Chương 2
Ngay khi trở về lãnh địa, tôi đã thuật lại toàn bộ sự việc cho cha mình rồi viết một lá thư phản đối lên nhà vua và Nam tước Nommes.
Rõ ràng, Bệ hạ đã được thông báo về vụ việc gây hỗn loạn trong học viện, và ngay lập tức gửi thư xin lỗi. Nhờ phản ứng phù hợp của hoàng gia và số tiền khá lớn bao gồm luôn cả tiền bồi thường cho nhà chúng tôi, vấn đề có thể tạm coi là đã được giải quyết trong thời điểm hiện tại.
Mặt khác, Nam tước Nommes - cha của Selena - dường như không hề hay biết mối quan hệ giữa con gái mình và thái tử: ngay khi đọc bức thư, ông ta đã sùi bọt mép rồi bất tỉnh.
“T-Tôi thật sự vô cùng xin lỗi!!!!!!!!”
Sau đó, nam tước đến thăm dinh thự Maxwell và xin lỗi rối rít, phủ phục xuống sát mặt đất.
Ông vứt bỏ mọi kiêu hãnh, xin lỗi trong khi đập đầu xuống sàn mạnh đến nỗi người ta có thể lo rằng ông ta sẽ làm thủng một lỗ trên sàn nhà. Lễ lạy của ông ta được thực hiện rất chỉn chu, hoàn hảo đến mức tôi cảm thấy cần phải khen ngợi ổng.
~
Tình cờ thay, Sullivan và Selena đã đến thăm tiểu thư Marianne sau khi hoàn thành việc hủy bỏ hôn ước với tôi, hóa ra là như vậy.
Thái tử bắt đầu bằng cách liệt kê những lời buộc tội vô căn cứ về hành vi sai trái của tiểu thư Marianne như: bắt nạt Selena, lạm dụng quyền lực của gia đình cô ấy để kiểm soát học viện, bí mật liên kết với các quốc gia thù địch, vân vân,…
Tuy nhiên, không đời nào những cáo buộc sai trái như thế lại có tác dụng với tiểu thư Marianne.
Thay vào đó, cô bác bỏ mọi lý lẽ của hắn và trừng phạt gay gắt sự phản bội của hắn ta. Cuộc phản công xuất sắc của cô ấy cuối cùng đã trở thành chủ đề bàn luận sôi nổi của các học sinh trong một thời gian dài.
Kết quả cuối cùng là thái tử phải chịu mọi trách nhiệm cho mọi chuyện đã xảy ra và bị giáng cấp trong cây phả hệ hoàng gia từ thái tử xuống chư hầu.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Tôi đang nằm trên giường tại dinh thự riêng khi đọc báo cáo do Luc Efreeta gửi từ thủ đô. Tất cả các thông tin trên đã được bao gồm trong báo cáo của cậu ta.
Một tháng sau khi hôn ước đột ngột bị hủy bỏ - tôi đã rời khỏi học viện và trở về nhà.
Ngay cả khi thái tử bị buộc phải chịu trách nhiệm về các sự kiện, tôi vẫn không thể ngăn các học sinh khác xem thường tôi.
Dù sao thì tôi cũng không muốn lui tới học viện, vì vậy tôi đã chọn trở về lãnh địa của mình và giúp đỡ cha tôi, để chuẩn bị kế vị ông với tư cách là Hầu tước.
Bây giờ tình hình đã tạm lắng xuống, tôi có thể nói rằng việc hủy bỏ hôn ước không phải là một mất mát hoàn toàn cho gia tộc Maxwell.
Chúng tôi đã nhận được một khoản tiền đền bù lớn từ hoàng gia như một lời xin lỗi, gia tộc Nommes đã trả lại số tiền mà chúng tôi đã gửi trước cho họ như một khoản hỗ trợ tài chính vì hôn sự của tôi với Selena, và chúng tôi cũng đã tăng lãi suất cho các khoản nợ mà họ còn nợ nhà Maxwell .
“Đối với ta, kết quả tốt nhất là không phải kết hôn với Selena.”
“Ôi trời, ngài không thích tiểu thư Selena sao,cậu chủ?”
Câu hỏi đến từ người phụ nữ nằm trên giường bên cạnh tôi.
Tên của cô gái không mặc gì trên người là Eliza. Cô ấy là con gái của một gia đình đã phục vụ nhà Maxwell qua nhiều thế hệ và cũng là người phụ trách việc phổ cập giáo dục cho tôi từ khi tôi còn nhỏ.
Eliza, hơn tôi năm tuổi, lúc này đang nằm tựa đầu vào ngực tôi, để lộ gần hết thân hình trần trụi của cô ấy, thứ chỉ khơi dậy nhục dục lớn dần theo năm tháng, khi cô ấy nhìn lén tài liệu tôi đang đọc.
“Cô ấy khá dễ thương, nên
ta đã muốn tự mình biến cô ấy thành một người phụ nữ … nhưng cô mang theo nhiều rắc rối hơn giá trị của chính cô ta. Cô ta đã luôn là một đứa trẻ mít ướt, chắc chắn quá yếu đuối để trở thành vợ của một gia tộc ở vùng biên cương. Tuy nhiên, bắt nạt cô ta một chút cũng thú vị phết đấy.”
“Thật độc ác…Em chắc chắn không nuôi dạy cậu chủ thành ra như thế này đâu, cậu chủ ạ.”
“Chắc chắn là do em. Chính em đã dạy ta những gì ta cần biết về phụ nữ.”
Mối quan hệ giữa Eliza và tôi bắt đầu từ năm năm trước, sau trận chiến đầu tiên trong đời của tôi.
Tôi đã trải qua lần thực chiến đầu tiên và đạt được những chiến tích đầu đời. Không thể kìm nén sự phấn khích khi trở về sau chiến thắng huy hoàng của chúng tôi, tôi đã tuân theo bản năng của mình và tấn công Eliza.
Hồi đầu, cô ấy từ chối, nhưng cuối cùng cũng đã chấp nhận những hành động tán tỉnh của tôi: do đó tôi đã có kinh nghiệm đầu tiên của mình ở tuổi mười ba.
Mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục kể từ đó: bất cứ khi nào tôi trở lại tư dinh của mình, hầu như đêm nào chúng tôi cũng ngủ với nhau.
“Ôi, cậu chủ … để nhớ lại những ngày cậu đã từng rất dễ thương. Vậy mà giờ lại trở thành một người đàn ông tồi tệ như vậy…với tư cách là gia sư của ngài, em cảm thấy mình cũng chịu trách nhiệm phần nào.”
"Gì chứ? Ta đã trở thành một thanh niên cường tráng và tràn đầy sức sống, như em thấy đó, vì vậy em nên cảm thấy tự hào thì hơn.”
Tôi cười gượng và nhún vai.
Dù sao thì tôi cũng không phải là người duy nhất trở nên to lớn và khỏe mạnh — tôi nghĩ trong khi nhìn vào bộ ngực trần đồ sộ của Eliza.
“Tuy nhiên, thật đáng tiếc cho Nam tước Nommes. Selena và ta đều lừa dối lẫn nhau, nhưng vì thằng ngu Sullivan, họ đã nhận toàn bộ hình phạt. Nếu họ lấy tất cả nhân tình của ta ra làm lý do hủy bỏ hôn ước, họ có thể buộc chúng ta phải trả giá đắt thay họ rồi.”
“Có lẽ họ chỉ đơn giản là không biết gì về mối quan hệ mà cậu chủ có với *chúng em*?”
“Hmm...có lẽ Selena thật sự không biết, nhưng ta không nghĩ nam tước không biết gì cả. Ta đã vài lần đến khu đèn đỏ ở thủ đô và cũng chưa bao giờ làm điều gì để che giấu điều đó. Không có gì lạ khi các quý tộc có mối quan hệ ‘thú vị’ với nhiều phụ nữ, nên có lẽ ông ta chỉ đang giả vờ không biết… Dù gì thì, nếu tên Sullivan có ít nhất thứ gì đó giống như bộ não trong đầu, hắn sẽ đến nhà Nommes trước để thảo luận về vấn đề này …và lịch sử sẽ thay đổi.”
“Đây là lần đầu tiên em nghe nói về khu ‘giải trí’ đó…ngài thật độc ác làm sao, nói những điều như thế với em mà không một chút hối lỗi.”
Eliza bĩu môi và véo ngực tôi.
Nhìn cử chỉ đáng yêu trái ngược với vẻ quyến rũ trưởng thành của cô ấy khiến tôi mỉm cười.
“Ta muốn làm em ghen mà. Đàn ông muốn nhìn thấy tất cả các biểu cảm từ người phụ nữ mà họ yêu, em cũng biết điều đó mà.”
“Ồ, ngài nói thì giỏi lắm cơ…những tật xấu của ngài với phụ nữ vẫn chưa thay đổi ngay cả khi đã đến học viện. Sau tất cả những rắc rối mà ông chủ đã trải qua để đăng ký cho ngài nhập học vào đó…”
“Hừm. Nếu cha cho ta vào đó với hy vọng sửa chữa ta, thì điều đó thực sự lãng phí rồi. Cha chắc hẳn cũng rất đau khổ với những gì đã xảy ra.”
Tôi nhớ lại phản ứng của cha tôi khi tôi nói với ông ấy về vụ hủy bỏ hôn ước và mỉm cười cay đắng.
Cha tôi, hầu tước Maxwell, có một tính cách hoàn toàn khác với tôi: ông là một người đàn ông khắc khổ, nghiêm túc và ngay thẳng.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để ăn mắng và thuyết giáo trong vài giờ, như chuyện vẫn thường xảy ra, nhưng sau khi nghe tôi báo cáo, cha tôi đã phản ứng theo cách mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.
『… Con thích làm gì thì làm. Cha không quan tâm nữa.』
Sau đó ông ngồi phịch xuống ghế, như thể cha đã quá kiệt sức.
Nhìn cha tiều tụy như vậy, ngay cả tôi cũng không khỏi đau lòng.
Tiếp tục cuộc trò chuyện của tôi với Eliza, “Tóm lại… hoàng tử phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm.”
"Ồ? Hắn bị tước quyền thừa kế và bị giáng xuống địa vị chư hầu, phải không? Chẳng phải vậy đã là bị trừng phạt rồi sao?”
Eliza nghiêng đầu tò mò.
“Ừ thì, hoàng gia đã đưa ra hình phạt, nhưng đó chỉ là trách nhiệm của hắn với tư cách là thái tử, phải không? Hắn vẫn chưa trả giá cho việc sỉ nhục ta như một người đàn ông, cũng như tội xúc phạm nhà Maxwell. Hắn gây chiến với ta trước, nên ta có nghĩa vụ phải đáp lại cho hắn ta, cho đến khi hắn khóc lóc quỳ lạy van xin mới thôi.
Sullivan có thể đã mất tư cách là một thành viên của gia đình hoàng gia, nhưng hình phạt đó không đủ cho người đàn ông đó. Ngay cả khi hắn trở thành hầu tước hay bá tước, hắn vẫn có thể sống một cuộc sống tự do và xa hoa… trừ khi tôi tác động gì đó với chuyện này.
“Hắn ta đã cướp đi người phụ nữ của ta và thậm chí dám chà đạp lòng tự trọng của những người lính đang chiến đấu để bảo vệ đất nước này, tên khốn. Ta sẽ không hài lòng cho đến hắn hoàn toàn hiểu ra rằng hắn đã là kẻ thù của loại người nào. Hắn nên tận hưởng sự bình yên trước cơn bão thì tốt hơn…”
“…ngài là một người đàn ông đáng sợ, cậu chủ ạ.”
Sau đó Eliza ngẩng đầu lên và hôn tôi. Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau điên cuồng, sau đó cô ấy đặt cơ thể mình lên trên tôi.
Nhờ mối quan hệ lâu dài của chúng tôi, Eliza biết rõ tôi trở nên phấn khích, điên cuồng như thế nào trước trận chiến và cách tôi xoa dịu ham muốn đó bằng cách tìm kiếm bạn tình.
“Chấp nhận tất cả của ta, Eliza…”
“Vâng, cậu chủ….hnn…”
Tôi đổi vị trí với Eliza và khao khát hòa làm một với cô ấy, âu yếm cơ thể cô ấy, giờ đã trở nên trưởng thành hơn nhiều so với lần đầu tiên cách đây năm năm.
~
Cuối cùng thì, dục vọng của tôi không được thỏa mãn dù đã làm đến trưa ngày hôm sau.
Eliza đã thở hổn hển, rên rỉ và la hét suốt đêm, nên đến sáng thì cô ấy nằm mệt lả, không thể cử động một ngón tay, vì vậy tôi kéo cô hầu gái mới thuê đến để báo bữa sáng đã sẵn sàng và lôi cô ấy vào giường.
Tôi lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của cô ấy khi tôi chiếm đoạt cơ thể trinh nguyên của cô ấy, vừa thầm nghĩ trong đầu rằng những cô gái trẻ cũng không tệ tí nào.