Học viên của lớp S có quyền sở hữu riêng một phòng trong ký túc xá. Nhưng, không phải ai cũng lựa chọn như vậy.
Edna là một ví dụ.
Cô dùng chung phòng với bốn người khác, bởi cô muốn dành thời gian với bạn bè cùng trang lứa.
Cô là người thích giao lưu, và rất thân thiện với tất cả học viên từ lớp F cho đến lớp A, nên cô luôn có bạn bè từ lớp khác đến thăm phòng mình.
Bảy người đang tụm lại với nhau, ăn đồ vặt, uống cafe và trò chuyện vui vẻ trong không gian 60 mét vuông.
"Edna, cậu ổn chứ?"
Cùng lúc, ai đó đến gần Edna, người đang run rẩy với khuôn mặt chìm sâu vào trong gối.
Đó là Jecky.
"...Uh."
"Có chuyện gì thế? Kể cho tụi mình nghe đi."
"Đúng rồi đó."
"Có điều gì khiến cậu lo lắng à?"
"Chỉ là đau bụng kinh thôi, đừng lo."
"Thật đấy à?"
Sau đó, mấy cô gái khác nhanh chóng mất hứng và tiếp tục cuộc trò chuyện khi nãy.
'Làm sao mình có thể nói ra được chứ? Mình không được chia sẻ với bất cứ ai, phải chịu đựng chuyện này một mình.'
'Baek Yu-Seol... cậu ta nói rằng bản thân đã quên đi mục đích của mình...'
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Hậu quả của việc hồi quy là đánh mất đi những ký ức quý giá nhất và mong muốn của bản thân.
Cậu ta thực sự đang gánh vác một sứ mệnh nặng nề trên vai, bỏ lại tất cả ở phía sau.
Ngoài ra, cậu còn nói rằng mình muốn được sống. Những lời đó ngỡ tưởng bình thường nhưng thật đau lòng, như đóng một cái đinh xuyên qua trái tim của Edna.
'Tôi muốn được sống.'
Nếu ai khác nói vậy, Edna sẽ không để tâm, nhưng với Baek Yu-Seol thì khác.
Nếu Baek Yu-Seol thật sự đã trở lại nhờ sức mạnh của Thần nguyệt... thì ngay sau khi hoàn thành sứ mệnh, cậu ta sẽ tan biến khỏi thế giới này. Không ghi chép, không ký ức, không dấu vết nào về chàng trai Baek Yu-Seol còn lưu lại.
Có lẽ, Edna cũng sẽ quên đi cuộc trò chuyện hôm nay giữa hai người.
Tất cả mọi thứ.
Hoặc ít nhất đó là những gì cô nghĩ sẽ xảy ra.
Là một hồi quy giả, chắc hẳn lòng can đảm là động lực khiến cậu không sợ hãi trước việc bản thân sẽ bị xóa sổ.
Nhưng không. Với sứ mệnh trên vai, Baek Yu-Seol đã quay trở lại để cứu thế giới, và... Cậu ta vẫn muốn được sống.
Dù biết rằng cái chết là thứ chờ đợi ở cuối con đường, dù bản thân cảm thấy sợ hãi, cậu vẫn chấp nhận.
Chẳng phải chính cậu đã nói 'hãy nói với nhau chỉ một nửa sự thật' sao?
Cô đồng ý với lời hứa đó – lời hứa không bao giờ nên phá vỡ, một cách quá dễ dàng. Từ giờ trở đi, cô sẽ không thắc mắc bất kỳ bí mật nào của cậu nữa.
Và...nếu Baek Yu-Seol và cô có chung mục đích, cô sẽ cố gắng hỗ trợ cậu hết mức có thể.
Ting Ting!
Ma pháp thông báo vang lên ở cửa ký túc.
[Haewonryang: Đang gọi Edna]
Một cô gái trong nhóm đang đứng gần cửa kinh ngạc khi thấy những chữ cái được khắc tự động trên bảng thông báo.
"Ôi trời, Edna? Ờ... Haewonryang đến thăm cậu này?"
"...Bấm nút vắng mặt đi."
"Nhưng..."
"Là Haewonryang đó..."
Tuy nhiên, Edna kéo chăn che kín đầu, cô quá lười để đáp lại.
Sau khi nhìn Edna một lúc, Jecky quay ra nhìn mọi người.
'Vậy, nếu mình… ra ngoài đón cậu ta, liệu có ổn không nhỉ?'
Trái tim Jecky dần đập nhanh hơn. Dù biết điều này là vô ích, nhưng cô không chịu được ý nghĩ rằng mình không thể nhìn thấy mặt Haewonryang.
Cô luôn khổ sở khi phải cố gắng bắt kịp Edna.
Nếu Edna đã không trong trạng thái ổn định thì làm sao có sức để chú ý tới Haewonryang nữa?
"Mọi người. Mình sẽ ra ngoài một lát."
Jecky lẻn ra khỏi ký túc mà không để mấy người trong nhóm biết, rồi cô đi xuống tầng một.
Ở đằng xa, Haewonryang bâng quơ ngước nhìn bầu trời đêm.
Jecky thấy cậu dưới ánh đèn mờ tỏ. Ngay cả đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ ấy đối với cô lại như một kiệt tác tuyệt đẹp.
"Này..."
"..."
Jecky e ngại cất tiếng gọi, và Haewonryang quay lại nhìn. ‘Nghĩ tích cực lên nào. Edna không thể ra gặp, mình chỉ xuống để nói với cậu ta điều này. Nhân cơ hội này, sẽ thật tuyệt nếu cả hai ta có thể có một cuộc trò chuyện dù chỉ là vài từ…’
Tuy nhiên, sự thật thì luôn tàn khốc.
"Cậu là ai?"
"Vâng?"
Jecky lắp bắp, thực sự cảm thấy xấu hổ trước câu hỏi đó.
Cho tới giờ, nếu không muốn nói là thường xuyên, cô vẫn hay đi cùng với Edna, và Haewonryang đã nhìn thấy mặt cô vài lần. Cho dù không nhận ra cô, ít nhất cậu cũng phải nhìn thấy thẻ tên của cô vài lần.
"M- mình là bạn của Edna..."
"...Cô ấy đâu rồi?"
Jecky khó chịu khi ngay cả lúc này mà Haewonryang vẫn chỉ chăm chăm để ý đến Edna, nhưng cô cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
"Bây giờ cậu ấy đang ngủ vì hơi ốm, nên không thể tới gặp cậu được..."
Nghe những lời đó, Haewonryang ngây người nhìn vào khoảng không.
'Chẳng lẽ cô ấy mất hết nghị lực chỉ vì tỏ tình với một tên học viên kém cỏi rồi bị từ chối hay sao...'
Cảm giác thua cuộc như những lưỡi dao cứa vào trái tim Haewonryang.
'Tên đó thì có gì tốt cơ chứ?'
Cái danh người thừa kế của tháp Manwol vậy còn ý nghĩa gì nữa? Cậu chỉ là một pháp sư kém cỏi không thể vượt qua Maeyuseong - người chỉ coi việc học ma pháp như sở thích, và cậu đồng thời là tên ngốc thậm chí không thể bày tỏ cảm xúc của mình với một cô gái.
Trong khi cậu luôn phải cố gắng hết sức, Mayuseong sẽ lại vượt xa cậu ngay lập tức bằng tài năng thiên bẩm, và Baek Yu-Seol có thể làm lay động trái tim Edna bằng mồm mép khéo léo của mình.
Tất cả những gì cậu có thể làm là... Ghen tỵ và đố kỵ với họ.
Dù có cố gắng đến nhường nào đi nữa, cậu cũng không tự tin rằng mình có thể sánh ngang với Mayuseong và Baek Yu-Seol.
Haewonryang tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cậu cảm nhận được cơn đau từ chính tâm hồn mình.
'Ghen tị? Mặc cảm? Tại sao mình lại có những thứ cảm xúc này...'
Kỳ lạ thật.
'Mình chưa từng hành động như thế này.'
'Tại sao những suy nghĩ tiêu cực, bẩn thỉu và xấu xa cứ xuất hiện trong đầu mình?'
'Mình phải tỉnh táo lại. Không được để chúng chi phối bản thân.'
'Chắc là do gần đây mình đã quá căng thẳng'. Haewonryang nghĩ vậy, rồi nói với Jecky.
“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ quay về. Nhắn với cô ấy hãy giữ gìn sức khỏe giúp tôi.”
"Ừ..."
Sau khi dặn dò Jecky với giọng lo lắng, Haewonryang biến mất về hướng ký túc xá nam.
Jecky, vẫn đang dõi theo bóng lưng Haewonryang, nghiến răng và siết chặt nắm tay, đến mức móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
'Thật khó chịu.'
Jecky đang trong tâm trạng rất tồi tệ. ‘Khó chịu một cách kinh khủng’.
Lần nào cũng thế.
'Tại sao? Tại sao?
Lúc nào cũng là Edna. Tại sao?'
Mọi nơi, mọi lúc.
Tất cả bọn họ chỉ chú ý tới Edna mà thôi.
Người luôn nhận được ánh hào quang là Edna, người luôn được mọi người yêu mến cũng là Edna.
Cô ấy xinh đẹp đến mức khiến mọi người ngỡ tưởng thiên sứ giáng trần, cùng với một tính cách thân thiện thu hút mọi người xung quanh
và khả năng đặc biệt có thể sử dụng ma pháp từ nhiều chủng tộc khác nhau.
Edna có tất cả.
Ngay cả người con trai đầu tiên mà Jecky có tình cảm cũng chỉ để ý Edna.
Jecky nhìn lên bầu trời đêm với đôi mắt trống rỗng.