I Became A Flashing Genius At The Magic Academy

chương 22.1: bài tập nhóm (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối với học sinh của Học viện Stella, dành ra vài giờ để tham gia các hoạt động tình nguyện vì cộng đồng là điều bắt buộc.

Có một vài công việc phổ biến để hoàn thành số giờ yêu cầu này, như giúp đỡ tại Cục Bưu chính Ma pháp hoặc dọn dẹp đường phố, nhưng nhiều học sinh không thích làm như vậy.

Lý do là bởi đăng ký tham gia một ‘câu lạc bộ’ như là một hoạt động tình nguyện sẽ thoải mái và có lợi hơn nhiều cho sự nghiệp của họ.

Đối với giới quý tộc, mục đích chính của câu lạc bộ là những buổi ‘gặp mặt’, và với tầng lớp thường dân, đây là cơ hội vàng để họ mở rộng mối quan hệ xã hội và tìm kiếm nhà tài trợ.

‘Câu lạc bộ Skalben’, nơi những quý tộc của Đế chế Skalben tụ tập, là một nơi như thế.

Đây là một trong những câu lạc bộ ưu tú nhất tại Stella. Nó thường được lãnh đạo bởi người có địa vị cao nhất bất kể tuổi tác, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi quyền lãnh đạo câu lạc bộ được giao cho Thái tử Jeremy Skalben mặc dù cậu mới chỉ là học sinh năm nhất.

Verazane Maria, một nữ sinh năm hai từng là trưởng câu lạc bộ, lịch sự cúi chào Thái tử Jeremy.

Phía sau cô là 50 học sinh cũng đồng loạt cúi chào.

Giữa hội trường rộng 325 mét vuông, một chàng trai ngồi trên chiếc sofa sang trọng trị giá hàng chục triệu đồng khiến người ngoài tự hỏi liệu đây có thực sự chỉ là phòng sinh hoạt câu lạc bộ dành cho học sinh hay không.

Jeremy Skalben.

Cậu vô cảm quan sát chiếc đèn chùm ngũ sắc treo trên trần nhà.

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Jeremy cũng khiến Verazane cảm thấy thật ấm áp và bình yên.

“Trông thật rẻ tiền.”

Tuy nhiên, những lời thốt ra từ miệng cậu như dội một gáo nước lạnh vào đầu cô.

“Thần rất xin lỗi. Thần sẽ sớm cho thay cái mới.”

“Cảm ơn cô.”

Nụ cười của Jeremy khiến má các cô gái trong phòng đỏ bừng, nhưng Verazane lại đổ mồ hôi đầm đìa.

‘…Không ổn.’

Verazane quỳ xuống trước mặt Jeremy, run rẩy nhìn học sinh cũng đang quỳ bên cạnh cô.

Học sinh đó, Morso Dorden, là người thừa kế của gia đình Dorden nổi tiếng, nhưng ở nơi này cậu chẳng là gì cả. Nếu phải so sánh với những người khác thì cậu chỉ là cỏ rác mà thôi.

“Ngẩng đầu lên đi. Ta không hiểu. Sao ngươi lại sợ sệt như vậy?”

Morso từ từ ngẩng đầu lên theo lời Thái tử, trong khi Jeremy vẫn giữ thái độ vui vẻ.

“Vâng, vâng…”

“Tốt lắm. Ta muốn nghe lời bào chữa của ngươi. Ngươi bắt đầu được không?”

Đáp lại, Verazane vội vàng nói: “Thật ra thì…”

“Verazane?”

“… Vâng?”

“Ta không nhớ mình đã yêu cầu ngươi giải thích. Sao ngươi lại mở miệng?”

“T-Thứ lỗi cho thần!”

Verazane nghiến răng, vội vã lùi ra sau. Rồi cô bắt đầu cầu nguyện.

‘Làm ơn đấy tên Morso ngu ngốc, đừng nói linh tinh!’

Dù cậu ta có nhận thức được những suy nghĩ của Verazane hay không, những gì phát ra từ miệng Morso đều vô nghĩa.

Lời giải thích rất ngắn. Khó có thể coi đây là một câu chuyện hoàn chỉnh, nhưng nó cũng đủ để khiến cả hội trường lạnh gáy.

Theo lời Morso, phong độ của cậu đang không được tốt. Nếu tái đấu với Baek Yu-Seol, cậu chắc chắn sẽ thắng. Chỉ là cậu bị phân tâm mà thôi...

Toàn là những lời bào chữa, trốn tránh. Hết lời này đến lời khác được cậu nói ra.

Jeremy, người đang chống cằm và mỉm cười, bất chợt mở miệng.

“Tóm lại, ngươi bị đánh bại trong trận đấu với một pháp sư nửa mùa không thể sử dụng ma pháp phòng thủ? Và tệ hơn nữa, cậu ta sử dụng một loại vũ khí tầm thường gọi là ‘kiếm’ để bảo vệ bản thân.”

“Đó không phải là một trận đấu. Chỉ là một trận giả chiến…”

Oops. Khoảnh khắc một lời bào chữa khác lại phát ra từ miệng Morso, Verazane nhắm chặt mắt lại.

Crack!!

Ngay sau đó, một âm thanh giống như thứ gì đó vỡ vụn vang lên giữa căn phòng.

‘Uh…?’

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Morso ngỡ rằng thế giới đã trở thành một bức tranh trắng tinh. Cậu không hiểu được bản thân đang ở trong tình cảnh như thế nào suốt một quãng thời gian dài. Rồi bằng cách nào đó, Morso xác nhận tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ cậu, đều lộn ngược lại.

‘Mình đang nằm ngửa trên sàn đúng không nhỉ? Nhưng từ khi nào?’

Khi Morso đảo mắt, Jeremy ở gần liền ấn đầu cậu xuống sàn.

“Tại sao?” Jeremy hỏi, nhưng Morso không thể hiểu được ý của Thái tử là gì.

Drrrrrrrrrrr!! Âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn vang vọng bên tai cậu. Rồi tai cậu bị dập nát. Cơn đau khủng khiếp ập đến trong giây tiếp theo.

“Ahhhhhhhh!”

Morso muộn màng nhận ra mặt mình đang bị xé rách.

“Tại sao?”

Boom!!

Jeremy túm tóc Morso và đập đầu cậu vào một chiếc tủ sắt.

“Tại sao?”

Một lần, hai lần… Những âm thanh ghê rợn liên tiếp vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Dù máu tươi chảy xuống từ trán, Morso không hề ngất đi.

“Sao ngươi lại thua?”

Morso muốn trả lời rằng cậu đã phạm sai lầm, rằng cậu rất xin lỗi. nhưng còn không có cơ hội để làm vậy.

Jeremy mở cửa tủ, ấn đầu cậu vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

“Nghĩ lại về những hành động của bản thân xem? Sao ngươi lại khiến ta nhục nhã dưới cái danh Skalben hả? Ngươi ghét ta đến thế sao?”

Bang!

Bang!

Bang!

Máu vương vãi khắp nơi. Dù khuôn mặt Morso đã sưng tấy, méo mó nhưng Jeremy vẫn không dừng lại.

“Ta đã đối xử tốt với ngươi. Ngươi là bề tôi trung thành của ta mà. Đúng không?”

“Làm ơn… Ugh…”

“Hửm? Ngươi muốn nói gì?”

Morso cố gắng mở miệng. Jeremy đưa tai lại gần.

“Xin… Xin l…”

“Đúng vậy. Tiếp tục nói đi.”

“M… Mẹ ơi, cứu con… Cứu…”

“Không. Không phải như thế.”

Jeremy nhìn Morso với ánh mắt khó hiểu.

“Ngươi là thuộc hạ trung thành của ta. Để tỏ rõ lòng trung thành của mình, chẳng phải ngươi nên sẵn sàng mạo hiểm mạng sống trước khi phạm phải tội làm nhục chủ nhân của mình? Đó là quy tắc mà ta biết. Vậy sao ngươi không làm điều tương tự?”

Rồi cậu dừng lại.

Jeremy dừng hình phạt kinh hoàng này lại. Sau đó, cậu bất ngờ quỳ xuống ôm lấy Morso.

“Xin lỗi. Ta đã quá khắt khe. Là lỗi của ta.”

“Ah… Uh…”

“Xin lỗi đã khiến ngươi ra nông nỗi này. Chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra. Xin lỗi. Ta vô cùng xin lỗi.”

Nước mắt, nước mũi và máu của Morso thấm đẫm quần áo Jeremy nhưng cậu thậm chí còn không quan tâm mà vẫn nhẹ nhàng vỗ về Morso.

“Ngươi không phải là đầy tớ trung thành. Ngươi là ‘bạn’ ta. Đáng lẽ ra…”

Trước những lời đó, Morso gật đầu liên tục ngay cả khi đang phải chịu đau đớn khủng khiếp.

‘Bạn bè’ là từ không bao giờ nên thốt ra từ miệng Thái tử Jeremy. Đây là sự thật mọi người trong phòng đều biết, nên Morso không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi mặt cam chịu cùng biểu cảm phức tạp trên mặt.

Không phải là một đầy tớ trung thành, mà là một người bạn.

Điều đó có nghĩa là gia đình Dorden đã bị trục xuất khỏi chính trường Đế quốc Skalben vĩnh viễn.

‘Chỉ vì lí do này sao?’ Câu hỏi như này thường sẽ xuất hiện. Nhưng không ai dám nói ra thành lời.

Hoàng gia Skalben có thể bắt gia đình đầu bếp phục vụ trong cung điện làm nô lệ rồi trục xuất họ chỉ vì cảm thấy bữa sáng không hợp miệng.

“Ah, ah, ah...!”

“Chắc ngươi phải đau đớn lắm. Vậy thì… Verazane? Là một thiếu nữ dịu dàng, hãy chăm sóc tốt cho người bạn của ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ rất đau lòng.”

” … Vâng, thần đã hiểu.”

“Làm ơn.”

Jeremy cẩn thận đặt Morso xuống sàn. Một số người kinh ngạc khi thấy Thái tử chạm vào Morso một cách nhẹ nhàng như thể đang cầm một viên ngọc quý, nhưng họ không biểu hiện ra mặt.

Verazane đỡ lấy Morso và giúp cậu ta đứng thẳng. Nếu sử dụng ma pháp hồi phục, cậu ta sẽ ổn hơn, nhưng…

‘…Nhà Dorden xong rồi.’ Verazane bối rối liếc nhìn Thái tử Jeremy. 'Ngài ấy đang nghĩ gì trong đầu?'

'Tức giận vì Morso? Không, ngài hẳn phải bỏ qua chuyện đó rồi.'

'Có lẽ Thái tử đang nghĩ đến học sinh khá nổi bật tên là Baek Yu-Seol kia.'

Verazane thấy cậu ta thật đáng thương. Dù đã nghe những tin đồn về tài năng của cậu, nhưng cô có thể chắn chắn rằng một khi đã khiến Jeremy chú ý, cuộc đời của pháp sư đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Truyện Chữ Hay