【POV: Sullivan Nommes】
"Chết tiệt! Chết tiệt mà!! Tại sao, tại sao điều này lại xảy ra!?”
Tên tôi là Sullivan. Tôi là hoàng thái tử của vương quốc này…không, tôi đã từng thì đúng hơn.
Một ngày nọ, chỉ vì một loạt sai lầm và hiểu lầm, tôi đã bị tước quyền thừa kế ngai vàng và cuối cùng phải kết hôn với con gái của một nam tước quê mùa không xu dính túi.
Tôi đang ở trong căn phòng riêng của mình ở trang viên Nommes, vò nát bức thư vừa nhận được.
Bức thư đó là thư hồi âm của một người bạn ở thủ đô sau khi tôi yêu cầu họ giúp tôi giành lại danh hiệu thái tử.
Tôi đã gửi tổng cộng mười lăm lá thư như vậy nhưng chỉ nhận được ba bức thư hồi âm.
Tất cả bọn họ đều nói giống hệt nhau: “Tôi thật sự không thể giúp điện hạ được”.
"Tại sao?! Tại sao chứ?! Tại sao không ai cố gắng giúp đỡ ta!? Lời thề trung thành của chúng đều là dối trá cả sao!?”
Tất cả bạn bè của tôi đã từng bày tỏ lòng trung thành với tôi, những người đồng chí mà tôi đã thề sẽ cùng nhau biến đất nước này thành một vương quốc tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, ngay khi tôi đánh mất danh hiệu thái tử, họ ngay lập tức cắt đứt mọi quan hệ với tôi. Tôi không thể tha thứ cho họ được.
“Tại sao ta phải trải qua những thứ như thế này…!?”
Tất cả là do Maxwell, cái tên tâm thần thích giết người đó, và người vợ ngốc nghếch của tôi, Selena.
Tôi đã từng có hôn ước với một vị hôn thê hoàn hảo. Tên cô ấy là Marianne Rosais.
Cô ấy xinh đẹp, quý phái và tinh tế biết bao… một người phụ nữ thực sự lý tưởng để sánh bước cùng tôi bước lên lễ đường, vị vua tiếp theo của Lamperouge.
Chỉ vì hơi choáng ngợp trước sự hoàn hảo của cô ấy, tôi đã mắc một sai lầm nhỏ nhặt để rồi cuối cùng tôi đã lừa dối cô ấy một chuyện vặt vãnh.
Đúng, đó thực sự chỉ là một lỗi lầm bé nhỏ, một trường hợp gian dối tầm thường.
Dẫu vậy, Marianne đã không thể tha thứ cho lỗi lầm nhỏ nhặt đó và đã thực sự phá vỡ hôn ước của chúng tôi.
Bây giờ nghĩ lại, tôi mới cảm thấy tôi không thực sự muốn phá vỡ hôn ước của chúng tôi.
Chỉ là tôi muốn xác nhận tình cảm chân thành của cô ấy đối với tôi thôi mà.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy Marianne ôm lấy tôi, nước mắt lưng tròng khi nói “Làm ơn đừng rời xa em”, để có thể xác nhận rằng cô ấy yêu tôi thật lòng.
Lỗi lầm đó của tôi chỉ là một cách để tôi có thể chứng kiến cảm xúc thực sự của vị hôn thê của tôi, giống như một trò đùa trẻ con.
(Chưa hết… tên Dyngir Maxwell đó…!!)
Tên quý tộc quê mùa chết tiệt Dyngir Maxwell đó đã thổi phồng sai lầm nhỏ của tôi và mối quan hệ của tôi với Marianne đã bị hủy hoại đến mức không thể sửa chữa.
Nếu không có hắn xen vào, chúng tôi đã có thể lập tức làm lành rồi…
Mối quan hệ giữa Marianne và tôi sẽ trở lại bình thường dễ dàng như vậy.
Tôi vẫn có thể là thái tử.
(Selena cũng có phần lỗi của cô ấy. Bất chấp tất cả những khó khăn và đau khổ của tôi, cô ấy còn không thèm nói một lời an ủi, chỉ biết khóc lóc trong phòng suốt…!!)
Người phụ nữ mà tôi cưới sau khi phải vứt bỏ tất cả những gì tôi có, thẳng thắn mà nói, không phải là người cùng đẳng cấp với tôi.
Cô ấy không có địa vị, và cũng không được giáo dục tốt. Ngoại hình và dáng người của cô ta đều thua kém Marianne một cách trầm trọng.
Làm tình với cô ta cũng chả làm tôi thấy khá hơn, tôi chỉ mới làm hơi thô bạo một chút mà cô ả đã hét lên “Đau, đau quá!!”, làm tôi tụt hết cả hứng.
Bây giờ tôi đã tỉnh táo lại, thực sự thì tôi không thể nhớ tại sao mình lại phải lòng cô ta.
(Lần đó, chắc hẳn cô ta đã bí mật cho mình uống một loại thuốc kỳ lạ nào đó… chẳng lẽ đây cũng là một phần kế hoạch của tên Maxwell kia!?)
Hoàn toàn hợp lý nếu Dyngir Maxwell sử dụng chính hôn thê của mình để gài tôi, vị thái tử tài hoa của vương quốc này, vào một cái bẫy…
(Mình không làm gì sai cả…tất cả là lỗi của thằng khốn đó…!! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!)
Tôi đập tay xuống bàn và đứng dậy khỏi ghế, lòng đầy phẫn nộ. Mỗi lần tôi nghĩ về người đàn ông đó, tôi lại trở nên tức giận.
“Đi kiếm gì đó uống thôi!! Không thể chịu đựng được nữa!!”
Tôi thô bạo đẩy cửa và đi về phía lối vào.
Tôi đã gặp một số người hầu của trang viên trên đường ra ngoài, nhưng họ thậm chí không chào tôi khi họ lướt nhanh qua tôi. Càng tức giận hơn, tôi bước ra khỏi trang viên với những bước chân giận dữ hơn, lớn tiếng hơn.
“Ngài đang đi dạo à??”
"Cái gì!?"
Tôi đang định mở cửa thì một người đàn ông gọi tôi từ phía sau. Anh ta là con trai đầu lòng của nhà nam tước, Cray Nommes.
“Ngài định đi đâu, khi mà tất cả công việc của ngài với tư cách là người đứng đầu tiếp theo của gia tộc này, bị bỏ lại ở đây?”
“…Ta đi tuần tra trong thị trấn.”
Tôi trả lời với ít cảm xúc nhất có thể.
Nhìn vào khuôn mặt của hắn khiến tôi nhớ lại sự sỉ nhục mà tôi đã phải chịu trong chuyến thăm trang viên Maxwell của chúng tôi, nơi hắn liên tục đập mặt tôi xuống sàn nhà.
(Đợi đấy…khi ta lấy lại danh hiệu thái tử, ngươi sẽ phải trả giá…!!)
Tôi chắc chắn sẽ giết người đàn ông trước mặt tôi —tôi đã long trọng thề như thế trong lòng.
Cray phản ứng như thể ngạc nhiên với những gì tôi nói.
“Ôi trời, một cuộc thanh tra! Điều đó rất đáng khâm phục. Cho phép tôi khuyên ngài nên kiểm tra thị trấn chứ đừng mò đến mấy cái quán rượu ạ.”
“Tch, đương nhiên rồi!!”
Đích đến của tôi đã bị phát hiện và tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ.
“Nhớ cẩn thận trên đường trở về nhé, thưa ngài. Người đời nói rằng không ai khóc thương cho một tên say rượu bị đâm rồi bỏ mạng đâu.”
“…………!!”
Tôi gần như không kiềm chế được mình để hét lại hắn ta và mở cửa. Đổi lại, tôi đóng sầm nó lại.
"Chết tiệt mà!! Cả cái nhà nam tước này dám coi thường ta!! Và tất cả mọi chuyện…”
—Đều là lỗi của Maxwell!!
Tôi gầm lên một tiếng phẫn nộ trong lòng và rời khỏi trang viên Nommes.
~
“Chết tiệt… chết tiệt… chết tiệt!!”
Cuối cùng sau khi đến được quán rượu, tôi bắt đầu nốc rượu hết ly này đến ly khác.
Tôi đã đến thăm nơi này vài lần rồi, đến mức một số khách quen dường như đã biết tôi là ai.
Mặc dù vậy, không ai tỏ ra lịch sự chào đón tôi, tất thảy bọn chúng chỉ lẳng lặng quan sát từ xa.
(Ta là thái tử đấy nhé, lũ thường dân!! Dòng máu trong huyết quản của ta không tầm thường như dòng máu của các ngươi đâu!! Thể hiện sự kính trọng ta đi nào!!)
"Lũ khốn chúng mày!!"
Tôi không ngu ngốc đến mức nói to những lời phàn nàn của mình, nhưng đôi khi tôi không thể ngăn lời nói lọt ra ngoài miệng.
Những người xung quanh tôi thậm chí còn tránh xa hơn sau khi nghe tôi chửi rủa. Tôi biết rõ điều đó, nhưng không tài nào dừng lại được.
(Chết tiệt, chết tiệt!! Chúng mày nghĩ chúng mày là ai chứ!?)
“Cho ta ly nữa!!”
“…Thưa ngài, hôm nay ngài có đủ tiền trả không…?”
Giọng điệu bất lực của người phục vụ càng làm tôi bực mình hơn.
“Ta là một quý tộc, đồ láo xược!! Bọn ta không sử dụng "ví" hoặc mấy thứ tầm thường như các ngươi! Gửi hóa đơn đến nhà Nommes!!”
Tôi hét lại với người phục vụ, người đang thở dài.
“Đã đến lúc ngài phải rời đi rồi ạ. Cửa ở hướng đó.”
"Cái gì!? Ngươ nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai!? Ta là người kế vị của nhà Nommes!!”
Sự thiếu tôn trọng không thể tin được của tên phục vụ khiến tôi sôi cả máu lên.
Tôi hét to hơn, đập tay xuống bàn, nhưng người phục vụ chỉ nhìn tôi một cách vô vọng.
“Thật không may, thưa ngài, chúng tôi đã được một người nhà Nommes liên hệ, và chúng tôi đã được thông báo là không được để ngài Sullivan uống miễn phí. Ngài có thể quên thanh toán tiền rượu ngày hôm nay, nhưng ngài có thể làm ơn làm phước đừng đến đây một lần nào nữa được không?”
“N-Ngươi nghiêm túc đấy hả!?”
(Nhà Nommes đã liên lạc với họ!? Không cho tôi uống miễn phí?! Chúng còn định hạ nhục tôi mức nào nữa đây!?)
Sự tức giận của tôi cuối cùng đã hoàn toàn chiếm ưu thế và tôi nắm lấy cán kiếm ở thắt lưng khi tôi cảm thấy một giọng nói sắc bén từ phía sau.
“Có vấn đề gì với người phục vụ của chúng tôi sao, thưa ngài?”
Một bàn tay nắm chặt lấy vai tôi, nên tôi quay lại và thấy bóng dáng to lớn của người bảo vệ được thuê của quán rượu.
“T-Thật không biết xấu hổ…”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy hả, đồ ăn bám chết tiệt!!”
"Hyeeek!?"
Vai tôi run lên vì ngạc nhiên và tôi buông thanh kiếm của mình.
Người bảo vệ được thuê kéo tôi ra khỏi quán rượu bằng vũ lực, trong khi những người khách quen cười lớn.
“Hahaha!! Nhìn hắn kìa! Đáng thương thật!"
“Đáng đời cái thứ đòi uống miễn phí! Quả nhiên là *cựu* hoàng tộc!!”
"Ư..."
Những lời chế nhạo của những kẻ say rượu đâm sâu vào lòng ngực tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như vậy từ khi sinh ra đến giờ.
(Mình đã trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào…? Cuộc đời đầy vinh quang và chiến thắng của mình… đã đi về đâu…!?)
Tôi đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, với tư cách là một kẻ thua cuộc đáng thương, thì—
“Thưa các quý ông, tôi tin rằng như vậy là đủ rồi.”
Một bàn tay nhân từ chìa về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng.
Anh ta có vẻ khoảng 40 tuổi, bộ râu được cắt tỉa cẩn thận và các đường nét của anh ta tạo ấn tượng rằng anh ta là một thành viên của giới thượng lưu có văn hóa.
Anh ta chắc hẳn là một quý tộc hoặc một người hầu cấp cao của một gia đình quý tộc. Nghĩ kĩ thì, chắc chắn không phải loại người sẽ lui tới một quán rượu tồi tàn như vậy.
“Thưa các quý ông, dòng máu cao quý của gia đình hoàng gia Lamperouge danh giá vẫn đang chảy trong huyết quản của người đàn ông này. Anh ấy có thể đã bị xóa khỏi cây gia phả hoàng gia, nhưng chúng tôi, những chư hầu của Lamperouge có nghĩa vụ tôn vinh dòng máu của anh ấy. Mọi người không thấy rằng việc phỉ báng người đàn ông này là một hành động đáng xấu hổ đối với một người con của vương quốc này hay sao?”
"argh..."
"Đúng là vậy, nhưng…"
Những người say rượu cố gắng phản đối một cách yếu ớt, nhưng quý ông trước mặt tôi ném cho họ một cái lườm lạnh lùng.
"Nhưng cái gì? Hay các người có lý do chính đáng để phỉ báng dòng máu hoàng tộc?”
“À…không…không có gì đâu.”
Lời nói của người đàn ông khiến quán rượu hoàn toàn im lặng.
Sau đó anh ta lấy ra một chiếc ví da từ túi áo ngực của mình.
“Tôi sẽ trả tiền đồ uống của ngài ấy. Xin vui lòng nhận cho."
“À..ơ…tiền thối thì sao?”
"Cứ giữ đi."
Người đàn ông ném vài đồng tiền vàng vào chân người phục vụ. Đó là quá đủ để trả gấp mười lần những gì tôi đã uống.
Người đàn ông phớt lờ người phục vụ đang hoảng loạn và tiến lại gần tôi.
“Tôi xin lỗi vì sự xấc xược của mình, Sullivan-sama. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
“K-không đâu, cảm ơn ngươi.”
Giọng điệu và cách cư xử của người đàn ông đầy sự tôn trọng đối với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được đối xử với sự tôn trọng xứng đáng của hoàng tộc kể từ khi tôi đến phía đông, vì vậy tôi cảm động đến phát khóc.
“Tôi thành thật gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất, thưa ngài, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình. Tên tôi là Zaill, hiện là ủy viên hoàng gia ở thủ đô. Tôi hiện đang ở lại thị trấn này do một số nhiệm vụ nhất định.”
Người đàn ông tự giới thiệu mình là Zaill mỉm cười thân thiện với tôi.
“Một người quen của tôi quản lý một quán rượu gần đây. Ngài có muốn làm bạn nhậu với tôi không? Xin hãy cho tôi vinh dự được chiêu đãi một hậu duệ của gia đình hoàng gia.”
“Ồ, hmm, được…Ta cho phép ngươi.”
"Tuyệt vời tuyệt vời. Lối này, thưa ngài.”
Tôi dõi theo Zaill trong một con hẻm nhỏ hẹp của quận nhà hàng.