Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Học viện bước vào kỳ học mới.
Nếu có một điều tôi cảm nhận được khi theo học tại Stella, đó là các trường trung học và đại học ở Hàn Quốc chẳng thể nào so sánh với nơi này.
Nếu không có thể lực giống như siêu nhân, có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lúc nào rồi.
“Như các em đã biết, 90% dân số trên thế giới học ma pháp, nhưng chưa đến 20% trong số đó có thể sử dụng ma pháp công kích. Ta không thể sử dụng chúng nếu không có thứ gọi là ‘giấy phép’, các em có biết tại sao không?”
“Là vì ma pháp công kích vô cùng nguy hiểm ạ?”
“Chính xác, đó là nguyên nhân chính. Nhưng nếu có thứ đáng quan ngại hơn, đó là khi người dùng không biết phạm vi ảnh hưởng của ma pháp.”
Ma pháp rất nguy hiểm. Không giống như súng ống trên Trái đất, sử dụng hỏa ma pháp sai mục đích có thể thiêu cháy cả một ngôi làng. Hoặc mất kiểm soát thủy ma pháp có thể khiến cả tòa nhà sụp đổ.
Ngoài ra đã từng có một tai nạn đáng tiếc xảy ra khi thổ ma pháp văng vào người đi ngang qua, khiến người đó mất mạng ngay lập tức.
“Ma pháp công kích cần được kiểm soát một cách chính xác hơn bất kỳ loại ma pháp nào khác. Đó là lý do vì sao các em cần tham gia lớp học này, ‘Quỹ đạo ma pháp’.”
Giáo sư Karleim viết ba từ lên bảng đen.
“Ma pháp công kích được chia làm ba loại.”
"Định hướng: là loại ma pháp bắn ra trực tiếp từ người thi triển."
"Chỉ định: là loại ma pháp có quỹ đạo linh hoạt được người thi triển hướng đến tọa độ cụ thể."
"Diện rộng: loại ma pháp ảnh hưởng đến cả một khu vực."
“Mỗi loại đều có ưu, nhược điểm riêng. Ma pháp định hướng cố định quỹ đạo của nó và cho phép ta nhanh chóng tấn công kẻ địch, nhưng đối phương có thể thấy, né tránh hoặc chặn chúng. Ma pháp chỉ định chắc chắn sẽ trúng mục tiêu nếu kẻ địch không phát hiện ra sớm, nhưng có sức sát thương yếu và quỹ đạo rất khó kiểm soát, nên thời gian để thi triển rất lâu. Vậy còn ma pháp diện rộng thì sao?”
“Ta có thể tấn công cả một vùng, hoặc nhắm vào nhiều kẻ địch cùng lúc.”
“Chính xác, nhưng lượng mana tiêu thụ lớn hơn nhiều so với những loại ma pháp khác, nên những pháp sư với bể mana ít ỏi khó có thể sử dụng chúng. Không ma pháp nào là hoàn hảo. Bắt đầu từ hôm nay, các em sẽ học môn này tập trung chủ yếu vào ma pháp định hướng và ma pháp chỉ định qua những trận đối kháng cá nhân. Hẳn các em đã chán với việc học các công thức ở lớp dưới rồi, đúng không?”
"Vâng!!"
Các học sinh hò hét lên do đã chán với việc học, và nóng lòng muốn được “cọ xát” trong thực chiến.
“Đáng tiếc, hôm nay các em sẽ phải học lý thuyết.”
Tiếng thở dài vang lên đây đó, nhưng cũng không trách được. Bởi giáo sư phải dạy theo đúng chương trình của Học viện.
“Ta cùng giải quyết câu hỏi này nhé?”
Giáo sư Karleim viết bài toán lên bảng đen.
[Ở khoảng cách 760 mét về phía bắc, Charles đang chạy với tốc độ 12,6m/s về phía nam. Tại thời điểm này, hãy tìm quỹ đạo và khoảng cách cần thiết để Yuvi có thể bắn trúng Charles với thủy ma pháp ‘Thủy thương’.]
Đúng rồi đấy. Quỹ đạo học chính là môn toán đội lốt mà thôi.
“Ai muốn giải bài toán này?”
Không phải thuộc tính nào khác, mà lại là thủy hệ.
Các học sinh cau có.
Thủy ma pháp yêu cầu những công thức liên quan đến cơ học chất lưu, nhưng lĩnh vực này khó đến mức mà mọi pháp sư đều tránh nó như tránh tà vậy. Vì thế, đa phần mọi người chỉ có những kiến thức cơ bản, hiếm ai học chuyên sâu hơn trừ khi họ chuyên về thủy ma pháp.
Đưa ra câu hỏi như thế này, đây không còn ở mức khó nữa, đây là hành hạ công khai rồi…
“Ugh……”
“Chỉ nhìn vào câu hỏi thôi cũng khiến tớ cảm thấy buồn nôn…”
“Charles là siêu nhân à, làm sao một người có thể chạy với tốc độ 12m/s được….”
Hầu hết học sinh đều lắc đầu hoặc nhìn đi chỗ khác.
Tôi nhìn chăm chăm vào bóng lưng giáo sư.
‘Kiểu tóc của thầy ấy chất vãi.’
Giáo sư Karleim bị hói với một đường chân tóc nổi bật ở phía sau đầu, gần giống như cái thước kẻ vậy. Chính xác hơn thì nó giống như dạng đồ thị y=ax(a>0).
Tự tin thể hiện cá tính thông qua cái đầu của mình bằng đồ thị của hàm bậc hai trong đó các hệ số là số dương, theo đúng nghĩa đen luôn.
Thầy và môn toán chắc hẳn sinh ra là dành cho nhau rồi.
“Em Baek Yu-Seol?”
“D-Dạ?”
Trong giây lát, tôi giật mình và lắp bắp đáp lại.
‘Đừng nói là, giáo sư tại Stella có thể đọc suy nghĩ nhé?'
May mắn thay, tôi chỉ đang lo lắng viển vông. Karleim vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bảng đen, “Người duy nhất nhìn vào mắt tôi là em. Lên bảng và giải bài toán này nào.”
“…Vâng.”
-----------------------------------
“… Làm tốt lắm. Em hoàn thành nó một cách dễ dàng. Em chuyên về thủy hệ à?”
“Không ạ.”
“Không thể tin được là em giải phương trình Redinburg đơn giản như vậy. Tuyệt vời.”
“Dạ.”
Tôi giải quyết bài toán một cách dễ dàng hơn nhiều so với những gì giáo sư mong đợi.
Mặt khác, giáo sư Karleim không giấu được vẻ bất ngờ của bản thân. Có lẽ do tôi giải bài toán nhanh đến mức gần như là tính nhẩm.
Dù tại Học viện Stella, nơi những thiên tài hội tụ, tốc độ này vẫn là quá nhanh. Đây giống như trình độ của một sinh viên đại học, nếu không muốn nói là của một giáo sư.
“Thầy rất hài lòng. Vậy, hãy coi những câu hỏi này là bài tập về nhà của các em cho buổi học tiếp theo.”
Ngay khi tiết học kết thúc, tôi nhanh chóng rời khỏi lớp.
…Và Eisel, người đang âm thầm quan sát tôi từ đằng sau, cũng đi theo.
Bị bám theo mấy ngày hôm nay, tôi cuối cùng đã bị thuyết phục.
Dù xếp hạng cuối trong trường, tôi vẫn là một tồn tại hơi khác thường so với cổ.
…. Có gì ở tôi mà cô cứ bám theo hoài vậy.
“Thứ lỗi.”
“…..?”
Khi Eisel gọi tôi, tôi dừng bước chân vội vã của mình. Rồi tôi đối diện với cô trong khi khó chịu ra mặt.
“Gì vậy?”
“Sao cậu lại có cái biểu cảm đó khi nhìn thấy tôi thế?”
“Mỗi lần chạm mặt cô là tôi lại thấy căng thẳng.”
“Căng thẳng á…?”
Đúng vậy, bởi tôi đã nhận ra Eisel đang bí mật theo dõi mình mấy ngày gần đây.
“Được rồi, tiết học tiếp theo của cậu là gì thế?”
Khi Eisel trơ trẽn hỏi, tôi chết lặng.
“Tại sao cô cứ hỏi tôi cái đó thế? Cô để ý đến tôi à?”
“Hả? Thế là hơi xúc phạm đấy.”
“Tôi còn thấy tệ hơn cô.”
Nói xong, tôi quay người định rời đi, nhưng Eisel vội vã chắn đường tôi.
“Đợi đã...”
“Gì nữa đây?”
“Ừm, thì,… những môn học mà cậu đăng ký, tôi đã nhìn qua chúng”.
“Điều tra cả thông tin cá nhân của tôi? Tôi không thích bị theo đuôi đâu.”
“…Chẳng phải cậu cũng là học sinh tại Học viện à?”
‘Quên mất.'
Vừa nhận ra hoàn cảnh của mình, tôi chỉ biết im lặng, trong khi Eisel tiếp tục nói.
“Dù sao thì, khi tôi nhìn vào những môn học cậu đã đăng ký, chúng đều dễ dàng để đạt điểm cao.”
“Đúng là như vậy.”
Chúng tốn ít thời gian hơn, đồng thời dễ để đạt điểm cao, nên tôi đã chọn những môn đó. Ngoài ra, tôi cũng tham giự lớp giả kim thuật và kỹ thuật ma pháp để nâng các kỹ năng của mình.
“Cậu nảy ra ý tưởng như thế từ đâu?”
“Sao cô cần phải biết cơ chứ? Mà có khi cô biết rõ mọi thứ về tôi rồi cũng nên.”
Eisel cau mày rồi thở dài.
“Tham dự những lớp như Trăng non học cũng được thôi vì chắc chắn sẽ được A+, nên không có vấn đề gì. Nhưng nếu tôi tham dự những môn học khác, tôi sẽ bị thiệt vì chúng không hợp với tôi.”
“Hả?”
Tôi có chút bất ngờ.
Tôi có rất nhiều việc phải làm lúc này, nên tôi không thể chỉ ngồi đây và lo lắng cho người khác được.
“Hmmm, điểm số của cô đã rất cao rồi, sao phải khổ sở thế?”
Cô ấy có định hướng rõ ràng, nhưng sẽ quá tải nếu tiếp thu quá nhiều kiến thức.
“Nên, phiền cậu có thể giới thiệu cho tôi chỉ một môn thôi? Môn gì đó có lợi cho điểm số của tôi ấy.”
“Nhưng sao lại là tôi?”
“Tôi biết cậu sẽ trả lời như vậy, nên đã chuẩn bị sẵn một ‘khoản phí’ rồi.”
“Phí gì cơ…?”
'Giới trẻ ngày nay bị làm sao ấy. Chúng học ở đâu cái thứ trao đổi mua bán này?'
‘Theo mình nhớ thì, trong quãng thời gian đầu Eisel nghèo kiết xác không có tài sản gì mà…?’
Thấy tôi đang bối rối, Eisel vội nói tiếp.
“Cậu có biết bí ẩn tại Tòa tháp thứ 7 của Học viện không?”
“Huh?”
Một thứ quen thuộc với tôi đã xuất hiện.