Đưa ra hàng đống hạn chế như này khiến tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu như cố tình bỏ qua chúng, nhưng có lẽ hậu quả sẽ không tốt đẹp gì.
Không còn cách nào khác, tôi lại phải viện cớ trước câu hỏi của Edna.
"Có một câu nói nổi tiếng của ‘Pháp sư khởi nguyên’. Cô biết chứ?"
"...Tôi biết."
Nó có hàm ý rất đơn giản, nhưng lại trở thành câu nói nổi tiếng nhất.
'Các pháp sư, hãy để thế giới chỉ nhìn thấy một nửa bản chất thật sự của mình.'
Từ xa xưa, các pháp sư đã chiến đấu chống lại những sinh vật đến từ thế giới khác, nhưng lực lượng của họ là vô cùng nhỏ.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người phát hiện ra sự thật rằng những con người được tôn thờ như những vị thần đó, phải lao lực luyện tập ma pháp đến mức đổ máu?
Một pháp sư luôn phải xuất hiện trước công chúng trong trạng thái hoàn hảo nhất, phải khoác lên mình những bộ đồ lộng lẫy, không bao giờ mệt mỏi sau những lần thi triển ma pháp mạnh mẽ, không được ốm đau, và không được để thua trước bất kỳ đối thủ nào.
Đó là lý do Pháp sư khởi nguyên đã nói như thế.
'Hãy chỉ cho thế giới ngoài kia thấy được một nửa gương mặt thật sự của chúng ta, và chỉ bày tỏ một nửa cảm xúc trong lòng. Ai cũng có những bí mật không muốn tiết lộ.'
"...Được thôi."
Edna nhanh chóng đồng ý, rồi lập tức hỏi.
"Cậu biết về tương lai, đúng không?"
Đây là một lời khẳng định rất chính xác. Dù đã ngầm hiểu với nhau chỉ tiết lộ một nửa sự thật, nhưng câu hỏi này từ Edna như muốn moi ra mọi thông tin tôi có.
Nhưng dù có suy luận tới mức nào đi nữa, cô ấy sẽ không thể biết tôi là người chơi của tựa game này được chuyển sinh. Miễn tôi không để lộ chi tiết này là được. Edna chắc hẳn đã đoán rằng tôi có biết điều gì đó về tương lai.
Có lẽ, Edna cũng cho rằng tôi giống như cô, là một độc giả sở hữu cuốn ‘tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng' nguyên gốc của thế giới này.
Ban đầu, tôi không hề muốn tiết lộ điều này... nhưng giờ đây không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng tôi sẽ không đi đường thẳng. Trong khi trả lời, tôi sẽ dò hỏi thông tin của đối phương.
"Hỏi một câu như thế, hóa ra cô cũng giống như tôi?"
“…”
Tôi trả lời bằng cách đặt lại câu hỏi, và Edna khẳng định bằng việc im lặng.
Dù đã biết việc cô là một người chuyển sinh, nhưng tôi không nên giả vờ như bản thân đã biết. Bằng cách cố tình che giấu những thông tin mình có, tôi có được lợi thế trong cuộc trao đổi này.
"Vậy, đến lượt tôi. Mục đích của cô ở học viện là gì?"
Thực ra, tôi không cần câu trả lời từ Edna. Dù sao hầu hết mọi người đã biết về câu chuyện bên lề của cô. Nhưng thứ tôi tò mò nhất là đối phương đang nghĩ gì trong đầu.
Edna do dự một lúc, rồi mở miệng.
"...Làm mọi cách để thế giới này không bị hủy diệt. Nơi này quá nguy hiểm đối với tôi."
Dù chưa kiểm chứng được sự thật, nhưng đây vẫn là câu trả lời khá tích cực.
Trong cuốn tiểu thuyết tồn tại một nhóm hắc pháp sư và tôi nghe nói rằng chúng đã dẫn đến cái kết buồn cho câu truyện, và dường như Edna cũng không muốn một kết thúc giống vậy.
"Tiếp theo là câu hỏi của tôi. Tại sao cậu lại hành động như thế?"
"Hừm..."
Tôi cố tình tỏ ra khổ sở. Edna lặng im chờ đợi câu trả lời.
Tuy nhiên.
Có một vấn đề khiến tôi đau đầu. Sao cổ lại muốn hỏi như thế?
Tôi vẫn chưa hiểu cái ‘hành động’ mà Edna đang đề cập tới là gì. Liệu tôi có thể nói rằng bản thân cũng không rõ được không? Nếu cô ấy phát hiện ra tôi không biết gì về cuốn tiểu thuyết giống cái mà cô đọc thì sao? Không ổn. Tôi không thể ở thế thua được.
"...Tôi nghĩ làm như thế là tốt nhất."
Tôi cho rằng đây là câu trả lời khá thỏa đáng.
Đột nhiên, đồng tử của Edna co giãn dữ dội.
"Hả...Tại sao..."
Gì? Phản ứng của cô không như tôi nghĩ.
Edna cúi gằm mặt, lắc đầu như thể đang vắt óc suy nghĩ, rồi từ từ ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
"...Không thể tin được. Làm sao có người có thể ngu ngốc tới vậy cơ chứ? Rõ ràng là phải có thứ gì đó... Một mục đích, một trách nhiệm, bất kỳ thứ gì mà cậu muốn."
"Không có."
"Nhanh nói ra đi!"
Thật bất ngờ. Không phải đến lượt tôi đặt câu hỏi à? Dù cảm thấy hơi bị xúc phạm, nhưng tự cho rằng lát nữa mình có thể hỏi liền hai câu, nên tôi trả lời.
"Nếu cậu hỏi tôi muốn gì...Thành thật, tôi cũng không rõ."
"Bản thân cậu cũng không rõ?"
"Thì, chắc hẳn phải có thứ gì đó, nhưng là thứ bản thân muốn hay không thì không biết."
Tôi luôn tự hỏi việc tìm kiếm ‘Thập nhị nguyệt’ là con đường đúng đắn để dẫn tới true ending hay không.
"Nên, mục đích duy nhất của tôi ngay lúc này...Tôi chỉ muốn sống thôi. Đơn giản chỉ có vậy."
Chẳng phải ai cũng muốn được sống hay sao?
"Cậu...Muốn sống...?"
Edna tròn mắt trước câu trả lời của tôi, rồi bất lực nở nụ cười. Khoảnh khắc ấy, tôi không khỏi cảm thấy bối rối.
Tại sao? Sự buồn bã và lòng thương cảm xuất hiện trong đôi mắt ấy là vì sao chứ?
'Chuyện gì vậy? Không lẽ có hiểu nhầm ư?'
Edna tự lẩm bẩm.
"...Tôi hiểu rồi."
Cô cúi mặt, lặng im đứng đó hồi lâu.
Rồi bất ngờ, cô nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đẫm lệ. Khoảnh khắc thoáng qua đó khiến trái tim tôi nhói lên.
"Xin lỗi. Tôi rất xin lỗi."
Nói xong, Edna quay lưng và chạy đi.
"Hả...?"
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến tôi không hiểu gì cả.
'Không phải đến lượt mình đặt câu hỏi sao?'
Tôi đang đứng hình vì tình huống vừa xảy ra trước mắt, nhưng rồi nghe thấy giọng nói khác từ phía sau.
"Baek Yu-Seol."
Một giọng nói vừa lạ vừa quen. Khi tôi quay đầu lại, Haewonryang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đáng sợ.
"Cậu vừa làm gì thế?"
"Uh...Không có gì đâu. Sao thế?"
Thú thật, tôi có chút lo lắng khi thấy Haewonryang, đối thủ của Mayuseong – pháp sư mạnh nhất thế giới, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như thế.
'Đừng nói là mình lại bị kéo vào mớ hỗn độn nào đó nhé?'
"Trả lời tôi. Tại sao Edna vừa khóc vừa chạy khỏi cậu?"
Lời của Haewonryang khiến tôi nhận ra cậu ta đang hiểu nhầm chuyện giữa tôi và Edna.
À, có chi tiết trong game rằng Haewonryang có tình cảm với Edna nhỉ? Tôi vẫn nhớ điều này vì có rất nhiều người chơi muốn đi theo nhánh của nhân vật Haewonryang.
"Không có gì xảy ra đâu. Những thứ cậu đang nghĩ lại càng không."
Tôi thì muốn Edna gần gũi hơn với Mayuseong cơ, nhưng tôi muốn giải quyết hiểu lầm này vì tôi cũng không định can thiệp vào chuyện tình cảm của Haewonryang.
Tất nhiên, cậu ta không hoàn toàn tin những gì tôi nói, nên tiếp tục hướng ánh nhìn lạnh lẽo đó vào tôi, nhưng rồi nhanh chóng quay đầu và nói:
"...Tôi không biết sao mình lại làm như này nữa. Xin lỗi vì đã xen vào cuộc trò chuyện giữa 2 người. Tôi đã cố tình xâm phạm quyền riêng tư của cậu. Tôi xin lỗi."
"À, ừm..."
Sau đó Haewonryang rời đi. Tôi có chút áy náy chứng kiến vẻ ủ rũ của cậu ta.
Không, thay vì cảm thấy buồn...Tôi lại lo lắng.
"Cậu ta không phải người như thế?"
Haewonryang mà tôi biết luôn cẩn trọng, điềm tĩnh, máu lạnh và vô tình hơn bất cứ ai. Nhìn cậu ta bây giờ trông thật lúng túng và bất ổn, khác xa so với một Haewonryang có thể nói là hiện thân của người theo 'chủ nghĩa Sô-Vanh'[note60406] của thời đại này, một người không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình, ngay cả với người phụ nữ mà mình yêu.
'Thật đáng lo ngại...'
Tôi có linh cảm xấu, nhưng nhanh chóng gạt nó khỏi đầu.