Chương 2 – Hiền nhân và ma thuật
Phần 1
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“H-Hiền nhân …”
Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay với vẻ hoài nghi. Bởi vì hiền nhân được nhắc tới ở đây có lẽ là người chủ cũ của ngôi nhà tại thế giới khác mà tôi đang sử dụng. Hơn thế nữa, có thể nói rằng tôi không thể tự làm làm bất cứ điều gì nếu thiếu đi sự giúp đỡ của ông. Tôi thực sự mang ơn ông vì số vũ khí và áo giáp cùng rất nhiều nguyên liệu như cỏ phục hồi toàn phần. Và trên hết, nếu ngôi nhà không có kết giới, tôi đã chết ngay từ khoảnh khắc bước chân ra khỏi cánh cửa kết nối tới ngôi nhà ở thế giới này rồi.
Cuốn sách của hiền nhân … hơn nữa, còn ai có thể đi tới nơi này …
Tôi mở cuốn sách với một chút rùng mình. Một phần nội dung được viết như sau:
Chà … ta biết thế này thật đường đột nhưng hãy nói về quá khứ. Quá khứ của ta. Ta biết nó nhàm chán nhưng hãy lắng nghe đã.
--- Ta có thể làm mọi thứ. Đúng vậy, kể từ khi ra đời … Không có điều gì là ta không thể làm. Ma thuật, kiếm thuật, nấu nướng, nhạc họa, rèn đúc, … Thực sự ta có thể làm mọi thứ ở trong thế giới này. Ta cũng có sức mạnh để làm chủ được chúng.
Và kết quả là, ta đã bước chân vào “Thần giới” ngay cả khi vẫn còn sống.
Đó là một trong số ít những sự kiện đáng kinh ngạc đối với ta; các vị thần khuyến khích ta trực tiếp trở thành một vị thần.
Chà, người khác sẽ vui mừng chấp nhận nó. Sau cùng nếu họ đồng ý, họ sẽ được gia nhập vào thần giới và nhận được sự bất tử.
Trước đó, dù ta có thể hồi sinh từ cái chết, ta vẫn không thể trở nên bất tử. Nhưng … ta đã từ chối. Những người xung quanh đều ngạc nhiên, một số thì mắng nhiếc ta vì kiêu ngạo. Nhưng ta vẫn từ chối.
Ta đã nói nhiều về vấn đề này nhưng có một điều mà ta muốn nói với ngươi, người đọc cuốn sách này. Ngươi đủ tài năng để tới được nơi đây. Ta không chắc ngươi cảm nhận được bằng cách nào nhưng giờ đây ta đã chết.
Ta không biết ngươi nghĩ gì về người khác. Ta không biết, nhưng sau cùng việc này sẽ khiến những người xung quanh ngươi trở nên lo sợ … như đối với ta. Đây có thể là lời nói muộn màng, nhưng với tư cách một người đi trước, ta không muốn ngươi sống một cuộc sống giống với ta.
… Ta vẫn chưa kể tại sao ta lại từ chối trở thành một vị thần, phải không? Đó là vì … ta muốn được chết như một “con người”. Ta, kẻ có thể là bất cứ điều gì, chạm tới mức thần thánh ngay khi còn sống … chỉ có thể chết như một “con người” theo cách này.
Ta không muốn ngươi kết thúc theo cái cách tương tự. Đó thực sự là sự ích kỉ của ta.
“……”
Đọc đến đây tôi thực sự kinh ngạc trước lòng tốt của hiền nhân. Vì ông ấy đã xây dựng một ngôi nhà ngay giữa rừng nên hình tượng hiền nhân trong suy nghĩ của tôi là một người không thèm quan tâm tới ai khác, chỉ để ý tới chính bản thân mình.
Trên thực tế … vì có thể làm mọi thứ nên ông ấy là một người khá đáng thương, người cô đơn hơn bất kì ai hết. Ngoại trừ việc trút hơi thở vào cuối đời, ông ấy đã mất đi khả năng để chết như một “con người”.
Nếu những điều ông ấy nói là thật thì có lẽ sức mạnh của tôi là một trong những thứ mạnh mẽ nhất trong nhân loại. Nếu mọi việc cứ tiếp diễn thế này, theo đúng lời hiền nhân-san nói, có thể mọi người xung quanh sẽ sợ hãi tôi mất.
… Mình không muốn điều đó. Nhưng mình nên làm gì đây?
Với những suy nghĩ ấy trong đầu, tôi tiếp tục đọc cuốn sách, ở đó còn có nhiều thông tin hơn nữa.
Có hơi đáng sợ nhưng có một giải pháp đơn giản cho việc này … Chà, đối với ai đó chứ không phải ta.
Câu trả lời là làm tìm thấy người mà ngươi có thể tin tưởng.
Đó có thể là bạn bè, người yêu hay cha mẹ. Khiến họ, người sẽ đánh đổi mọi rủi ro nhưng vẫn ở bên cạnh ngươi.
… Khi còn sống, ta rất giỏi trong việc xây dựng các mối quan hệ nhưng ta không thể có được một người để bộc bạch mọi thứ như thế này. Nếu người có thời gian, đừng sợ hãi, hãy tìm một người tích cực như vậy.
“U-umm …”
Việc này, thì … mình đoán là vậy, nhưng … mình là kiểu người chẳng hề có bạn bè cho đến gần đây. Mình thấy đây là một rào cản khá cao đấy …
Hiền nhân-san, ngài có hiểu về tiêu chuẩn của mình không?
Ngươi sẽ làm được thôi. Đừng vội vàng, hãy từ từ … cứ hành động với tốc độ của chính mình và ngươi sẽ tìm được một người bạn trọn đời. Không chỉ với bạn bè mà ngươi còn phải đối mặt với chính bản thân mình nữa.
Ngài đang đọc tâm trí tôi sao!
Vừa tsukomi trong lòng, tôi vừa nhớ đến người ông đã mất qua lời hiền nhân.
… Ông đã nói những điều tương tự với tôi trước khi qua đời …
Có thể tốn thời gian nhưng tôi sẽ làm nó theo cách riêng của mình, từng chút từng chút một.
Với những suy nghĩ như vậy, tôi lật sang trang và ở đó vẫn còn tiếp tục.
Cảm ơn vì đã cùng ta đi xa đến thế này, xin lỗi vì điều đó nhưng … ta sẽ viết một điều mà ngươi muốn biết trong cuốn sách này.
“Eh!?”
Nhìn thấy những từ ấy, tôi phát ra một âm thanh kích động.
Vậy, điều mà tôi muốn biết … hay đúng hơn, có cảm giác như tâm trí tôi đang bị nhìn thấu. Dù đột ngột nói vậy nhưng không một điều rõ ràng nào xuất hiện trong tâm trí. Có quá nhiều thứ mà tôi muốn biết.
… Nhưng nhắc đến thứ mà tôi muốn biết nhất vào lúc này …
“Ma thuật … mình nghĩ vậy …”
Tôi chưa từng sử dụng ma thuật kể từ khi đến thế giới này. Đó là lý do tôi khao khát ma thuật. Thật phấn khích khi nghĩ đến việc tạo ra lửa từ chính đôi tay mình. Khi nghĩ đến điều ấy, những ký tự mới được viết lên trang giấy mà lúc trước vẫn còn để trống.
Có vẻ như ngươi muốn biết về ma thuật.
“Tôi biết ngài đang đọc tâm trí tôi mà!”
Việc này càng củng cố lòng tin trong tôi. Mặc kệ tôi với suy nghĩ ấy, những chữ cái xuất hiện thêm trên trang giấy.
Ta đã đúc kết toàn bộ lý thuyết ma thuật của mình vào phần tiếp theo này. Tuy nhiên … ngươi lại không có kiến thức về ma thuật … không, nói đúng hơn, … ngươi không phải cư dân của thế giới này.
“Làm sao ngài có thể biết được việc đó?”
Dường như hiền nhân-san có thể biết mọi thứ. Mặc dù vây mình không nghĩ ông ấy có thể nhận ra mình là người tới từ thế giới khác. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Quái lạ …
Nhưng không may, ngay cả khi lý thuyết ma thuật đã khắc sâu vào đầu, ngươi vẫn không đủ khả năng để sử dụng ma thuật. Đó là do tất cả nhân loại trong thế giới này đều có … [Mạch ma pháp] trong cơ thể để có thể sử dụng ma thuật.
Nói một cách đơn giản, nó giống như một mạch máu. Không giống với ngươi, trái tim nhân loại trong thế giới này không chỉ cung cấp máu mà cả sức mạnh ma thuật, nó chạy khắp cơ thể họ. Tuy nhiên, là một người tới từ thế giới khác, ngươi không có thứ mạch ấy. Vì thế ngươi không thể sử dụng ma thuật.
“C-Cái gì?”
V-Vậy … hết đời này mình cũng không thể sử dụng ma thuật sao …?
Tôi chẳng thể làm được gì nếu ông ấy nói sự khác biệt đến từ chính cách cơ thể được tạo ra. Khi nhắc đến ma thuật và kể từ khi đến thế giới này, tôi đã luôn hi vọng sẽ được sử dụng nó vào một ngày nào đó nhưng thực tế lại là một cú shock. Tuy nhiên những lời của hiền nhân-san chưa dừng lại tại đó.
--- Vì thế, ta sẽ cho ngươi mạch ma pháp của mình. Yeah, tuy không còn tồn tại nữa nhưng mạch ma pháp của ta quý đến mức có thể gọi là kho báu của thế giới này. Với việc để nó biến mất thì tốt hơn là ngươi nên sử dụng.
“Eh!?”
Mạch ma pháp có thể truyền cho người khác sao? Bên cạnh đó, có ổn không khi cho một kẻ ngoại lai như tôi nhận thứ quý giá đến vậy?
Bất chấp sự lo âu của tôi, những lời của hiền nhân được viết trên trang giấy với tone điệu dịu dàng càng lúc càng nhiều.
Nếu ngươi không sử dụng thì nó cũng sẽ biến mất. Nhưng giờ ngươi đã ở đây. Không có gì sai trái cả, chỉ là người thừa kế lại là một kẻ đến từ thế giới khác. Ta đã quyết định tốt nhất nên giao nó cho người có thể sử dụng.
Và trên hết, ngươi nghĩ bao nhiêu người có thể tới được nơi này …?
“……”
Đúng là vậy, từ những gì Owen-san và những người khác nói thì tôi biết nơi này nguy hiểm đến thế nào.
Thôi đừng nghĩ quá nhiều về điều đó, hãy cứ hạnh phúc vì ngươi nhận được mạch ma pháp xịn nhất thế giới đi.
“Mình tự hỏi liệu có thể nhận nó một cách đơn giản vậy không …”
Thì, đó không phải là thứ mà tôi có thể nói khi tôi đã và đang sử dụng vũ khí cũng như ngôi nhà của hiền nhân, nhưng ngay cả vậy, tôi cảm thấy có lỗi khi ông ấy đối xử với tôi tốt đến vậy. Tôi thực sự xin lỗi …
… Thôi, sao cũng được. Ta không có gì để nói nếu cuối cùng ngươi trở nên xứng đáng với sức mạnh đó và sống một cuộc đời không hối tiếc.
“…”
Mình được khuyên nhủ bởi hiền nhân-san, người không còn trên cõi đời nữa. Kể cả nếu mình có thể sống đúng với những gì hiền nhân-san nói … hay trở thành người có thể phù hợp với sức mạnh hiền nhân-san ban cho … không, mình nên cố gắng trở thành kiểu người như vậy.
Ngay khi tôi ra quyết định, đột nhiên cuốn sách của hiền nhân bắt đầu tỏa sáng.
“Huh!?”
Giờ ngươi đã có quyết định của mình, hãy bắt đầu thôi. Đây là mạch ma pháp của ta, thứ mà cả thế giới mong muốn …!
Lúc trước tôi lật cuốn sách bằng tay nhưng giờ đây cuốn sách đột nhiên bật khỏi tay và lơ lửng trong không khí, từng trang của cuốn sách được lật nhiều và nhiều hơn nữa. Thế rồi khi các trang dừng lại, một lượng lớn kí tự mà tôi chưa từng thấy nổi lên và bay ra khỏi trang sách.
“Cái g-!?”
Chuỗi chữ cái uốn lượn như một con rắn. Nó bò từ chân lên khắp người, các kí tự lấp đầy từ đỉnh đầu cho tới ngón chân, cuối cùng là che phủ toàn bộ cơ thể tôi và biến mất vào trong.
Vào khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị thiêu đốt. Không hề suy nghĩ, tôi ngã khuỵu trên đầu gối nhưng lần này nhiệt lượng từ trái tim chạy khắp toàn bộ cơ thể và cuối cùng nó lặng lẽ rút đi.
“Hah, hah, hah, hah …!”
“Woof?”
Night nhìn chằm chằm lo lắng khi tôi cố gắng lấy lại hơi thở trong tuyệt vọng. Tôi xoay xở để đáp lại cậu nhóc với một nụ cười và cuốn sách đang phát sáng trước mặt tôi liền rơi xuống đất ngay tại chỗ. Một trang sách lọt vào tầm nhìn của tôi.
Có vẻ như ngươi đã tiếp nhận mạch ma pháp của ta an toàn. Giờ đây ngươi đã sẵn sàng sử dụng ma thuật. Và như đã nói từ đầu, ta đã đúc kết toàn bộ lý thuyết ma thuật vào trong cuốn sách này … Chà, ta hiếm khi cần phải đọc nó.
Nếu là một người khác, họ sẽ cần học những lý thuyết ma thuật được viết ở đây nhưng việc đó là không cần thiết đối với ngươi, người đã tiếp nhận mạch ma pháp của ta. Toàn bộ lý thuyết ma thuật đã được khắc ghi vào trong mạch ma pháp đó ở cấp độ di truyền.
Tôi cố gắng lấy lại hơi thở và lật giở cuốn sách như để xác nhận lại. Đúng như hiền nhân-san nói, có rất nhiều thông tin về ma thuật ở đây. Nó chứa toàn những biệt ngữ mà tôi không thể hiểu. Tôi băn khoăn liệu mình có cần phải hiểu toàn bộ thứ này để có thể sử dụng ma thuật, vậy nên tôi rất biết ơn tới những lời của hiền nhân-san. Khá chắc là bản thân đã có kỹ năng thông hiểu ngôn ngữ nhưng ở đây có rất nhiều từ mà tôi hoàn toàn không hiểu …
Lúc này tôi đang ngồi xem lại cuốn sách và khi giở đến trang cuối cùng, nó kết thúc với một dòng chữ như thể được nhắn trực tiếp tới tôi.
… Ta đã nói rất nhiều lần, lúc này ta muốn ngươi vui vẻ đọc cuốn sách này. Một tồn tại vừa là con người vừa không phải con người … một mình ta là đủ rồi.
Không thể tránh khỏi trong cuộc đời sẽ có lúc phiền muộn. Vì thế ngươi nên tiếp tục sống một cuộc đời mà không hối hận. Ta mừng nếu cuốn sách và mạch ma pháp của mình có thể giúp đỡ ngươi theo một cách nhỏ bé nào đó.
Ta mong những điều tốt nhất sẽ đến với cuộc sống của người, -từ hiền nhân-.
“… Cảm ơn ngài, hiền nhân-san. Cả ngài nữa, hãy yên nghỉ …”
Đặt cuốn sách vào trong hộp vật phẩm rồi chắp hai tay lại, tôi cầu nguyện trước hài cốt của hiền nhân-san. Cạnh tôi, Night cũng đang bắt trước, cậu nhóc nhắm mắt và cúi thấp đầu. Sau một khoảng thời gian, tôi ngẩng lên và nói với Night. “Được rồi. Night … hôm nay đến đây thôi, về nhà nào!”
“Woof?”
“Chúng ta xong rồi sao?” Night nghiêng đầu như thể muốn hỏi.
“Yeah. Vậy là đủ cho hôm nay rồi. Quan trọng hơn, lúc này anh cần phải đọc cuốn sách mà hiền nhân-san để lại. Ngoài ra có lẽ Night cũng sẽ sử dụng được ma thuật nữa”
“Woof!”
Night gật đầu vui vẻ và chúng tôi đi về nhà với Night dẫn đầu, y như lúc mà chúng tôi tiến vào.