I’m a Bastard But You’re Worse!

hồi 10 – thị trấn về đêm đầy cám dỗ (phần kết)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có hơi nguy hiểm nếu đuổi theo hắn ta qua những con hẻm tối đen như mực, nên tôi quyết định để hắn ta đi.

“Aah, chết tiệt…mình còn quên hỏi xem ai đã tấn công mình cơ.”

Tôi gãi đầu khi tra kiếm vào vỏ, rồi với lấy chiếc đèn mới nãy tôi để lại trên mặt đất.

"GWAAAHHHHHH!!!"

“Hửm?”

Ngay lúc đó, một tiếng hét đau đớn phát ra từ trong bóng tối.

Tiếng hét đó, nếu tôi không nghe nhầm, phát ra từ người đàn ông mà tôi vừa để mất dấu.

“Đằng ấy không đời nào lại là… đồng minh của ta, phải không?”

“Chính xác, tôi không phải là đồng minh của anh.”

Tôi không hề mong đợi sẽ nhận được phản hồi, nhưng tôi đã nhận được một câu trả lời điềm tĩnh từ bóng tối. Đó là một giọng nữ nhẹ nhàng, trong trẻo, hệt như một cơn gió thoảng qua những cánh đồng bát ngát.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đến ngày càng gần, và cuối cùng, chủ nhân của giọng nói lộ ra dưới ánh trăng .

“Ồ, hoa ánh trăng…không tệ, không tệ chút nào.”

(PS: Dyngir sử dụng tên của loài hoa như một cách chơi chữ. Trong tiếng Nhật, nó có nghĩa đen là “Người đẹp dưới ánh trăng”)

“Tôi không chắc mình hiểu rõ ý của anh, nhưng tôi sẽ xem đó như một lời khen. Tôi cho rằng mình nên nói lời cảm ơn.”

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim dài đến eo. Trên tay cô cầm một ngọn thương.

Cô ấy siết chặt tay cầm và chĩa mũi thương về phía tôi.

Mỗi một chuyển động của cô ấy đều thanh thoát và tinh tế, gần như mang lại cảm giác huyền ảo.

(Mình biết mà… ra ngoài la cà tối nay thực sự là quyết định đúng đắn …!)

Đêm khuya hóa ra lại thú vị hơn tôi tưởng nhiều.

Môi tôi cong lên thành một nụ cười hoang dã khi tôi chĩa thanh kiếm của mình vào người đẹp dưới ánh trăng.

Mắt tôi nheo lại khi tôi ngắm nghía cô ấy thật kỹ từ đầu đến chân, rồi tôi gật đầu lia lịa.

(Cô ấy đã quen với kiểu đối đầu này rồi, không thể nào sai được.)

Tôi không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở thực sự nào trong thế đứng của cô ấy.

Khí chất của cô ấy cho thấy rõ ràng rằng bất kỳ sự do dự hay tấn công liều lĩnh nào cũng sẽ dẫn đến việc ngọn thương của cô ấy cắm sâu vào cơ thể đối phương.

Chắc hẳn cổ là lính đánh thuê kỳ cựu hay hiệp sĩ gì rồi.

(Trình độ hoàn toàn khác so với mấy thằng mặc đồ đen trước đó. Chắc chắn cô gái này là mối đe dọa lớn nhất của mình ngày hôm nay, hoặc…)

Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng đơn giản với giáp da nhẹ chồng lên trên. Chiếc váy có những đường xẻ dài để lộ ra đôi chân trần của cô. Làn da trắng nõn nà sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Thành thật mà nói thì, cô ấy trông ngon miệng kinh khủng.

“Cô mặc đồ khiêu gợi quá mức cần thiết rồi đấy. Mặc thế đi ám sát có ổn không đấy ?”

Thật đáng tiếc khi cô ấy là một sát thủ. Nếu cô ấy chỉ là một cô gái hành nghề buôn bán *đặc biệt*, thì tôi đã sẵn lòng nhét đầy vàng vào túi cô ấy rồi.

Tuy nhiên, phản ứng của cô khá bất ngờ.

“À, xin đừng hiểu lầm nhé. Tôi không phải sát thủ hay gì đâu, mà là mạo hiểm giả cơ.”

“Mạo hiểm giả?”

Mạo hiểm giả là những người chuyên khám phá những tàn tích cổ xưa và những vùng đất chưa được khai phá, săn kho báu, tiêu diệt những con thú nguy hiểm và những thứ tương tự vậy để kiếm sống.

Có rất ít tàn tích như vậy trong lãnh thổ nhà Maxwell, vậy nên tôi hiếm khi gặp các mạo hiểm giả, nhưng ở phía bắc, nơi mà những tàn tích cổ nằm rải rác ở khắp nơi, công hội — một tổ chức được thành lập để quản lý các mạo hiểm giả cũng như các hoạt động của họ — có đủ quyền lực và thẩm quyền để đối đầu với một quốc gia .

“Nếu ta không nhầm thì, ta không phải quái vật. Và ta cũng không nhớ mình đã làm bất cứ thứ gì để bị biến thành mục tiêu chinh phạt.”

“Có lẽ ở đất nước này thì không phải, nhưng thật không may cho anh, tôi đến từ đế chế phía đông cơ. Hội mạo hiểm giả ở đó đã ra giá cho cái đầu của Dyngir Maxwell, và số tiền đó đủ để mua một tòa lâu đài luôn.”

“Chà, vậy ta

buộc phải xem đây là niềm vinh hạnh rồi.”

Hóa ra cô em này là một thợ săn tiền thưởng được cử đến bởi người hàng xóm đáng kính của chúng tôi, đế chế.

Đế chế đã xâm chiếm các vùng đất ở phía bắc và phía đông của vương quốc Lamperouge và chúng tôi cũng đã có một số xung đột quân sự trong quá khứ.

Tôi đã nhiều lần tham gia vào những trận đánh đó. Tôi cũng đã hạ gục những chỉ huy nổi tiếng bên phe địch — nhiều hơn một lần, vì vậy có rất nhiều lý do khiến tôi trở thành mục tiêu bị nhắm tới.

Thợ săn xinh đẹp chĩa mũi thương của mình vào một trong những xác chết nằm dài trên mặt đất.

“Dù vậy, tôi vẫn phải nói rằng hôm nay là lần đầu tiên tôi hợp tác với những người đó và tôi cũng không hề biết họ đến từ đâu. Họ dường như đã quen với việc phục kích trong bóng tối, nên họ có thể là những sát thủ thực sự.”

"Ra vậy. Cơ mà, cô đã giết cái tên đang bỏ chạy trước đó, phải không? Làm vậy không sao chứ? Ngay cả khi họ không phải mạo hiểm giả, ta nghĩ giết đồng đội của mình là điều cấm kỵ trong giới mạo hiểm giả mà.”

Tôi nhắc đến việc cô ấy đã giết một tên đồng phạm của mình, nhưng cô ấy chỉ cười xòa.

“Không, đó không phải vấn đề gì cho cam, nhưng cảm ơn anh đã quan tâm. Chúng tôi chỉ được thuê bởi cùng một người, và họ không đủ tư cách làm đồng đội của tôi. Tôi đã thực sự phản đối cuộc phục kích này. Để được chiến đấu chống lại một chiến binh lừng danh như Dyngir Maxwell như thế này, nhiều người chống lại một người, phục kích trong bóng tối? Quả là lãng phí cơ hội trời cho.”

“Cô mới nói, lãng phí?”

Tôi hỏi cô ấy với một cái cau mày nghi ngờ trên khuôn mặt của tôi.

"Đúng. Tôi đã đề xuất thách đấu với anh trong một trận đấu tay đôi, từng người một đối đầu với nhau, theo thứ tự. Kể cả vậy, họ thậm chí còn không thèm xem xét ý kiến của tôi lấy một lần và rồi sau đó không thèm thảo luận thêm với tôi một lần nào nữa.”

Cứ thế, quý cô mạo hiểm giả xinh đẹp giải thích mọi thứ với giọng điệu thất vọng.

Tôi thấy ý chí chiến đấu công bằng và chính trực của cô ấy rất đáng khen ngợi, nhưng đó rõ ràng không phải một chiến lược thông minh.

Không tính đến vẻ ngoài điềm tĩnh và tự chủ của cô ấy, có thể nào cô ấy là một con ngốc không?

“Mà, bây giờ chỉ còn mỗi tôi với anh thôi, nên mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, tôi đoán vậy. Tôi chấp nhận yêu cầu này vì tôi thực sự muốn chiến đấu với anh. Không còn ai cản đường nữa, sao chúng ta không so kiếm bằng toàn bộ nhiệt huyết và ý chí của con tim mình?

“…Ta hiểu rồi, ra đây là kiểu người của cô em hả.”

Có một số người cảm thấy hưng phấn nhất khi họ chiến đấu với mạng sống của mình như một thứ đồ đặt cược. Người đời gọi họ là những “kẻ cuồng chiến", mặc dù đối với tôi thì họ chỉ là những kẻ ngốc thích gây rắc rối thôi. Rõ ràng cô ấy cũng là một con ngốc cuồng chiến và điều duy nhất cô ấy nghĩ đến là chiến đấu với tôi trong một trận quyết tử.

“…cá nhân ta thích chiến đấu với mấy cô gái xinh đẹp trên giường hơn cơ.”

Tôi thở dài và bày tỏ ý kiến chân thành của mình, và nữ mạo hiểm giả trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn sau khi giết tôi mà. Khi đó tôi sẽ không thể chống cự được nữa, nên anh có thể dốc toàn lực mà đánh phải không?

“Cô có nghĩ ta bị tâm thần hay gì đại loại vậy không…? Nếu ta làm tình với một người phụ nữ ngay sau khi giết cô ấy, ta đảm bảo sau chuyện này ta sẽ gặp ác mộng mất.”

“Anh hơi khó tính quá rồi đó. Ráng chịu đựng là được thôi mà.”

"Quái gì đấy? Giờ ta mới là đứa kì quặc giữa 2 người à?”

Rõ ràng là cuộc nói chuyện chẳng đưa chúng tôi đến đâu cả.

Tôi thở ra một hơi dài, rồi chuẩn bị kiếm trong tư thế chiến đấu.

Sau đó, lưỡi kiếm của tôi hướng vào bộ ngực đầy đặn của đối thủ.

“Không cần phí lời nữa. Có vẻ như sẽ nhanh hơn nếu để chính vũ khí của chúng ta lên tiếng. Ta sẽ bắt sống cô em. Ta sẽ hành hạ cô cho đến khi cô không lết đi nổi nữa, rồi sau đó lôi cô vào quán trọ gần nhất.”

“Thú vị lắm…để xem liệu anh có thực sự đủ kỹ năng để bắt sống tôi không đã!!”

“Yên tâm, nói được làm được….ta là Dyngir Maxwell. Xưng danh đi, công chúa của màn đêm.”

Sau khi tôi giới thiệu bản thân, đối thủ xinh đẹp của tôi cười lộ răng nanh ra, hệt như một con sư tử cái nhắm vào con mồi của mình.

“Tôi là Shana Salazar!! Hãy để cơ thể lẫn linh hồn của đôi ta cháy bỏng rực rỡ bởi niềm vui được chiến đấu nàooo!!”

Công chúa của màn đêm — Shana đâm cây thương của cô ấy, thứ mà tôi đã chặn lại bằng thanh kiếm của mình.

Hai vũ khí va vào nhau vang trời, làm nở rộ những bông hoa lửa thắp sáng màn đêm âm u tĩnh lặng.

Truyện Chữ Hay