I Became A Flashing Genius At The Magic Academy

chương 21: hiệp sĩ (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có một chút toan tính từ Berayon xen lẫn trong yêu cầu trình diễn ma pháp phòng thủ.

Thay vì nhắm vào tôi, đây là kế hoạch để khiến Morso từ Gia đình Dorden – nhà tài trợ của ông ta, nổi bật hơn.

Morso hiện đang ở lớp B và có điểm số thấp hơn nhiều so với những học sinh khác ở lớp A. Tuy nhiên, nếu cậu ta thể hiện mình áp đảo một học sinh lớp S trong trận đấu tập, vị trí của cậu chắc chắn sẽ được cải thiện.

Có lẽ Morso sẽ được chuyển lên lớp A.

“Cả 2 em hãy bước lên sàn đấu.”

“Vâng.”

Học viện Stella khuyến khích sự đối đầu giữa các học sinh nhằm tích lũy kinh nghiệm thực tế, với điều kiện là phải có đầy đủ các trang bị bảo hộ.

Ở một đầu sàn đấu dài thẳng tắp là tôi, còn phía bên kia là Morso.

“Không khoan nhượng! Nghiền nát thằng đó đi!”

Học sinh đứng cạnh Yuslek hét lên. Đó chính là Raiden, người đã được tôi chăm sóc ‘đặc biệt’ trong buổi huấn luyện hầm ngục.

‘Hmp, Hiệp sĩ ư. Ngu ngốc.’

Raiden nghiến răng nghiến lợi, tỏ rõ rằng cậu vẫn không thể thừa nhận thất bại trước đó của mình. Morso liếc nhìn Raiden rồi cười toe toét khi quay sang nhìn tôi với vẻ đắc thắng trên khuôn mặt.

“Yên tâm. Kèo này dễ.”

Cậu ta biết tôi là một đối thủ khó nhằn. Không chỉ chơi đùa với Raiden và băng nhóm của cậu, tôi còn chiến thắng trong trận chiến 1v1 với Hong Bi-Yeon sau đó.

Tuy nhiên, tất cả điều đó là nhờ Tốc biến. Vì thế, Morso nghĩ có thể đánh bại tôi lần này, bởi cả 2 bên phải thay phiên nhau tấn công và phòng thủ, khiến Tốc biến trở nên vô dụng.

‘Khiến nó bị sỉ nhục công khai đi.’

Các học sinh tiến gần đến sàn đấu, tập trung xung quanh cả hai đối thủ trên sân và bắt đầu bàn tán.

“Morso sẽ thắng nhỉ? Mặc dù màn biểu diễn xoay quanh việc phòng thủ, cậu ta đã học những ma pháp công kích hệ thổ khá mạnh.”

“Tôi nghĩ sẽ rất khó để chặn đòn tấn công từ Morso…”

“Baek Yu-Seol còn không sử dụng khiên ma pháp, cậu ta định sẽ làm gì?”

Khi Berayon giơ tay lên, tiếng trò chuyện của các học sinh tắt dần.

“Thầy không biết ai sẽ là người tấn công trước. Cả 2 bên hãy chuẩn bị.”

Morso và tôi rút gậy phép ra.

“Bắt đầu.”

Ngay khi tín hiệu được đưa ra, Morso nhe răng mỉm cười, tạo ra một ma pháp trận màu nâu trong không trung. Một số học sinh nhìn thấy nó liền mở to mắt ngạc nhiên.

Có một quy tắc ngầm cho những ai tham gia đó là phải sử dụng ma pháp bậc 1 bởi đây là một trận đấu giao hữu, nhưng Morso đã sử dụng ma pháp bậc 2 của Gia tộc Dorden có sức sát thương lớn.

“Thổ đạn Dorden!”

Một ánh sáng màu nâu lóe lên từ cây trượng của Morso và những viên đá sắc nhọn bay lên từ dưới sàn, tập trung lại trên không cho đến khi kích thước của khối đá đạt cỡ đầu người, rồi lao về phía tôi.

Mặc dù đồng phục huấn luyện được yểm rào chắn ma pháp bậc 1, nhưng Morso đã thi triển một ma pháp đủ mạnh để gây nguy hiểm cho những học sinh chưa biết sử dụng ma pháp phòng thủ đúng cách.

Nếu cuộc đối đầu giữa các học sinh trở nên quá căng thẳng, huấn luyện viên sẽ phải can thiệp. Tuy nhiên, Berayon vẫn theo dõi trận đấu mà không hề tỏ ra ý định sẽ làm như vậy.

Đúng là người thầy của năm!

Tuy nhiên, ông ta có can thiệp hay không thì cũng không quan trọng.

Swish! Tôi vung thanh kiếm theo một đường chéo.

Sau đó, sàn đấu chỉ còn lại sự tĩnh lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ma pháp của Morso tan biến vào không khí.

“Uh, hả?”

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Viên đạn đã biến mất…?”

Mọi người bắt đầu xôn xao sau sự biến mất đột ngột của ma pháp. Tuy nhiên, Morso – bên tấn công, cùng với một số học sinh tài năng và huấn luyện viên đã nhận ra ngay.

Ma pháp Morso đã được thi triển đúng cách. Chỉ là tôi đã phá hủy nó.

Tuy nhiên, đó là tất cả những gì họ có thể thấy và không ai có mặt ở đó có thể hiểu được nguyên lý đằng sau hành động tôi vừa làm. Ngay cả huấn luyện viên Berayon cũng thế.

‘Hả…? Cái gì vừa xảy ra thế?’

Cơ chế đằng sau nó khá đơn giản.

Cũng giống như mọi thiết bị điện phải có dây điện ở bên trong, mọi ma pháp đều có đường liên kết mana. Nếu nó bị cắt, ma pháp sẽ bị triệt tiêu.

Nghe thì có vẻ dễ, nhưng ngoài đời thì không như thế.

Chỉ riêng việc quan sát quỹ đạo của các ma pháp công kích bay đến đã là khó khăn với thị giác của con người, nhưng để chặn được nó, ngay cả mối liên kết mana vô hình cũng phải bị cắt đứt một cách chính xác.

Hiện tại tôi mới chỉ vô hiệu hóa được ma pháp từ bậc 1 đến bậc 3.

Đây là thành quả của nhiều ngày luyện tập với máy phát ma pháp.

“Ồ….”

Morso nghiến răng, giương cây trượng lên lần nữa. Ba viên đá xuất hiện trên không.

Lúc đó Berayon và các học sinh khác mới nhận ra cách tôi phòng thủ.

Một luồng sáng trắng phát ra từ thanh kiếm của tôi. Đây là một thanh vô hình kiếm chất lượng mà một số người giàu có không biết gì về ma pháp mang theo bên người để tự vệ.

‘Có thật đây là sức mạnh của vô hình kiếm không vậy…?’

Berayon đã từng nhìn thấy vô hình kiếm. Ông nghi ngờ chúng rất yếu như vẻ bề ngoài của nó, nhưng nhanh chóng phải gạt suy nghĩ đó qua một bên sau khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.

Khoảnh khắc những viên đá chạm vào thanh ma kiếm, tất cả đều biến mất.

Với tốc độ khủng khiếp của những viên thổ đạn, liên tục chặn chúng bằng cách đánh trúng nó như một cầu thủ bóng chày là không thể.

Chỉ cần chuyển động cơ thể một cách tối thiểu là mấu chốt của việc phòng thủ.

Tôi lắc nhẹ thanh kiếm để bảo vệ vai trái, sau đó xoay cổ tay, thanh kiếm lướt qua đùi phải, va chạm với viên đá thứ hai, rồi tôi tự xoay mình như cái quạt để chặn viên đá đang hướng đến đầu tôi.

Tập luyện với máy phát ma pháp mức 5 đúng là có tác dụng.

Nếu đó là ma pháp cao cấp hơn thì tôi đã thất bại rồi, nhưng đối phó ma pháp bậc 2 thì khá dễ.

Berayon đổ mồ hôi hột và phân tích kỹ thuật phòng thủ của Baek Yu-Seol.

‘Nếu Morso thua, mình sẽ gặp rắc rối…!’

Huấn luyện viên Berayon, người đang vắt óc tìm lối thoát, đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

‘Đúng vậy, cậu ta khá đặc biệt, nhưng dù sao vẫn có điểm yếu.’

Vì vậy, ông cố tình tạo ra một tràng pháo tay cường điệu ngay giữa trận chiến với mục đích thực sự là thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó ông khen ngợi Baek Yu-Seol.

“Đúng như lời đồn đại, năng lực của em rất tuyệt vời và tôi thừa nhận kỹ thuật phòng thủ đó rất thú vị. Nhưng…”

Ông liếc nhìn Morso.

“Nhưng sau cùng nó cũng có khuyết điểm, bởi nó chỉ chặn từng đòn tấn công một… Em sẽ làm gì nếu bị tấn công bởi một lượng lớn ma pháp cùng lúc?”

Nói cách khác, Berayon đang gợi ý Morso lấy số lượng bù chất lượng, lợi dụng việc tôi không thể chém nhiều vật thể bay tới cùng một lúc.

Morso nghe thấy lời nói của giáo sư liền chĩa cây trượng của mình lên trời. Ma pháp trận hình thoi màu nâu bắt đầu quay, tràn ngập hết công thức này đến công thức khác.

Những viên đá bay lên khỏi sàn dần dần kết tụ lại với nhau tạo thành mười một viên thổ đạn, nhưng mỗi viên có kích thước nhỏ hơn nhiều so với trước.

Là một ma pháp đa mục tiêu nên nó có sức sát thương bị giảm đi đáng kể. Dù không phù hợp để sử dụng trên một mục tiêu duy nhất, nó có vẻ là ma pháp hoàn hảo để trấn áp tôi.

“Này, đợi đã. Chẳng phải hơi quá tay rồi à?”

“Nhiều quá……”

Morso đã đi quá xa rồi. Rõ ràng, ma pháp mà cậu ta sử dụng có cấp độ cao hơn so với những ma pháp mà một học sinh năm nhất sử dụng. Có nghĩa là nó không nên được sử dụng trong một trận đấu giao hữu giữa những tân sinh.

Dù biết điều đó nhưng huấn luyện viên Berayon vẫn chọn cách nhắm mắt làm ngơ.

“Mưa thiên thạch!”

Theo tiếng hét của cậu, những viên đá đồng loạt từ trên trời rơi xuống…

Chii!

… Và lại bị triệt tiêu một lần nữa.

Tôi bảo vệ cơ thể mình bằng cách xoay thanh kiếm như một cái chong chóng.

“Hả?”

“Không thể nào….”

Chak! Sau khi giữ thanh vô hình kiếm thẳng lại như ban đầu, tôi có đổ mồ hôi một chút.

Khi lướt qua các võ kỹ khác nhau, tôi đã từng thấy một kỹ thuật đề cập đến việc xoay thanh kiếm để chặn một loạt mũi tên bay đến, nhưng tôi không biết làm sao để thực hiện nó.

Kỹ thuật này còn có tên là ‘Kiếm vũ’, đã được tôi luyện tập một cách chăm chỉ với máy phát ma pháp.

Nhược điểm của ‘Kiếm vũ’ là nó tiêu tốn sức mạnh tinh thần gấp nhiều lần để giữ trạng thái của Argento được cân bằng, đồng thời cũng phải điều hòa rất nhiều nhịp thở cùng lúc.

Hơn nữa, khả năng phòng thủ của nó yếu hơn so với các kỹ năng được sử dụng để chặn những ma pháp đơn lẻ nhưng có sức công phá lớn khác, nên nếu Morso truyền nhiều mana hơn vào ma pháp vừa rồi, Argento có lẽ đã không thể bảo vệ được tôi.

“Ồ…!”

“Tuyệt quá.”

“Giống hệt như một cái khiên ma pháp ư……?”

Mọi người trong lớp trầm trồ.

Họ chưa từng thấy kỹ năng gì như thế được nhắc đến trong sách giáo khoa. Liệu có bao nhiêu người trên thế giới có thể thực hiện hành động nguy hiểm vừa rồi chỉ với một thanh kiếm?

“Thật không thể tin được ……”

“Có ma pháp nào như thế à? Cậu ta đến từ gia tộc nào vậy?”

“Sao lại gọi là ma pháp được. Rõ ràng cậu ta đang cầm một thanh kiếm.”

Giữa lúc đám đông còn đang ồn ào, giọng nói của một học sinh vang lên khi Berayon vẫn chưa dừng cuộc chiến.

“Huấn luyện viên.”

Các học sinh nhanh chóng di chuyển sang hai bên, mở đường cho chủ nhân của giọng nói.

Thái tử Jeremy Skalben. Cậu đã im lặng quan sát cả trận đấu từ phía sau, bước tới gần Berayon.

Nhận thấy khuôn mặt tươi cười của Jeremy, Berayon và Morso liền tái mặt.

“Ừ, ừ. Thầy đây.”

“Tại sao thầy không cho dừng trận đấu lại?”

Câu hỏi ‘tại sao’ của cậu dường như có ẩn ý đằng sau.

Ma pháp mà Morso đã sử dụng không hề phù hợp cho một trận đấu giữa hai học sinh năm nhất; đối thủ của cậu ta có thể bị thương nặng nếu phạm sai lầm. Và kết cục thắng thua đã rõ ràng từ lâu rồi, vv...

Berayon từ từ quan sát những học sinh xung quanh.

Những ánh mắt lạnh lùng, sự khó chịu thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Kết thúc rồi. Berayon có linh cảm rằng sự nghiệp của mình đã chấm dứt tại đây. Khiến Thái tử Jeremy không hài lòng, ông biết mình chẳng còn lối thoát nào khác.

Tay chân run rẩy, mồ hôi chảy dài trên má nhưng ông bằng cách nào đó vẫn có thể hé môi.

“Đến lượt Baek Yu-Seol tấn công…”

Giờ đến lượt tôi là người chủ động.

Mặc dù không sử dụng Tốc biến, đối phương cũng chỉ có thể kích hoạt Khiên ma pháp. Tôi thong thả tiến lại gần Morso, vung kiếm duy nhất 1 lần, và khiên ma pháp của cậu ta vỡ tan thành từng mảnh.

Trận đấu kết thúc với việc tôi kề thanh kiếm vào cổ đối thủ.

Berayon đỏ mặt, những lời muốn nói kẹt cứng trong cổ họng.

Thái tử Jeremy đang quan sát ông. Chỉ điều đó thôi đã khiến ông cảm thấy một áp lực khổng lồ đè lên khắp cơ thể như thể bị xiềng xích khóa chặt.

Tuy nhiên, Berayon phải chấp nhận sự thật.

Ông buộc phải nói ra những lời bản thân không bao giờ muốn.

“…Người chiến thắng, Baek Yu-Seol.”

Truyện Chữ Hay