Chương 5 – Ousei Gakuen
Phần 3
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Đây là căng tin của Ousei Gakuen”
Không thể nói nên lời. Ryo đưa tôi đến một khu vực rộng lớn với phong cách hoàn toàn khác biệt so với những căng tin mà tôi từng biết. Rất nhiều bàn tròn và ghế đơn được sắp xếp giống như tại quán cà phê. Học sinh đang tận hưởng bữa ăn và trò chuyện cùng nhau tại mỗi bàn.
… Trường của mình cũng có căng tin nhưng đó chỉ là dạng căng tin bình thường có thể tìm thấy ở bất kì đâu và nó cũng chẳng sạch sẽ là bao. Tôi sững sờ với cảnh tượng trước mặt và Ryo lên tiếng gọi với một nụ cười lớn.
“Hahahaha! Mọi người đều ngạc nhiên y như thế vào lần đầu tiên! Nhưng đấy chưa phải tất cả đâu. Đây, nhìn này”
“Eh?”
Thứ tiếp theo Ryo chỉ cho tôi là bảng menu. Và khi đọc nó, tôi lại một lần nữa chết lặng.
Trước hết, sự đa dạng là không thể tin nổi. Đồ ăn tới từ Nhật Bản, Trung Quốc, phương tây là những món phổ biến, ngoài ra còn có các món Tây Ban Nha và Nga … cùng vô số những món ăn quốc tế tới từ khắp nơi trên thế giới mà bạn thường không thể thưởng thức trừ khi đến những nhà hàng đặc trưng. Hơn nữa khẩu phần ăn cho mỗi tôn giáo đều được chuẩn bị kĩ càng.
“C-có vẻ mỗi món ăn ở đây đều được thực hiện bởi đầu bếp làm việc trong các nhà hàng 3 sao”
“Ba sao!?”
Mắt tôi mở to khi nghe Shingo-kun nói. Không, không, không, hiện giờ, kể cả khi có đủ khả năng thanh toán thì tôi cũng không thể chi trả nếu lúc nào cũng ăn những món cao cấp như này! Đang có suy nghĩ như vậy thì Ryo cười lớn như thể cậu ấy đọc được những suy nghĩ trong tôi.
“Có nên làm cậu ngạc nhiên hơn nữa không nhỉ? Đồ ăn ở đây --- tất cả đều chỉ có giá 500 yên!” (TL: sấp xỉ 110k)
“……”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài câm nín. Eh, đây là thiên đường sao? Bạn có thể ăn những món 3 sao chỉ với 1 đồng 500 yên? Mình không biết điều đó có nghĩa là gì nữa.
“Chà, mặc dù chỉ có giá 500 yên nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh sống một mình và phải đối mặt với khó khăn về vấn đề tài chính nên có một thứ gọi là ‘Bữa trưa thường nhật cho học sinh’ được chuẩn bị dành cho những người như vậy”
“Bữa trưa thường nhật?”
“Yeah, cậu không thể chọn món vì nó thay đổi mỗi ngày nhưng giá của nó là … miễn phí”
“……”
Từ cấp từ độ của những tiết học tôi đã biết nhưng hiện thực đó càng trở nên rõ ràng hơn khi ở đây. Ngôi trường này quá khác biệt so với phần còn lại. Trong lúc lắng nghe Ryo và Shingo-kun, tôi chọn món trên menu và chúng tôi nhận phần ăn của mình rồi ngồi xuống cạnh nhau.
Bữa trưa của Ryo là pasta cua sốt kem cà chua và của Shingo-kun là cốt lết thịt lợn. Vì biết chúng đều có giá 500 yên nên tôi quyết định chọn thứ gì đó trông đắt nhất có thể. Và tôi đã chọn một bữa ăn với hamburger thịt bò đen Nhật Bản. Chà, không, thực ra tôi chỉ muốn ăn thứ gì đó hơi xa xỉ một chút.
“Được rồi, chén thôi!”
“““Itadakimasu”””
Sau lời mời, chúng tôi tập trung tận hưởng bữa ăn.
Cho miếng hamburger vào miệng, tôi cứng đờ người trước hương vị quá mức tinh tế. Hey, cái gì thế vậy? Nước thịt tràn ra khắp khoang miệng! Thật mềm mại! N-ngon quá đi!
Món bánh hamburger đủ tuyệt vời để tước đi mọi ngôn từ. Trong lúc đó, Ryo và Shingo-kun đều cười lớn khi họ thấy cảnh tôi ăn một cách ngon lành.
“Này, này … Nhìn kìa!”
“Cậu ấy là ai thế nhỉ …?”
“Học sinh chuyển trường sao?”
“Ngầu quá …”
Đang ăn, tôi đột nhiên nhận thấy khu vực xung quanh mình trở nên ồn ào.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Chỗ này có vẻ nhộn nhịp”
“Hmm? Vì cậu đang ở đây đấy, không biết sao?”
“Vì tớ ở đây? Oh, là do đồng phục khác biệt à. Hình như tớ trông hơi lạ …”
“…..”
“Hmm? Sao vậy?”
“… Không, không có gì đâu”
Không biết là có chuyện gì?Mình cảm thấy ánh nhìn của Ryo như muốn nói “Này, nghiêm túc đấy?” nhưng có vẻ đó chỉ là tưởng tưởng. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện vui vẻ trong lúc ăn và dường như nhận ra thứ gì đó, đột nhiên Ryo hỏi.
“Nhắc đến thì Yuuya, cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Eh?”
“Mọi câu lạc bộ ở ngôi trường này đều rất mạnh nhưng họ tập trung nhiều hơn vào mảng thể thao”
“Oh, tớ hiểu rồi …”
“Vì vậy nếu cậu đang tham gia câu lạc bộ ở ngôi trường hiện tại thì tớ thắc mắc liệu cậu có muốn tham gia ở đây nữa không?”
Rõ ràng là mình không hoạt động trong bất kì câu lạc bộ nào. Rất khó để có thể chi trả thêm cho chi phí câu lạc bộ và trên hết là mình không được phép có một thanh xuân như vậy …
Tôi trả lời Ryo với một nụ cười gượng gạo.
“Xin lỗi nhưng tớ không tham gia vào hoạt động câu lạc bộ”
“He-e? Thật đấy? Không ngờ luôn”
“Thế Ryo và Shingo-kun thì sao?”
“Tớ á? Tớ cũng tham gia câu lạc bộ ‘về nhà’.”
“Eh? Tớ đã nghĩ cậu là một thành viên trong câu lạc bộ thể thao cơ …”
Mặc dù đó chỉ là ý kiến cá nhân nhưng tôi đã rất ngạc nhiên vì vẻ ngoài của Ryo làm tôi cảm thấy cậu ấy là một chàng trai thể thao năng động.
Rồi Shingo-kun vừa cười vừa nói với tôi.
“R-Ryo-kun giỏi ở vô số môn thể thao và ngay từ khi nhập trường, cậu ấy đã được mời vào rất nhiều câu lạc bộ. Lúc đó, cậu ấy thực sự gặp phải một lượng lớn yêu cầu”
“Thật á? Thế thì tại sao?”
Tôi hỏi trong lúc nghĩ rằng có lẽ có thứ gì đó khác mà cậu ấy thích, chẳng hạn như manga nhưng Ryo trả lời không chút lưỡng lự.
“Hmm … vì tớ muốn làm rất nhiều thứ chăng … có lẽ vậy?”
“Rất nhiều thứ?”
“Yeah … tớ từng đá bóng khi ở cấp 2 và đã tham gia vào một đội hình khá tốt … nhưng sau khi theo học tại ngôi trường này, tới nghĩ chơi bóng đã cũng được, tuy nhiên, tớ muốn trải nghiệm nhiều thứ hơn và cuối cùng là tớ tham gia cậu lạc bộ về nhà”
“Là trợ thủ của Ryo-kun, tớ biết cậu ấy thực sự đã tham gia rất nhiều câu lạc bộ khác nhau và tớ cũng phải tham gia theo cậu ấy. Rồi mỗi lần rời đi, Ryo đều để lại một kết quả tuyệt vời”
“Haha, dừng lại đi, thế này ngại quá”
Ryo ngại ngùng cười trong khi nhìn cậu ấy thực sự xấu hổ. Quả thưc Ryo giống như một nhân vật trong manga. Đó cũng không phải là một điều xấu, dù sao thì cậu ấy là một chàng trai tốt bụng, còn nổi tiếng nữa.
“Tớ hiểu rồi … nhưng thế cũng được sao?”
“Yeah. Nếu nhập học tại ngôi trường này, cậu có thể nhận được vô số trải nghiệm mà không cần phải tham gia câu lạc bộ. Nhắc đến thì, hoạt động câu lạc bộ của Shingo cũng đã thay đổi”
“He-e? Shingo-kun thuộc câu lạc bộ nào vậy?”
Tôi hỏi và cậu ấy đáp lại cùng với một nụ cười.
“T-tớ thuộc câu lạc bộ Game”
“Câu lạc bộ Game? Game, ý cậu là? Video game?”
“Đúng vậy”
Nghiêm túc đấy? … Bạn có thể mang game tới trường một cách công khai? Mình nghĩ mọi người có thể đeo phụ kiện và nhuộm tóc miễn là họ thích nhưng điều đó có thực sự được cho phép …
Tôi ngạc nhiên trước sự tự do tới bất thường của Ousei Gakuen nhưng Shingo-kun đã cho tôi biết lý do.
“T-tất nhiên là không được chơi khi ở trong lớp nhưng cậu có thể chơi game và dùng điện thoại vào giờ nghỉ. Có lẽ nó sẽ bị nghiêm cấm tại những trường trung học bình thường khác. Không một học sinh nào được phép nghịch điện thoại hay chơi game trong tiết học và đó là lý do tại sao ở ngôi trường này, câu lạc bộ game được cho phép”
“Haizz…”
Tôi chỉ có thể thở dài khâm phục. Nói một cách khác, ngôi trường này tin tưởng vào học sinh và họ cho phép cả điện thoại di động lẫn game. Nhưng điều tuyệt vời nhất là học sinh cũng cố gắng không phản bội lại niềm tin được đặt vào mình. Với những thứ như thế tôi đã có một bữa trưa trọn vẹn bằng cách lắng nghe rất nhiều những câu chuyện đáng kinh ngạc.
Sau khi ăn xong, tôi còn nói chuyện với rất nhiều người chứ không chỉ có Ryo và Shingo-kun, tất cả bọn họ đều nhìn thẳng vào tôi. Cho đến tận bây giờ, mọi người thường nhìn tôi với ánh mắt coi thường tuy nhiên những học sinh ở ngôi trường này đối xử với tôi như một người bình thường. Có thể tôi đã trông khác so với trước đây nhưng tôi rất hạnh phúc khi biết mọi người đều công nhận và coi trọng chính bản thân tôi.
◈◇◈◇◈
Sau giờ học, tôi đến văn phòng hiệu trưởng để nói chuyện với Tsukasa Houjou-san.
“Sao, trường học thế nào?”
“…Tuyệt vời ạ. Các tiết học rất dễ hiểu và cơ sở vật chất được trang bị cũng xịn nữa … Nhưng thứ làm cháu ấn tượng nhất là học sinh ở đây dường như có rất nhiều niềm vui”
Vừa cười tôi vừa kể cho hiệu trưởng nghe những suy nghĩ thật thà trong đầu.
Đúng vậy, tất cả học sinh ở đây đều rất vui vẻ. Ở ngôi trường hiện tại của tôi, theo mọi người, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày tẻ nhạt. Những học sinh tham gia câu lạc bộ thường than vãn “nó thật đần độn” hay “mình chỉ muốn về nhà thôi” trong suốt giờ học và giữa những giờ nghỉ trong ngày.
Nhưng ngày hôm nay, kể từ khi bước vào ngôi trường này, tôi không hề nghe thấy những tiếng than như vậy. Không, mình không nói là nó không xảy ra nhưng mình vẫn chưa nghe thấy chúng. Mọi người dường như đều vui chơi và yêu thích ngôi trường từ tận đáy lòng.
Với những trải nghiệm trong ngày hôm nay, tôi có thể nhận ra những xúc cảm mãnh liệt ấy … Không chỉ có thế, mọi người đều chấp nhận tôi, một đứa từ trước đến nay luôn bị bắt nạt. Đó là điều thực sự làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Không chỉ tận hưởng một mình, họ còn công nhận và coi tôi như một con người …
Thành thật mà nói, mình thực sự muốn ở đây, tại ngôi trường này. Nhưng …
Lắng nghe tôi nói, hiệu trưởng gật đầu hài lòng.
“Vậy sao? Tôi mừng vì cậu nói thế … Vậy sao không ghi danh vào ngôi trường này nhỉ?”
“… Có ổn không khi cháu ở đây?”
Liệu tôi có xứng đáng để học tại ngôi trường này? Tôi chưa từng thấy mình giỏi hay tự hào về điều gì. Ngoài kia còn có những người giỏi hơn tôi, một kẻ chẳng biết gì.
Như thể đọc được những suy nghĩ ấy, hiệu trưởng nhẹ nhàng nói.
“Yuuya-kun. Giá trị của bản thân là những gì mà cậu quyết định và cậu cũng có thể quyết định nó cho người khác”
“Eh?”
“Giờ cậu đã biết mình có xứng để đi học tại ngôi trường này hay chưa? … Đó là những gì cậu đang phân vân?
Tôi dành ít thời gian để suy nghĩ và đáp lời, “Vâng”
“Nhưng tôi nghĩ là cậu xứng đáng để gia nhập ngôi trường này”
“Ah…”
Nghe những lời hiệu trưởng nói, tôi nhìn thẳng vào mắt ông.
“Ổn mà. Nếu cậu chưa tìm thấy giá trị của bản thân và muốn tìm ra nó … Hãy tìm nó ở đây. Dù sao thì cậu cũng có thời gian mà”
Chỉ có thể im lặng, những lời của hiệu trưởng đi thẳng vào tâm can tôi.
Và rồi ---
“Er … Dù cháu chỉ có như này nhưng nếu không phiền, làm ơn hãy để cháu ghi danh vào trường”
“Tất nhiên! Chúng ta luôn chào đón cậu”
Vậy là tôi đã chính thức theo học tại Ousei Gakuen.