Hồi 10 – Thị trấn về đêm đầy cám dỗ
Thành phố lớn nhất trong lãnh thổ và đồng thời là thủ phủ của gia tộc Maxwell, Avalon.
Nằm ở trung tâm của lãnh thổ, Avalon là một thành phố sầm uất có hai bộ mặt.
Một là bộ mặt ban ngày của nó: là thành phố thương mại lớn nhất của khu vực phía đông, nó là một khu chợ được thường xuyên lui tới bởi các thương nhân đến và đi liên tục từ các tỉnh miền trung, miền bắc và miền nam.
Chợ cũng tấp nập thương lái từ khắp miền miền Đông đến tìm kiếm mối hàng mới và cả người dân địa phương nên ngày nào cũng nhộn nhịp như ngày hội.
Bộ mặt khác của thành phố hiện ra khi đêm về. Khi mặt trời lặn, các quán rượu và nhà thổ bắt đầu mở cửa. Trên đường phố, ta sẽ bắt đầu nhìn thấy những tên say rượu lảo đảo và những người phụ nữ quyến rũ mời mọc những người đàn ông đi theo họ vào các con hẻm khuất tầm nhìn. Đuốc cháy sáng trên đường phố hòa quyện với không khí nồng nặc mùi nước hoa và rượu.
Tôi chậm rãi đi bộ qua các con phố của Avalon , hướng tới một con hẻm phía sau nào đó. Tôi đã biết quá rõ đường đi, sau khi đã rong chơi khắp nơi rất nhiều lần từ khi còn bé, vì vậy tôi không cần ai dẫn đường.
Khu vực tôi đang ở bây giờ đã trở thành một khu ổ chuột, vì vậy ta có thể thấy những người lang thang và những đứa trẻ mồ côi đói khát đây đó.
“Vẫn bất lực hả…”
Thủ phủ trưng ra bộ mặt sôi nổi và nhộn nhịp trên các con phố chính, nhưng khi đã bước ra khỏi chúng, nó bắt đầu lộ ra một khung cảnh hoang tàn.
Những con hẻm phía sau là nơi bị bỏ lại bởi quá trình phát triển đô thị, nơi những con người phải chật vật kiếm sống qua ngày tập trung lại.
Mỗi lần tôi đến thăm nơi này, tôi lại cảm thấy như thể những chiếc gai băng sắc nhọn đâm vào tim mình. Là một phần của giai cấp cầm quyền, tôi cảm thấy phần nào có trách nhiệm với họ.
(Cũng không phải chính sách của cha thất bại. Dù cho chúng ta có xây dựng bao nhiêu công trình công cộng và tạo công ăn việc làm cho người nghèo, thì vẫn luôn có những người rơi vào cảnh điêu đứng…)
Một số hủy hoại chính mình bằng rượu bia hoặc phụ nữ.
Một số đánh bạc cho đến khi họ chết chìm trong nợ nần.
Một số khác bị lừa sạch tài sản.
Dù lãnh chúa có tài giỏi đến đâu, yêu thương và quý trọng người dân đến mức nào, thì vẫn luôn có những kẻ rơi xuống hố sâu của xã hội.
Không có ích gì khi nghiền ngẫm về nó. Tôi biết điều đó trong đầu, nhưng dẫu vậy…
“Ít nhất chúng ta phải làm gì đó cho bọn trẻ con. Xây một cái trại trẻ mồ côi mới hay gì đó, đảm bảo rằng chúng có thể nhận được trình độ học vấn tối thiểu…nhưng chúng cũng chẳng thể làm gì nếu không có tiền…”
Tôi băng qua những con hẻm phía sau mà không chút do dự, trong khi càu nhàu một mình trong đêm khuya vắng.
Tôi đang trên đường đến gặp một người đàn ông sống trong khu ổ chuột này.
Hiện tại đã là đêm khuya, chắc chắn đây không phải thời điểm thích hợp để một người thừa kế gia tộc đi lại một mình, nhưng không ai trong trang viên cố ngăn tôi lại, vì họ nghĩ rằng dù gì thì chắc tôi cũng sẽ mò đến một nhà thổ nào đó mà thôi.
(Mình nên xem đó là sự tin tưởng hay sự vô trách nhiệm đây trời…? Đó mới là vấn đề.)
Tôi ra ngoài vì một lý do rất nghiêm túc, nhưng mọi người lại chỉ nghĩ tôi chỉ đi tìm thú vui xác thịt, cái này có hơi khó chịu.
Người mà tôi muốn gặp không phải là người mà tôi có thể hẹn gặp ở nơi công cộng đường đường chính chính, vậy nên tôi mới phải lén lút như này đây.
“Mà sao chúng phải sống ở một nơi như thế này nhờ? Đó là điều mà mình không tài nào hiểu nổi về mấy cái “thế giới ngầm" này…hửm?”
Tôi đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện lạ và dừng chân trên đường đi của mình.
“…hình như mình có khách.”
Ai đó đang trốn ở xung quanh đây. Chắc chắn không phải ai đó từ khu ổ chuột, một luồng sát khí nặng nề, nhớp nháp đang tỏa ra từ họ.
Đây là khí chất điển hình của một sát thủ, tôi đã học cách nhận ra nó sau nhiều năm chiến đấu ở biên giới.
“Vận may của mình bị sao sao ấy…nếu mình phải chơi đùa vào ban đêm, thì mình chỉ muốn làm điều đó với mấy cô em xinh đẹp thôi…”
Tôi rẽ vào một góc phố và đến một mảnh đất trống.
May mắn thay, không có bất kỳ ai lang thang xung quanh. Đây chính xác là nơi hoàn hảo để bung lụa rồi.
Tôi thổi vào trong chiếc đèn tôi mang theo để tắt ngọn lửa và đặt nó xuống đất. Nguồn sáng duy nhất còn lại là ánh trăng, nhưng tôi vẫn có thể nhìn khá rõ trong bóng tối, nên đó không phải là vấn đề đối với tôi.
Tôi rút thanh kiếm ở thắt lưng và hỏi một câu về hướng bóng tối bao trùm.
“Ta đợi sẵn ở đây rồi này…các ngươi thấy sao?”
Câu trả lời đáp lại tôi xuất hiện dưới hình dạng một mũi tên.
Tôi tránh được nó mà không tốn nhiều công sức và rồi mũi tên thứ hai, thứ ba theo ngay sau.
“Hừm, ra là ở đó hả…!”
Khi tôi tiếp tục né những mũi tên, tôi cảm thấy một sự hiện diện phía trên đầu.
“Ăn đi nàyyyyy!!!”
Một người đàn ông nhảy xuống từ tòa nhà bên cạnh khu đất trống. Các đòn tấn công bằng cung tên rõ ràng là để nhử tôi
đến vị trí này.
“Ngươi làm trò gì vậy, ai đời đi phục kích mà lại hú hét như vậy? Đồ rác rưởi hạng ba.”
"Hừ...!"
Tôi nhanh chóng né con dao găm của người đàn ông và chém đứt đầu hắn ta.
Sau đó, tôi bắt lấy con dao găm rơi ra từ tay hắn rồi ném nó về phía những mũi tên tấn công tôi nãy giờ.
"Ghaah!!"
"Trúng phóc! Đứa nào tiếp đây?"
Tôi không nghĩ chúng sẽ thực sự đáp trả lời khiêu khích của tôi, nhưng hai người đàn ông trang bị trường kiếm xuất hiện từ phía trước, sau đó có thêm một người cầm rìu đến từ phía sau, cố gắng vây hãm tôi.
"Yaaaaaa!!!"
“Chết điiiii!!!”
Hai thanh kiếm từ phía trước vung xuống đồng loạt. Tôi nghiêng người sang một bên và lách qua khe hở giữa hai đường chém.
"Gì!?"
"Đi qua đây xíu."
“Gwaah!?”
Tôi kéo tay một trong những người đàn ông để khiến hắn mất thăng bằng, rồi vòng ra sau đá vào lưng hắn ta.
Tôi đá hắn ta chính xác về hướng của gã cầm rìu, người đang định tấn công tôi từ phía sau nhưng cuối cùng lại chẻ đôi đầu đồng đội của hắn.
“Đừng có mà nghĩ tinh thần đồng đội nửa vời như thế sẽ có tác dụng với ta nhé!!”
Sau khi chế nhạo kẻ thù, tôi hạ gục tay kiếm sĩ . Chỉ còn lại mỗi gã dùng rìu.
“C-Chết tiệt, mày-!!”
"Chờ đã-!!"
Người cầm rìu ném vũ khí của mình xuống đất rồi bỏ chạy thục mạng. Bị bất ngờ trước tình huống đột ngột, tôi đã không đuổi theo hắn ngay lập tức.
“Mày đã giết chính đồng đội của mình rồi giờ lại co giò bỏ chạy hả?? Vậy từ đầu mày còn đến đây làm cái quái gì!? Mày không định trả thù cho họ sao!?”
"Câm miệng!! Mạng sống của riêng tao quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trong mấy cái mày mới xổ ra!! Đồng đội hả? Như thể tao quan tâm ấy!!"
Trong khi thể hiện sự ích kỷ có phần sảng khoái, người đàn ông và sự hiện diện của mình đã biến mất trong màn đêm.