói gì…tất cả là lỗi của con gái tôi.”
Quản gia cúi đầu thật sâu.
“Không, không phải lỗi của ngươi…Thay vào đó ta mới là người phải xin lỗi.”
“Không, thưa ngài…”
Người quản gia trông vô cùng mâu thuẫn.
Con trai tôi có vài tình nhân, nhưng “đệ nhất tình nhân”, do không có thuật ngữ nào miêu tả tốt hơn, là con gái của quản gia, Eliza.
Một người cha sẽ cảm thấy thế nào khi đứa con gái duy nhất của mình, được nuôi lớn bằng tình yêu thương và sự chăm sóc, cuối cùng lại ngủ với con trai của chủ nhân mình? Tôi thực sự sợ hãi khi biết tin này, vì vậy tôi không bao giờ đề cập tới nó.
“Thiếu gia Dyngir … nói sao nhỉ, ngài ấy có những đặc điểm của một anh hùng. Ngài ấy không thể hài lòng chỉ với một người phụ nữ, tôi cho là vậy.”
“Anh hùng hay đa tình, như truyện cổ thường nói… nghe thì hay đấy, nhưng…”
“…với tư cách là một người cha, đó là một vấn đề đáng lo vô tận…”
“Thật vậy… nếu nó là một đứa con vô tích sự, ta đã có thể vui vẻ mà từ mặt nó rồi.”
Tôi nhíu mày và thở dài thườn thượt.
Con trai tôi, Dyngir, là người mà mọi người có thể gọi là đứa con hoang đàng. Tuy nhiên, nếu mọi người hỏi tôi liệu nó có phải là một tên ngốc kém cỏi hay không, tôi sẽ phải thẳng thừng lắc đầu.
Dyngir đã thể hiện những tài năng xuất sắc ngay từ khi còn nhỏ. Nó là một người học hỏi cực kỳ nhanh về chính trị, kinh tế, chiến lược, tất cả mọi thứ. Thầy dạy võ thuật của nó thậm chí còn nói rằng nó có một tài năng chiến đấu bẩm sinh đáng kinh ngạc.
Nó rất nổi tiếng trong số các chư hầu của nhà chúng tôi: con cái của các quý tộc khác ngước nhìn nó với sự tôn trọng và tình cảm như một người anh trai ruột thịt.
Năm năm trước, nó đã tham gia trận chiến đầu tiên của mình, một trận giao tranh nhỏ với một trong những quốc gia láng giềng của chúng ta — khi đó nó đã chỉ huy một tiểu đoàn nhỏ phục kích kẻ thù và thậm chí còn lấy được đầu chỉ huy của kẻ thù.
Thiên tài, thần đồng, anh hùng sẽ ghi danh sách sử - ngay cả khi không có sự thiên vị của bậc cha mẹ như tôi, tôi vẫn tin những từ như vậy là xứng đáng dành cho nó.
Điểm trừ duy nhất mà thằng con trai đáng nể như vậy của tôi là nó không thể cưỡng lại đàn bà.
Dyngir thức tỉnh ở tuổi mười ba, khi nó có lần đầu với Eliza, con gái của người quản gia trưởng. Kể từ đó, nó bị ám ảnh bởi phụ nữ.
Bắt đầu từ Eliza, Dyngir đã nhúng tay vào hầu hết nếu không muốn nói là tất cả những hầu gái trong dinh thự. Tôi không thể không cảm thấy khủng khiếp mỗi khi nhìn thấy họ.
Tôi thực sự muốn mắng cho nó một trận, nhưng tất cả số tiền mà Dyngir vung tay cho phụ nữ đều là tiền túi của nó.
Nó đã dùng số tiền tôi cho như một khoản trợ cấp để bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ lẻ với các quý tộc khác. Chỉ trong năm năm, lợi nhuận từ các hoạt động thương mại của nó đã tăng gấp đôi.
(Chính vì nó thành công như vậy nên mới khiến nó trở nên tồi tệ như giờ…Mình còn không tìm ra được cớ nào để mắng nó cơ…)
“Chỉ cần nó có thể bỏ đi dục vọng với phụ nữ, ta đã có thể để nó tiếp quản gia tộc mà không cần lo lắng như giờ…”
“Sau cùng thì, tài năng của Dyngir-sama cũng rất đặc biệt mà…tình cờ thay, ngài ấy dường như đã xây dựng các mối quan hệ mới với những người bạn mà ngài ấy gặp được trong học viện.”
“…Ta hiểu rồi, vậy là mặc dù nó có vẻ như lúc nào cũng chơi bời, nhưng nó cũng biết tạo ra những mối quan hệ mới…ít nhất nó cũng hiểu nhiệm vụ của một quý tộc là gì…”
“Vâng ạ, mặc dù ngài ấy cũng đến phố đèn đỏ mỗi tuần một lần, nên việc nói ngài ấy chơi bời cũng đúng.”
“……………..”
Tôi không còn đếm nổi mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi. Chán nản, tôi gục xuống bàn.
Có một đứa con trai ngốc nghếch chắc chắn sẽ là một vấn đề, nhưng một đứa giỏi giang quá mức như nó cũng rắc rối không kém. Đặc biệt là nếu nó vừa khéo léo vừa ngu ngốc cùng một lúc…
“Chà, đó vẫn là…với một chút cố gắng…, chúng ta vẫn có thể bỏ qua điều đó…thay vào đó, ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với con gái của Nam tước Nommes sau đó không?”
Tôi đổi chủ đề, như để thoát khỏi thực tại một lúc.
Nam tước Nommes là chư hầu của nhà Maxwell: con gái Selena của ông ta từng là hôn thê của con trai tôi.
Nghe tin cô ta hủy hôn ước, tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh, tưởng rằng thói trăng hoa của con trai mình đã bị bại lộ… Không ngờ cô ta mới là kẻ bội bạc, mà lại còn là với thái tử điện hạ nữa chứ.
Mặc dù trông rất nhút nhát và nhu mì, nhưng nhỏ đó đã quyến rũ được thái tử của vương quốc trong số tất cả mọi người…Tôi phải thay đổi quan điểm của mình về cô ta thôi.
“Nam tước Nommes cũng có vẻ không chắc chắn về cách trừng phạt cô ta. Rốt cuộc thì việc đính hôn của cô ấy với…cựu thái tử đã được công bố trước công chúng mà.”
“Hmm…Ta không biết mức độ mối quan hệ của chúng, nhưng cô ta có thể đã mang trong mình một đứa trẻ mang dòng máu hoàng gia…”
“Nếu điều đó xảy ra… có khả năng cao sẽ gây ra xung đột chính trị ạ.”
Sau sự kiện hôn ước bị hủy bỏ, thái tử Sullivan bị tước quyền thừa kế.
Sullivan là con trai cả, nhưng địa vị của mẹ hắn tương đối thấp. Nếu không có sự hỗ trợ của Công tước Rosais, hắn ta khó có thể trở thành vua. Đã xúc phạm đến nhà Rosais, một hình phạt như vậy là không thể tránh khỏi.
Số phận của Selena rất có thể đã an bài. Cuối cùng cô ta sẽ bị lợi dụng bởi một phe nổi dậy chống lại hoàng gia hoặc bị loại bỏ trước đó. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào trong tương lai của cổ.
“Nếu tất cả chỉ diễn ra sau cánh cửa đóng kín, mọi thứ đã có thể đã bị dập tắt bằng cách nào đó. Nhưng để vạch trần một vấn đề tế nhị như hủy bỏ hôn ước trước mắt công chúng như vậy… ta không nghĩ hắn là một kẻ ngu đần đến vậy.”
“Ngài ấy là một hoàng tử, nhưng sau tất cả, ngài ấy vẫn là một người đàn ông. Khi một người phụ nữ nhúng tay vào, đàn ông sẽ trở nên ngu ngốc… giống như một người quen mà tôi biết.
“…Ngươi đang móc mỉa ta đấy hả?”
“Tất nhiên là không, thưa ngài.”
Tôi lặng lẽ nhìn vào mắt quản gia, rồi chậm rãi lắc đầu.
“…chà…có vẻ như cả bệ hạ, nam tước và ta đều đã nuôi dạy con mình sai cách. Ít nhất thì thằng đần nhà ta còn có óc phán đoán đàng hoàng. Ta phải biết ơn vì điều đó.”
“Thật vậy, thưa ngài….”
*thở dài*
"Huh..."
Tôi thở dài cùng lúc với người quản gia, rồi cánh cửa phòng làm việc của tôi mở ra. Chỉ có một người trong dinh thự này được phép vào phòng làm việc của hầu tước mà không gõ cửa.
“Chào buổi sáng, ông già. Con có chuyện muốn nói, bây giờ ông rảnh mà phải không?
“………..”
“………..”
Dĩ nhiên là thằng con trai cuồng tình của tôi rồi.
Tôi và quản gia nhìn nhau, vẻ mặt trở nên chua chát.
"Gì đấy? Hai người đang nói xấu sau lưng con hay gì ?”
“…có điều gì chúng ta nên phàn nàn không?”
"Sao con biết được. Con trong sáng và thật thà từ tận đáy lòng.”
“Ngài còn có thể nói như vậy với cơ thể của mình sao, thiếu gia? Mặc dù rõ ràng là ngài đã trải qua một đêm đầy niềm vui, tuyệt vời thiệt đó nha.”
“Này, đừng có mà mỉa mai ta. Ta còn mới đi tắm xong, trong trường hợp ngươi không biết.
Câm mồm đi, thằng ngốc này… mày không nhìn thấy sát khí trong mắt quản gia sao? Tôi ước những con dao găm mà anh ta ném sẽ thực sự đâm vào người nó, thiệt sự luôn…
Những suy nghĩ như vậy hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi quyết định lắng nghe nó lúc này.
“Con có việc gì muốn nói với ta? Đừng nói là con đến để giúp đỡ với công việc ta đấy nhé?
"Công việc? Nếu ý cha là thủy lợi khu vực miền Tây, thì con đã gửi công nhân đi rồi. Tương tự đối với những tên cướp quanh làng Zess, đoàn chinh phạt đã lên đường. Các trinh sát của pháo đài phía đông sẽ rời đi vào sáng mai, vì vậy việc đó cũng đã được giải quyết nốt. Ồ, về những tên cướp cưỡi ngựa trong lãnh thổ của Tử tước Silfis, con đã có một kế hoạch rồi, để đó cho con. Con sẽ chăm sóc chúng trong vài ngày tới.”
“…con đúng là một đứa con trai ngốc nghếch…”
Mặt tuyệt vời này của nó khiến người cha này trở nên đáng thương hơn. Tôi cá là tôi là người cha duy nhất bận tâm về khả năng của con trai mình…
“…Dù sao thì, con đến đây để làm gì?”
“Con có một việc muốn nhờ, thế thôi. Đây."
“Hửm?”
Con trai tôi đưa cho tôi một phong bì. Nó không được niêm phong, vì vậy tôi lấy tờ giấy bên trong ra và đọc nó, phát hiện ra nội dung của nó khá kỳ quái.
"Đây là…"
“Con muốn cha gửi nó bằng tên của cha, gửi tới bệ hạ.”
"Con đang nghĩ gì
trong đầu vậy?"
Tôi nhìn vào mặt con trai tôi và thấy nụ cười của một thằng nhãi chơi khăm trên môi. Chính khuôn mặt mà nó đã thể hiện khi mang về cho tôi đầu chỉ huy
kẻ thù trong trận chiến đầu tiên của nó.
Mười tám năm qua đã dạy tôi, ở một mức độ đau đớn, rằng khuôn mặt đó có nghĩa là một điều gì đó tồi tệ đang đến gần.
“Cựu thái tử và vị hôn thê trước đây của con sẽ có một khoảng thời gian tồi tệ đây. Mà đây chỉ là một trò đùa thôi, không hơn không kém.”
“Hừm…”
“Khi con trở lại, cha bảo con muốn làm gì thì làm đúng không? Giờ con tuân lời cha rồi đây, ông già à."
Tôi đọc lướt lại bức thư và cảm thấy cơn đau đầu ngày càng dữ dội.
◯ ◯ ◯
Vài ngày sau khi thái tử Sullivan bị tước quyền thừa kế và vụ hỗn loạn lắng xuống…
Một lá thư từ Hầu tước Maxwell đã được gửi đến hoàng gia Lamperouge.
Đó là một lá thư rất ngắn gọn:
『Thần xin chân thành chúc mừng hôn sự của Hoàng tử Sullivan và gia đình Nam tước Nommes』