【POV: Sullivan Nommes】
Tôi đi theo Zaill vào sâu trong những con hẻm phía sau thị trấn cho đến khi chúng tôi đến một quán bar nho nhỏ, có một bầu không khí biệt lập.
“Quán này nhìn thì có vẻ nhỏ, nhưng họ phục vụ rượu rất ngon. Đây là nơi chỉ những người sành ăn mới thường lui tới, nên chúng ta sẽ có thể uống trong yên bình và tĩnh lặng.”
“Hừm, được thôi. Ta không phiền đâu."
Chúng tôi bước vào quán bar hơi thiếu ánh sáng và tôi nhận thấy không có bất kỳ khách hàng nào khác ngoài hai người bọn tôi. Có một người đàn ông tóc trắng đang lau chùi những ly thủy tinh phía sau quầy rượu.
“Mời ngài ngồi đây. Ông chủ, phiền ông phục vụ loại rượu ngon nhất mà ông có cho vị khách danh dự của tôi nhé.”
Loại rượu được phục vụ cho tôi có cùng một nhãn hiệu mà tôi thường uống hồi còn ở thủ đô.
Tôi nhấp một ngụm nhỏ và những ký ức về cuộc sống của tôi trong hoàng cung chợt ùa về, khiến tôi tràn ngập nỗi nhớ.
“Cho ta thêm ly nữa.”
“V-vâng…”
Được sự khuyến khích của Zaill, tôi uống hết ly rượu ngọt ngào mật hoa đó.
“Ngon…và rất hoài cổ. Trước đây ta có thể uống thứ rượu này hàng ngày…vậy mà tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?”
Khi tôi ngày càng ngà ngà say, tôi bắt đầu nói về sự không hài lòng của mình với cuộc sống hiện tại và sự căm thù của tôi đối với Dyngir Maxwell.
Zaill lắng nghe từng lời tôi nói mà không bộc lộ một chút khó chịu nào.
“Những gì ngài đã trải qua quả là bi kịch…lòng tôi không thể không đau đớn khi lắng nghe nó.”
Cuối cùng, khi tôi ngừng phàn nàn, Zaill đợi thời điểm tốt nhất để an ủi tôi.
“Bi kịch hả… thực sự, ngươi nói đúng…”
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi mới có thể thể hiện sự thất vọng của mình. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi cảm thấy nhẹ lòng như vậy. Tôi tiếp tục uống một cách say sưa và chất cồn dần dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi một cách dễ chịu.
“Vậy tin đồn là sự thật… Dyngir Maxwell không tôn trọng hoàng gia.”
"Đúng! Người đàn ông đó không hề xứng đáng với địa vị quý tộc!!”
“Tôi đã từng nghe rằng những quý tộc quyền lực nhất trong Tứ gia có xu hướng hành động thù địch với hoàng gia. Nếu những tình huống như vậy không được giám sát, họ sẽ ngày càng coi thường hoàng gia, và rồi cuối cùng châm ngòi cho cuộc nổi loạn. Ta phải làm gì đó để bảo vệ tương lai của vương quốc này…nhưng…”
“Ngươi nói hoàn toàn đúng. Nhưng chúng ta có thể làm được gì chứ…?”
Tôi chống cằm xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
Vấn đề không chỉ ảnh hưởng đến mỗi mình tôi.
Nếu tên khốn quê mùa phản bội đó được phép tự do hành động, tương lai của vương quốc sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng.
(Phải! Nếu hắn không bị loại bỏ, đất nước này sẽ sụp đổ!! Điều này phải được thực hiện ngay bây giờ, vì lợi ích của vương quốc Lamperouge!)
“Bằng cách nào đó…nếu chúng ta có thể loại bỏ Dyngir Maxwell…hoặc nếu ám sát hắn, có khi…”
Chỉ sau khi nghe thấy những lời đó, tôi mới nhận ra sự hấp dẫn của chúng.
Tôi chắc chắn đã nói quá nhiều thứ mình không nên nói. Nếu có ai đó nghe thấy tôi, tôi có thể là người bị loại bỏ trước.
Tôi vội vàng nhìn xung quanh, nhưng may mắn là không có khách hàng nào khác trong quán bar.
Người chủ quán cũng đã biến mất ở phía sau cửa hàng, vì vậy những lời bất cẩn của tôi chỉ có mình Zaill nghe thấy.
“T-Ta xin lỗi, hãy quên tất cả những gì ta mới nói đi!”
“Không, tôi không thể làm thế được, thưa ngài. Vì cá nhân tôi tin rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời.”
“N-Ngươi nghĩ vậy thật ư?”
Tôi không ngờ anh ta lại đồng ý.
Tôi nhìn Zaill, ngạc nhiên, và nhận thấy vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc trên khuôn mặt rậm râu của anh ta.
“Ám sát… đúng. Để giải phóng miền đông này khỏi những kẻ ngu xuẩn đó, ta có thể cần phải thực hiện những biện pháp cực đoan như vậy.”
“Ừ-Ừ thì…ta cũng nghĩ vậy.”
Việc Zaill đồng tình khiến tôi càng tin rằng điều đó thực sự là quyết định đúng đắn.
Tôi cố tưởng tượng hình ảnh gã đó gục xuống đất, bị thương và bê bết máu. Tôi sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm, nếu …
“Cái chết của Dyngir Maxwell cũng đồng nghĩa với việc rạn nứt giữa hoàng gia và nhà Maxwell sẽ không còn nữa. Do đó, con đường trở về thủ đô của ngài, Sullivan-sama, sẽ tự động mở ra. Cũng có khả năng ngài sẽ trở thành Hầu tước Maxwell kế nhiệm.”
"Ta? Kế thừa nhà Maxwell!? Sao có thể được?!!"
Ngay cả khi người thừa kế cho danh hiệu hầu tước qua đời, tôi cũng không thể tin rằng vị trí đó sẽ được giao lại cho tôi.
“Không, có khả năng đấy, Sullivan-sama.”
Không có một chút đùa giỡn nào trong giọng điệu của Zaill. Bình tĩnh, anh ta bắt đầu giải thích chi tiết cho tôi.
“Hầu tước Maxwell hiện tại không có bất kỳ người con nào ngoài Dyngir. Có vẻ như vợ ông ấy sống ở nơi
xa xôi nào đó và tôi cũng chưa bao giờ nghe nói về việc ông ấy có thêm bất kỳ nhân tình nào. Trong số những người thân cận của ông cũng không có ai ở độ tuổi phù hợp để kế vị ông. Nói cách khác, nếu Dyngir Maxwell chết thì hầu tước sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận người thừa kế từ một gia đình khác.”
“Hừm, hừm. Cái đó thì ta biết. Nhưng đời nào mà hầu tước lại đi chọn ta?”
Tôi biết rõ rằng không đời nào hầu tước Maxwell nhìn nhận tôi với đôi mắt xem trọng.
Ông ấy không đến dự lễ cưới của tôi với Selena, nhưng hơn thế nữa, ai lại đi chọn người
đã cướp đi vị hôn thê hợp pháp của con trai mình?
“Tất cả phụ thuộc vào cách mà ngài chọn để nhìn mọi thứ, thưa ngài. Trong số tất cả con cháu của các gia đình quý tộc ở phía đông, không ai đủ khả năng vượt qua được dòng dõi của ngài ,Sullivan-sama. Ngay cả Maxwell-sama cũng không thể bỏ qua huyết thống của hoàng tộc được đâu ạ.”
“Nếu đúng như ngươi nói…”
“Thêm vào đó, nếu ngài trở thành Hầu tước Maxwell kế nhiệm, các thành bang phía đông sẽ nằm dưới ảnh hưởng của chính hoàng tộc. Một điều mà cả hoàng gia và nhà Rosais sẽ thấy cực kỳ hấp dẫn. Họ chắc chắn sẽ hỗ trợ mọi mặt để Maxwell-sama nhận ngài về làm người thừa kế.”
"Ta hiểu rồi…"
Tôi càng nghe về nó, nó càng có vẻ là một triển vọng rất tốt.
Họ đã ném tôi đến cái vùng khỉ ho cò gáy này, vì vậy tôi sẽ đền ơn họ bằng cách trở thành người cai trị nó. Tôi sẽ có đủ sức mạnh để cạnh tranh với cả hoàng tộc và nhà Rosais.
Khi tôi trở thành
Maxwell tiếp theo, ngay cả gia tộc Nommes, những kẻ dám coi tôi như rác rưởi, rồi cũng sẽ cúi đầu trước tôi như nô lệ.
(Nhưng trên hết…)
Tôi có thể lấy đi thứ quý giá nhất đã hứa được trao cho Dyngir Maxwell, kẻ đã cướp đi mọi thứ của tôi.
Nghe thật tuyệt vời biết bao.
“Mà làm sao chúng ta tìm được sát thủ đây?”
Tôi cảm thấy ngày càng đáng đầu tư nhiều hơn vào kế hoạch, vì vậy tôi bắt đầu hỏi về nó một cách chi tiết.
Không giống như hồi tôi còn là một phần của gia đình hoàng gia, hiện tại tôi không còn mối liên hệ nào với việc thuê sát thủ.
Zaill sau đó đến gần hơn và thì thầm điều gì đó vào tai tôi.
“ Sullivan-sama, ngài đã bao giờ nghe về『Nanh thép』chưa?”
Khi tôi nghe thấy cái tên đó, tôi không thể không cau mày.
“Ngươi đang nói đùa thôi phải không?! Chẳng phải đó chỉ là truyền thuyết thôi sao?”
『Nanh thép』là tên của một nhóm sát thủ huyền thoại, được đồn đại là đã tung hoành ở vương quốc Lamperouge trong hơn 50 năm.
Một số nói rằng họ là những kẻ giết người nhẫn tâm không có thủ lĩnh cố định, kẻ sẽ giết bất cứ ai miễn là họ được trả đủ tiền.
Một số lại nói rằng họ đứng sau hầu hết nếu không muốn nói là tất cả các vụ ám sát các nhân vật quan trọng trong vương quốc và sẽ giết ngay cả các thành viên của hoàng gia mà không do dự.
Những người khác nói rằng các thành viên của Nanh thép không phải là con người, mà là những con quỷ ăn thịt người sống sót từ thời đại của các nền văn minh ma thuật.
Vì những tin đồn khó tin này, chúng là thứ mà các bậc cha mẹ dùng để răn đe con cái: “Nếu con làm điều xấu, Nanh Thép sẽ bắt con và ăn thịt con!”.
“Quả thực, tin đồn vẫn là tin đồn. Có rất nhiều điều vô nghĩa xoay quanh chúng.”
Zaill đầu tiên bày tỏ sự đồng ý, sau đó tiếp tục.
“Tuy nhiên, thưa ngài… đúng là những tin đồn có thể bị thổi phồng, nhưng『Nanh thép』thực sự tồn tại. Mong ngài giữ bí mật cho, nhưng thật ra…tôi thực sự có một cách để liên lạc với họ.”
"Ngươi nói gì?"
“Nếu ngài muốn, Sullivan-sama, tôi có thể giới thiệu họ cho ngài…”
Tôi không thể tin vào tai mình.
Tôi đã nghĩ 『Nanh thép』là thứ chỉ có trong truyền thuyết, giống như rồng hay những thứ tương tự. Ngay cả khi tôi được cho biết họ có thật, tôi cũng không thể chấp nhận nó dễ dàng như vậy.
“À, xin hãy thứ lỗi cho tôi, thưa ngài. Tôi hiểu cảm giác nghi ngờ của ngài. Một người khôn ngoan và cao thượng như ngài, Sullivan-sama, sẽ không bao giờ tin lời của một người mà ngài chỉ mới gặp lần đầu tiên hôm nay, tôi cho là vậy.”
“À, k-không, ý ta không phải vậy…”
“Tôi thật sự xin lỗi, thực sự. Xin hãy quên đi những lời huyên thuyên say xỉn mà tôi vừa thốt ra.”
“Hừm, hừm…”
Zaill kết thúc cuộc trò chuyện và nhấp một ngụm từ ly của mình.
Tuy nhiên, những lời nói của anh ta không ngừng lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của tôi.
(Trừ khi Dyngir Maxwell bị giết…Mình không thể thoát khỏi tình trạng hiện tại của mình, phải không? Mình sẽ kết thúc cuộc đời mình với tư cách là người thừa kế của nhà Nommes…? Mình, thái tử, giờ đây chỉ còn là một nam tước…?)
Không chấp nhận được. Kể cả khi tôi phải dựa vào một câu chuyện cổ tích cho trẻ con, tôi cũng không có ý định dành những ngày còn lại của mình ở nơi quê mùa này… Tôi có thể sẽ không có cơ hội đặt chân đến thủ đô một lần nữa…
Làm sao tôi có thể chấp nhận một cuộc sống như vậy?
“Zaill, bạn tốt của ta… ngươi có thể cho ta biết chi tiết hơn về bọn họ không…?”
“… Sullivan-sama?”
“Ta không thể tin tưởng giao phó miền đông cho một kẻ nguy hiểm như Dyngir Maxwell!! Tương lai của vương quốc này không phải chuyện để đùa cợt trên bàn nhậu!!”
Những lời tôi nói tiếp theo đã định đoạt số phận của tôi mãi mãi.
“Dyngir Maxwell sẽ phải chết!! Để làm được điều đó, ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể, kể cả phải đặt niềm tin vào truyện cổ tích!!”
Vào thời điểm đó, tôi không hề biết được rằng quyết định này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình như thế nào…