Chương 5 – Ousei Gakuen
Phần 2
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Okay, ổn định chỗ ngồi đi. Chúng ta chỉ vừa kết thúc tiết chủ nhiệm một lúc trước nhưng cô có thông báo nữa đây”
Một học sinh nói leo theo những lời của giáo viên.
“Vâng vâng vâng! Là gì thế ạ?”
“Cô đang định nói đây”
“Ah, vâng. Làm ơn tiếp tục đi ạ”
“Nhanh nhảu gì không biết”
Cả lớp rộn ràng trong tiếng cười khi nghe lời chỉ trích. Và rồi, cô giáo nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Nghe này. Hôm nay, cô sẽ phụ trách một học sinh, người muốn có những trải nghiệm cá nhân với ngôi trường này và học sinh ấy sẽ học ở lớp ta”
Vào giây phút cô giáo dứt lời, cả lớp bắt đầu trở nên ồn ào.
Đúng như dự đoán, học sinh chuyển trường và học sinh được tiếp nhận đặc biệt là những trường hợp hiếm ở bất kì ngôi trường nào. Rồi học sinh nói leo lúc trước hỏi thêm một lần nữa.
“Vâng vâng vâng! Đó là trai hay gái vậy cô?”
“Là con trai”
Sau khi cô giáo nói xong, biểu cảm của học sinh trong lớp chia ra làm hai phe rõ rệt. Hội con trai trông có vẻ chán nản một cách trắng trợn và nhóm con gái thì ngược lại, đang rất cao hứng, họ bắt đầu bàn tán với nhau về kiểu học sinh nào sắp sửa được chuyển đến. Tuy nhiên hội con trai cũng không quá thất vọng, họ bắt đầu trở nên háo hức về chủ đề này tương tự như nhóm con gái.
“Thật tốt khi mọi người hào hứng nhưng cô không có nhiều thời gian đâu. Chúng ta còn có một tiết học bình thường sau đây nữa. Được rồi, giờ em có thể vào”
Nói xong, cô giáo nhìn xuống học sinh trong lớp với một nụ cười.
“Đừng ngạc nhiên nhé, okay?”
Các học sinh trở nên bối rối trước lời của cô giáo, như thể có một dấu hỏi chấm đang treo lơ lửng trên đầu họ. Hiểu ý nghĩa trong lời nói của giáo viên, Yuuya cuối cùng cũng bước vào lớp trong lúc mọi người còn đang nghiêng đầu thắc mắc.
◈◇◈◇◈◇◈
Tôi – Tenjou Yuuya đã đưa ra quyết định theo học tại “Ousei Gakuen” trong một ngày theo lời đề nghị của hiệu trưởng. Và tôi được một giáo viên, người sẽ chịu trách nhiệm về tôi đưa tới trước một lớp học. Nhân tiện thì tôi đã đi cùng với Kaori nhưng vì cô ấy học lớp khác nên chúng tôi chia tay dọc đường.
… Tôi thực sự cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên nhờ có giáo viên đó, tôi đã bớt căng thẳng hơn lúc đầu. Dù sao thì đây cũng là một trường trung học siêu ưu tú nên tôi đã nghĩ giáo viên sẽ rất nghiêm khắc nhưng hóa ra cô ấy lại cực kì thoải mái.
Hiệu trưởng đã nói cô ấy là một người rất tài giỏi và được tin tưởng bởi các học sinh. Không biết liệu tinh thần của mình có thể chịu được nếu giáo viên quá nghiêm khắc không. Dù thế nào đi nữa, hãy cứ nghĩ giáo viên đang quản lý mình là một người tốt.
Ngoài ra, tôi cần phải chào hỏi khi bước vào lớp, đúng không? Vì đa phần thời gian đi làm công việc part-time nên tôi chẳng có gì để có thể gọi là sở thích … Huh? Đây là thứ không thể tránh khỏi khi giới thiệu bản thân sao?
T-Thế này tệ rồi … Phải làm gì đây …
Tôi nghĩ mình đã trở nên thoải mái hơn nhưng với việc này, sự lo lắng đã quay trở lại.
“Này, em có thể vào rồi”
Trong lúc đang vắt óc suy nghĩ xem mình sẽ phải làm gì thì cô giáo gọi tôi vào.
… Eeii, tôi của tương lai ơi … làm gì đó đi!
Tôi không hiểu trách nhiệm của người khác là gì nên cuối cùng tôi toàn tự làm lấy một mình nhưng tôi chưa bao giờ tới lớp vì thứ gì đó như này.
Tự động viên bản thân, tôi tiến vào lớp.
Eh?
Điều đầu tiên tôi cảm nhận được khi bước vào lớp là ánh nhìn của mọi người. Điều này không quá kì lạ vì tôi phải giới thiệu mình là một học sinh trải nghiệm. Tuy nhiên tôi không chắc về sự ngạc nhiên khổng lồ theo sau đó. Đứng trước tấm bảng đen, tôi tự hỏi tại sao mọi người trong lớp lại chết lặng với đôi mắt mở to đến vậy.
“Được rồi, giới thiệu qua về bản thân đi”
“V-Vâng. Tên tớ là Tenjou Yuuya. Lần này tớ sẽ tham dự với lớp dưới tư cách một học sinh trải nghiệm. Rất vui được gặp các bạn”
Tôi cúi đầu chào sau khi nói xong và vào giây phút tôi ngẩng đầu lên, không một phản ứng đáp lại, mọi người vẫn đang chết lặng. Eh, mình hoảng loạn được chưa? Tôi sắp hoảng lên đến nơi thì cô giáo, vì lý do gì đó đang nở một nụ cười kì lạ đã cho tôi một sự cứu cánh.
“Kukuku … Này, mọi người định thế này mãi sao? Tenjou đang lo lắng đấy … Được rồi, Tenjou, em ngồi phía sau, cạnh cửa sổ đó nhé”
“V-vâng”
Theo lời hướng dẫn của cô giáo, tôi ngồi xuống chỗ được chỉ định và làm quen với học sinh ngồi cạnh.
“Um … Rất vui được gặp cậu”
“Eh? Ah … yeah … Mình cũng thế”
Học sinh ngồi cạnh tôi là một cô gái có vẻ ngoài rất ấn tượng với kiểu tóc ngắn. Cô ấy còn đeo choker ở cổ nhưng … Không phải loại phụ kiện này bị cấm sao?
Bằng cách nào đó, một khung cảnh tôi không thể thấy trong trường mình ngoại trừ ở những người phạm luật hiện lên. Phụ kiện bị cấm và tất nhiên bạn cũng không thể nhuộm tóc. Tuy nhiên, rất nhiều học sinh trong lớp này nhuộm tóc và họ cũng đeo những loại trang sức thời trang.
Đang mải mê suy nghĩ về những điều đó thì cô giáo vỗ tay.
“Nào các em, quay trở lại thôi. Lớp học bắt đầu rồi”
Dù cô ấy có nói thế nhưng phải một phút sau mọi người mới bắt đầu trở về trạng thái nghiêm túc.
◈◇◈◇◈◇◈
Sau đó, tôi trải nghiệm lớp học cùng những học sinh khác. Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể theo kịp tốc độ của tiết học tuy nhiên nó lại không giống như vậy, tốc độ của tiết học cũng không hề khác biệt so với trường tôi.
Tuy nhiên, nội dung thì khá ấn tượng. Tôi đã tham dự những tiết học có nội dung tương tự như những thứ mà tôi học trên trường nhưng sự khác biệt lại rất rõ ràng. Ban đầu tôi nghĩ sẽ nhàm chán nhưng cuối cùng tôi lại tận hưởng nó một cách bình thường. Họ sáng tạo ra vô số ý tưởng để dạy học chẳng hạn như sử dụng manga và game để thể hiện nội dung bài giảng.
Và điều mà tôi cảm thấy ấn tượng sau khi tham dự các tiết học là về khoảng cách giữa giáo viên với học sinh. Tại ngôi trường này, khoảng cách đó là khá tinh tế. Dù 2 bên khá thân thiện và gần gũi nhưng họ vẫn có một ranh giới rõ ràng giữa học sinh với giáo viên. Tôi đã rất ngạc nhiên khi họ có thể làm tốt đến vậy.
Sau những tiết học buổi sáng, giờ tôi đang trong giờ nghỉ trưa.
“Oh, Hyoudou-san. Cảm ơn cậu vì quyển sách”
“… Hmm, không có gì đâu”
Mặc dù tham dự các tiết học nhưng tôi lại không có sách giáo khoa nên cô gái có vẻ ngoài ấn tượng – Yukine Hyoudou-san, người ngồi kế bên đã cho tôi xem chung sách với cô ấy.
Hyoudou-san với mái tóc ngắn cùng những lọn tóc màu xanh nhạt càng làm tăng thêm vẻ ngoài ấn tượng và đôi mắt thì luôn khép hờ buồn ngủ. Cô ấy mặc bộ đồng phục thời trang của mình chỉ bằng cách mặc kết hợp giữa choker và đồng phục bình thường, điều này làm cô ấy trông như một thành viên trong ban nhạc.
Thoạt nhìn Hyoudou-san có bầu không khí khó gần nhưng hóa ra khi tôi lấy hết can đảm để bắt chuyện thì cô ấy lại rất tốt bụng. Trong lúc tôi đang nói lời cảm ơn tới Hyoudou-san thì những học sinh khác bắt đầu lên tiếng.
“Này này, có mấy thứ tớ muốn hỏi!”
“Cậu học trường trung học nào vậy?”
“Cậu đang học gì à?”
“Ah, thế hoạt động câu lạc bộ thì sao?”
“Hey hey! Cậu có bạn gái chưa?’
“Có thể nào cậu là nghệ sĩ không?”
“Ah, eh, um …”
Những câu hỏi tới từ sự tò mò thuần túy là thứ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm và tôi không biết phải đáp lại thế nào.
… Sau cùng thì học sinh chuyển trường và học sinh được tiếp nhận đặc biệt là vấn đề được quan tâm. Mặc dù thực chất tôi chỉ là học sinh trải nghiệm. Tôi không ghét việc này nhưng tôi lại thấy bối rối vì không biết phải làm gì và rồi một chàng trai làm mọi người bình tĩnh lại.
“Này, này, mấy người đang làm Tenjou lo lắng đấy, biết không? Giờ vẫn là là lúc nghỉ trưa nên bình tĩnh lại đi, okay?”
Cậu học sinh này là một người đẹp trai với mái tóc ngắn nhuộm nâu cùng một nụ cười thân thiện. Cậu ấy còn đẹp trai hơn cả đứa em tôi hay nam người mẫu người đã đến muộn trong buổi chụp hình hôm trước.
Dù nhuộm tóc nhưng tôi không hề có ấn tượng cậu ấy là một kẻ ngổ ngáo mà trái lại tôi cảm thấy cậu ấy là kiểu người thể thao năng động.
Khi cậu ta lên tiếng, những người lúc nãy đặt câu hỏi cho tôi đều tỏ vẻ hối lỗi.
“Ah, cho tớ xin lỗi!”
“Tớ không có ý gì đâu”
“Tớ sẽ hỏi cậu một lần nữa sau khi rời trường nhé!”
“Ah, vâng”
Mọi người xin lỗi và bắt đầu rời đi cho bữa ăn trưa. Trong lúc nhìn họ, cậu trai kia lên tiếng gọi tôi.
“Xin lỗi, chỉ là họ tò mò về cậu thôi, bao gồm cả mình nữa”
“Eh? Ah, vâng. Cảm ơn cậu! Uh …”
“Tớ là Ryo Igarashi. Ryo là được rồi. Có được không nếu tớ gọi cậu là Yuuya? Rất vui được gặp mặt”
Cậu học sinh – Ryo nói với một nụ cười tươi rói. Whoa … nụ cười của cậu ấy đang tỏa sáng. Tôi nheo mắt lại trong vô thức. Ryo nghiêng đầu thắc mắc.
“Hmm. Có chuyện gì sao?”
“Không … Chỉ là nó vừa tỏa sáng …”
“Eh? Sao vậy, nói gì lạ thế?”
Ryo nở một nụ cười còn chói sáng hơn. Yep, mắt mình sẽ sụp xuống mất.
“Ah, yeah. Cậu không biết căng tin trường ở đâu đúng không? Có muốn đi cùng với tớ không?”
“Oh, được sao?”
“Yeah, cậu sẽ không từ chối chứ? Đi thôi nào!”
Có chuyện gì với ikemen này vậy. Tôi cảm thấy mình sẽ rơi vào lưới tình mất nhưng tôi lại không thể yêu một chàng trai được.
“Được rồi đi thôi”
“À, tớ có thể gọi thêm một người bạn chứ?”
“Ổn mà”
Tôi đáp lời và Ryo gọi bạn của cậu ta.
“T-tớ là Shingo Kurata. R-rất vui được gặp cậu, Yu-Yuuya-kun”
Đó là một cậu trai đeo kính trông có vẻ nhút nhát …Yep, mình cảm thấy có gì đó gần gũi với cậu ấy. Tuy nhiên, đây là một cặp đôi thú vị … Tôi đã nghĩ bạn của Ryo sẽ là một người năng động nhưng ấn tượng về Shingo-kun lại là một người hướng nội. Tôi có câu hỏi như vậy nhưng bí ẩn này đã được giải đáp ngay tức khắc.
“Này, Shingo! Hôm qua cậu có xem ‘Super Heavy Machinery God Robo’?” (TL: chẳng biết dịch đoạn kia thế nào cho thuận tai nên đành để im vậy)
“T-tớ có xem nó”
“Vậy sao!? Đó là thứ nổi bật nhất hiện giờ đấy! Này, cho tớ biết nếu có thêm anime hay tokusatku nào thú vị nhé!”
“Đ-được. Tất nhiên rồi …!”
Rõ ràng Ryo đã được dạy về anime từ những lời giới thiệu của Shingo-kun. Ý mình là … Cậu ấy là một ikemen và là một người yêu thích văn hóa phụ … Geez nhưng mình nghĩ thế cũng tốt.
Khi tôi đang nhìn đi chỗ khác, Ryo bắt chuyện với tôi.
“Oh, cậu có xem anime không Yuuya? Dạo gần đây tớ mới bắt đầu xem nhưng nó thực sự thú vị!”
… Ryo quả là một chàng trai tốt bụng. Mình có thể nhận ra điều đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.