“...Oáp”
Ngày hôm sau.
Có lẽ hình ảnh con người Yomi tôi thấy ngày hôm qua là thật, nhưng ký ức sống động đã khẳng định cho cái suy nghĩ này.
Chính vì thế nên tôi mới ở đây, ngẩn ngơ dõi theo cặp chị em song sinh ấy.
“...Hai người giống nhau thật sự. Nhưng lạ là mình vẫn phân biệt được hai người họ mới tài.”
Hôm nay tôi đến trường sớm hơn thường lệ, tuy nhiên cặp chị em kia còn đến sớm hơn cả tôi.
Khi bước vào lớp, Yomi liếc nhìn tôi, và tất nhiên Rinne thì không.
Tôi yên vị, nhìn cặp chị em được nhiều người vây quanh, nhưng cái cách cả hai cười đùa với nhau không giống như đang diễn cho lắm.
[“Biết là hai người giống nhau, nhưng ít nhất cậu ta cũng nên kiểm tra trước khi tỏ tình chứ. Mình cũng biết chị ta sẽ không thích cậu ta nên từ chối thay luôn, nhưng mà …. Ầy, phiền thật chứ. Không thể tin được người như bả lại có thể khiến mình khó chịu thế này. ”]
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi.
Rinne thường hay sử dụng kính ngữ khi chuyện trò, còn Yomi có một giọng điệu nhẹ nhàng kể cả khi có không dùng kính ngữ đi chăng nữa… nên tôi mới không tin nổi vào những lời nói ấy.
“Ây dà, bạn của tôi, đang nghía gì thế?”
“Wow, Akito? Mày chắc chắn đang dán mắt vào họ chứ giề?”
“Im đi…”
Có lẽ tôi không nên nhìn họ quá lâu, bởi vì sự xuất hiện của một bàn tay đang đặt trên vai tôi lúc bấy giờ.
Quay lại thì thấy hai thằng bạn đang cười toe toét… Ừm, tôi biết lý do. Hai người cứ luôn miệng bảo họ đẹp thế này đẹp thế kia abcxyz.
Tôi mượn một chiếc ghề gần đó, còn hai thằng kia thì ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Để mà so thì có vài điểm khác biệt, thí dụ như kiểu tóc này, ruy băng đeo trên người này, nhưng về tổng thể thì họ giống nhau quá, dễ nhầm vãi… Nhưng vẫn có khối thằng với ham muốn được hai mỹ nữ với khuôn mặt giống nhau tiếp cận đấy thôi. Nên chắc hẳn do ham muốn làm mù con mắt rồi.”
Yoshiki Tachibana chỉnh lại cặp kính của mình, giảng đạo. Thằng này mê anime và manga lắm.
“Nhưng nếu như nó xảy ra thật, thì một cuộc sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long là đây chứ đâu? Tuy khó để phân biệt ai với ai, nhưng… ảo tưởng như này cũng được ấy chứ.”
Masashi Murakami, một thành viên chính thức trong đôi bóng đá, đang khúc khích trước những mơ mộng hão huyền của chính mình.
Tất nhiên, không phải ai ai cũng nhầm họ với nhau. Những cô bạn đã chơi cùng họ bao ngày sẽ có thể phân biệt được họ ở một mức độ nhất định. Mà kể cả thế, hình như cả hai đều không hoàn hảo.
“Rồi sao? Mày có đang nghĩ để chuyện tỏ tình không vậy?”
“Thôi thôi. Đây còn chẳng giao tiếp nhiều với cặp mỹ nhân đó nữa là.”
Tạm gác chuyện ngày hôm qua lại… mà nhỡ thân có cơ hội trò chuyện với cô ấy thì tôi cũng không dại mà đi thổ lộ đâu.
“...Nhưng theo tao, đứng ở góc độ của một thằng con trai, được hẹn hò với họ cũng không tệ.”
“Phải rồi ha?”
“Tất nhiên!”
Nam tử hán, đại trượng phu, tuy biết là vô vọng, nhưng tôi vẫn không thể không để tâm trí vẽ ra cảnh tượng ấy.
Tôi cũng ước mong được tận hưởng một cuộc sống trung học cùng với một cô bạn gái lắm chứ, và nếu như cô bạn gái ấy lại còn xinh đẹp tuyệt trần nữa thì còn gì bằng.
Vả lại, nếu tôi mà có được một mối quan hệ tình cảm với họ (điều mà chẳng bao giờ xảy ra đâu) thì sung sướng biết bao, đúng như thằng Masashi đã nói.
“Tiếc thay ta với họ chẳng có mối liên hệ gì, nên có hy vọng cũng vô ích.”
Cả hai anh chàng đều gật đầu đồng ý với lời nói của tôi.
Chỉ còn hai phút nữa là tiết chủ nhiệm đầu ngày sẽ bắt đầu, và đây là cuộc đối thoại giữa Yoshiki và Masahi.
“À hỏi này, mày nghĩ ai là chị? Tao thì đoán là người bên trái!”
“Còn tao thì đoán là người bên phải mới là chị.”
Tôi bật cười khúc khích, còn hai chàng thì nhìn về phía này như muốn hỏi mày cười cái gì, nên tôi sẽ chiều lòng hai đứa nó.
“Tao nghĩ bên phải là chị, trái là đứa em.”
Tôi tự tin nói.
Dù không có cách nào để kiểm chứng, nhưng chưa bao giờ tôi mắc sai lầm cả.
Và bây giờ, câu trả lời đến với chúng tôi theo một cách vô cùng bất ngờ.
“Nè Rin’ne~! Giúp tớ bài này với!”
Một trong số các người bạn của cô ấy gặng hỏi bài.
Có lẽ tôi đã đoán đúng, khi bọn họ đối xử với nhau như thường lệ, còn cô bạn vừa rồi thì nhảy về phía bên phải… chính là phía tôi đoán là cô chị.
“Ây ây, mày đoán đúng rồi kìa.”
“Sao mày biết được thế?”
“...Tao chỉ… biết thế thôi”
Chẹp, tôi có chỉ ra hàng tá điểm khác nhau thì hai đứa cũng chả thèm tin đâu.
Đến chính bản thân còn chẳng biết tại sao lại có thể phân biệt được nữa cơ… Không, tôi không nhận ra được sự khác biệt, nhưng chả hiểu sao thân lại biết được ai là chị ai là em.
(Haizza, mình chỉ là một thằng nam sinh bình thường thôi, nên chắc chắn họ sẽ sinh nghi khi biết mình có khả năng này)
Tôi mỉm cười trước viễn cảnh có thể xảy ra này, nhưng kèm theo đó là một chút buồn chán và thất vọng.
Đúng lúc này, cô giáo chủ nhiệm Kiritani-sensei bước vào để bắt đầu tiết sinh hoạt đầu giờ lên lớp, và từ đây chúng tôi ai nấy đều tách nhau ra.
Uầy, ngon, bài kiểm tra trắc nghiệm cũng khá ổn, may là hôm qua tôi quay lại để lấy quyển vở bài tập.
Thời gian thấm thoát trôi, giờ đã là buổi trưa.
Sau khi ăn cùng với Yoshiki và Masashi, tôi hướng đến sân thượng–những lúc cần thư giãn, tôi đều lên đó và chiêm ngưỡng khoảng trời rộng lớn từ trên cao.
“..Hửm?”
Vâng, đó là lý do tôi đi lên sân thượng đấy.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó ở lối đi lên, tôi cẩn thận nghe ngóng và được chứng kiến một cảnh tượng gợi nhớ đến ngày hôm qua.
“Yomi Aragaki, mình thích cậu, xin hãy hẹn hò với mình? Xin cậu đấy!”
“Tớ xin lỗi, nhưng tớ không có dự định sẽ hẹn hò với ai vào lúc này.”
Rinne, không, Yomi nói vậy và cúi đầu.
Anh chàng bị từ chối không thể kiên trì thêm được nữa, cậu ta chạy về phía này ngay lập tức sau khi nói rằng bản thân đã hiểu. Tất nhiên tôi vì sự an toàn nên sẽ trốn sau cánh cửa rồi.
“...Sao cậu ta có thể mạnh dạn tỏ tình mà không thèm kiểm tra xem người ta là ai được nhỉ?”
Ờm, hình như tôi đoán sai rồi ha.
Nhưng không, tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng có vẻ tôi đã đúng.
“Miệng nói muốn gặp Aragaki-san, ừ, đây là họ, còn anh chàng lại không nhắc đến tên nữa mới đau, thế nên mới thành ra nhầm lẫn. Mà, không cần hỏi cũng biết em ấy sẽ từ chối, nên từ chối cũng chẳng có vấn đề gì.”
Biết ngay mà, cô ấy không phải Yomi.
Ừ, mình cũng ngộ ra rồi… hẳn mấy chàng trai muốn gặp họ đều nói rằng ‘mình đang tìm Aragaki-san”, mà chẳng nói rõ tên.
Tôi có chút hoài nghi về những lời thổ lộ ấy, khi mà bọn họ không thèm xác thực xem ai là ai, nhưng có lẽ đám kia đang nghĩ, kiểu, xời, được một trong hai đồng ý cũng như nhau cả thôi, chẳng có gì to tát cả.
“Mình bị nhầm với Yomi…hehe, cũng dễ hiểu vì hai đứa giống nhau quá mà. Không hẳn là mình ghét đứa em đó đâu, nhưng cứ bị nhầm riết rồi mình lúc nào cũng phải dè chừng khi tiếp xúc với đám con trai.”
“...”
…Nghĩ rằng bản thân tốt nhất không nên nghe lén thêm nữa, tôi sủi khỏi nơi này.
Dựa vào những lời vừa được nghe, có vẻ Rinne có cảm tình với Yomi, theo phán đoán của tôi thì cô chị thực sự yêu quý cô em của mình rồi.
Chính vì thế nên tôi mới cực kỳ để ý đến câu nói của Yomi.
“...Hai người không hợp nhau thì không phải rồi, nhìn là biết. Trong lớp hai chị em đối xử với nhau rất đỗi bình thường… Con gái khó hiểu quá.”
“Cậu không hiểu gì thế?”
“!?”
Tôi giật mình ngạc nhiên.
Và bản thân thì đang đi xuống cầu thang, rồi thế là bị trượt chân, loạng choạng và ngã.
Nhưng may mắn tôi đã kịp thời tiếp đất an toàn không một vết xước.
“Này, cậu không sao chứ?”
“Ừ-Ừm.”
Rinne vội vàng đi xuống cứ như rất lo lắng cho tôi vậy.
Đúng là hai người có thể gặp nhau nếu cô ấy cũng đi xuống cùng lúc, nhưng trước khi bị gọi từ phía sau thì tôi chẳng cảm nhận được chút gì về cô ấy cả.
“Mình thấy cậu đang trên đường đi xuống. Trông cậu đang suy nghĩ gì đó ấy, nhưng trước hết… Cậu không bị thương hay gì đó bất thường, đúng không?”
Thường thì cô ấy sẽ hỏi tại sao tôi lại ở đây trước.
Nhưng nhìn cô ấy quan tâm đến mình như vậy, tôi thấy chút tội lỗi khi đã nghe lén, dù đó chỉ là vô tình.
Tuy vậy… được nói chuyện với cô ấy theo cách này làm tôi thấy hơi …